Nguyễn Thiên Lăng cũng không hề tức giận, ngược lại cười thừa nhận: “Đúng, anh chính là một tên khốn.”
“Cầm thú!”
“Ừ, anh cầm thú.”
"Động vật máu lạnh!"
"Ừ, anh máu lạnh."
“Vô liêm sỉ!” Giang Vũ Phi tức đến mức mặt đỏ bừng, mặc dù tức giận, nhưng ít nhiều cũng chút cảm xúc, không phải bộ dạng lòng đã nguội lạnh nữa.
Nụ cười trên mặt Nguyễn Thiên Lăng càng sâu hơn: “Anh vẫn luôn rất vô liêm sỉ.”
Giang Vũ Phi phát hiện ra anh đang cố ý chọc giận cô, cơn giận của cô lập tức được giải toả, cô nhắm mắt lại, một lần nữa tâm trạng lại trở nên cực kỳ nặng nề, cực kỳ tiêu cực.
Nguyễn Thiên Lăng thu lại ý cười nơi khoé miệng, để tay cô vào trong chăn, ngồi xuống cạnh cô.
“Vũ Phi, chuyện đứa bé, anh rất xin lỗi.” Anh bất ngờ mở miệng nói xin lỗi, ngữ điệu trầm trọng: “Sau này chúng ta sẽ có thể có rất nhiều con, hãy tin anh.”
Giang Vũ Phi mở mắt ra, trong mắt không mảy may xao động.
“Nguyễn Thiên Lăng, đứa bé này không còn càng tốt.”
“…”
“Tôi vẫn muốn thoát khỏi anh, bây giờ không có đứa bé, giữa chúng ta không còn bất cứ liên quan nào nữa.”
Sắc mặt Nguyễn Thiên Lăng không có một chút biểu cảm nào nhìn cô chằm chằm hỏi: “Em nghĩ vậy ư?”
“Đúng. Trước kia là tôi không thể hạ quyết tâm bỏ đứa bé này, bây giờ nó không còn, mặc dù tôi buồn, nhưng cũng thấy nhẹ nhõm một chút.”
Giang Vũ Phi liếc mắt nhìn chằm chằm vào anh, mỗi chữ mỗi câu, co nói ra một cách tuyệt tình: “Bởi vì cuối cùng tôi cũng có thể thoát khỏi anh, rốt cuộc cũng không cần nhìn mặt anh nữa.”
Tim Nguyễn Thiên Lăng thắt lại, ánh mắt anh sáng lên, trong mắt không giấu được vẻ tức giận và đau xót.
“Giang Vũ Phi, anh cho em một tương lai, anh lấy em làm vợ, để anh chăm sóc em cả đời được không?” Anh đột nhiên lấy một hộp trang sức từ trong túi quần, mở ra trước mắt cô.
Trong hộp trang sức đựng một chiếc nhẫn kim cương sáng lấp lánh. Chiếc nhẫn hết sức tinh xảo, nhìn hơi quen mắt.
Nguyễn Thiên Lăng nghiêm túc nói: “Em còn nhớ cái nhẫn này không? Ngày đó em và Tiêu Lang đi chọn nhẫn đính hôn, em vừa nhìn đã thấy thích nó, nhưng em lại không chọn nó.”
Giang Vũ Phi nghĩ như vậy thì sao, lúc ấy cô thích cái nhẫn này, nhưng bây giờ chưa chắc sẽ thích.
Nguyễn Thiên Lăng nói tiếp: “Lúc ấy anh chú ý tới ánh mắt của em, sau đó không biết ma xui quỷ khiến thế nào anh lại đi mua nó. Mua về rồi anh lại hối hận, đây là chiếc nhẫn em thích, anh mua nó làm gì chứ. Anh định ném đi nhưng lại không nỡ, sau đó vẫn luôn để chiếc nhẫn trong ngăn kéo dưới hộc bàn… Cho đến gần đây anh mới thường xuyên lấy ra ngắm, anh vẫn luôn mang theo bên mình, hi vọng có một ngày có thể tặng cho em, dùng cái nhẫn này để cầu hôn em. Vũ Phi, bây giờ anh mới hiểu được, từ lúc chưa ly hôn em đã ở trong tim anh, cho nên anh không muốn em và Tiêu Lang ở bên nhau, còn mua chiếc nhẫn mà em thích. Chỉ sợ là lúc đó, trong thâm tâm anh đã nảy sinh hi vọng có một ngày có thể dùng cái nhẫn này để cầu hôn em.”
Giang Vũ Phi hơi cụp mắt xuống, ánh mắt không xao động chút nào. Lời Nguyễn Thiên Lăng nói chân thành tha thiết, nhưng trái tim cô đã chết rồi.
“Vũ Phi, lấy anh, chúng ta bắt đầu lại từ đầu, để anh chăm sóc em cả đời được không?” Nguyễn Thiên Lăng cầm chiếc nhẫn, nắm tay cô, muốn đeo nhẫn vào tay cô.
Giang Vũ Phi lại kiên quyết nắm chặt tay lại, từ chối lời cầu hôn của anh: “Nguyễn Thiên Lăng, anh còn nhớ lúc ở trên xe, tôi đã nói gì với anh không?”
“Giữ được đứa bé, tôi sẽ phục hôn với anh.”
Lúc ấy đúng là cô đã nói như vậy, nhưng mà lúc đó Nguyễn Thiên Lăng đã biết 80 - 90% là không giữ được đứa bé.