Thím Lý hoảng hốt nhắc nhở anh, lúc này Nguyễn Thiên Lăng mới ngây ngốc lấy lại tinh thần, bế cô lên chạy ra ngoài. Anh đặt Giang Vũ Phi lên ghế phụ, anh ngồi ghế chính lái xe, tay chân luống cuống khởi động xe.
“Không sao đâu, đừng sợ, sẽ tới bệnh viện ngay thôi, em và con đều sẽ không sao!”
Nguyễn Thiên Lăng nắm thật chặt bánh lái, bình tĩnh lái xe, không dám lái quá nhanh. Càng vào thời điểm như thế này anh càng phải tỉnh táo, phải trấn định, nhưng trong giọng nói của anh lại có chút run rẩy, cho thấy rằng giờ phút này trong lòng anh cũng rất rối loạn.
Giang Vũ Phi chịu đựng từng cơn đau quặn từ bụng truyền đến, trong lòng sớm đã lạnh băng. Cô đau đớn túm chặt tấm nệm, trong đầu xuất hiện cảnh tượng y hệt ở kiếp trước. Lúc đó cũng như thế này, cô ngồi ở vị trí này, chịu đựng cơn đau đớn kịch liệt do sảy thai, cuối cùng là một xác hai mạng.
Giang Vũ Phi vô cùng hoảng sợ, còn sợ hơn cả lúc đối mặt với cái chết.
“Đừng sợ, sẽ không sao đâu, hãy tin anh!” Nguyễn Thiên Lăng duỗi tay ra nắm chặt bàn tay cô, là đang an ủi cô, và cũng là an ủi chính anh.
Cả người Giang Vũ Phi đẫm mồ hôi, cô cắn chặt răng, liếc mắt nhìn về phía anh. Nguyễn Thiên Lăng cũng không chớp mắt một cái, anh nhìn chăm chăm về phía trước, làn da màu nâu đồng của anh giờ phút này trắng bệch đến đáng sợ. Đôi mắt đen láy hoàn toàn toát ra vẻ gấp gáp và sợ hãi, đôi môi mỏng mím lại như lưỡi dao.
Giang Vũ Phi chưa từng nhìn thấy dáng vẻ anh hoảng sợ như thế này. Trước đây anh vô cùng tỉnh táo trầm tĩnh, chưa từng có chuyện gì có thể làm anh mất bình tĩnh, thế nhưng bây giờ anh lại hoàn toàn rối loạn tinh thần.
Giang Vũ Phi cầm tay anh, yếu ớt mở miệng nói: “Giữ được đứa bé... tôi sẽ phục hôn với anh...”
Người Nguyễn Thiên Lăng hơi cứng lại, sau đó mọi thứ đều rơi vào im lặng, giống như trời đất cũng ngừng chuyển động.
Xe dừng lại ngay trước cửa bệnh viện, Nguyễn Thiên Lăng bế Giang Vũ Phi lao vào trong bệnh viện.
“Có ai không, bác sĩ đâu rồi, mau lăn ra đây! Ra đây hết cho tôi!”
Anh bế cô vào bệnh viện sốt ruột hét lên, những bác sĩ có chút địa vị ở đây đều biết anh, rất nhanh đã có người đẩy cáng cứu thương đến, vội vã đưa Giang Vũ Phi đi cấp cứu.
Nguyễn Thiên Lăng chạy theo đến cửa, anh muốn đi vào trong nhưng bị bác sĩ ngăn lại: “Anh Nguyễn, anh không thể vào! Anh yên tâm đi, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để cứu bệnh nhân!”
Nguyễn Thiên Lăng túm lấy cổ áo anh ta, đôi mắt đen âm trầm nhuộm màu hung ác: “Không phải muốn anh cố gắng hết sức, là muốn anh phải dốc hết toàn lực! Đừng nói nhảm nữa, nhanh cút vào cho tôi!”
Bác sĩ bị anh ném vào phòng phẫu thuật, cửa phòng phẫu thuật đóng lại, đèn cấp cứu phía trên bật sáng.
Nguyễn Thiên Lăng đứng ở cửa ra vào, ngẩn người đứng bất động hồi lâu. Anh dựa lưng vào trên vách tường, đưa tay định lau mồ hôi trên trán thì phát hiện trên lòng bàn tay có một mảng máu lớn. Anh hơi sững sờ, cúi đầu xuống nhìn, trên quần áo cũng có máu.
Nguyễn Thiên Lăng chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, thất thần trong chốc lát.
“Thiếu gia, cô Giang như thế nào rồi?” Lúc này thím Lý vội vàng chạy tới. Thế nhưng nhìn thấy máu trên người anh, bà sợ tới mức lấy tay che miệng lại, đôi mắt lập tức rơm rớm nước. Tình hình như thế này, đứa trẻ có thể không giữ được.
Thím Lý cả kinh không dám thở mạnh, chỉ cúi đầu yên lặng lau nước mắt.
Nguyễn Thiên Lăng hơi cụp mắt xuống, anh nhớ tới câu Giang Vũ Phi nói với anh lúc ở trên xe.