Cô vừa mất đứa con, nhưng Nhan Duyệt lại mang thai, chỉ nhìn sự phẫn nộ của cô lúc trước đã biết rõ cô buồn cỡ nào. Nhưng tất cả những chuyện này cũng không phải là anh có thể khống chế được.
Nguyễn Thiên Lăng đứng ở cuối giường rất lâu, anh vẫn muốn chủ động giải thích nhưng cuối cùng lại không nói một lời nào, quay người rời khỏi phòng bệnh. Anh bảo thím Lý vào chăm sóc Giang Vũ Phi, anh đến bên cửa sổ hành lang châm một điếu thuốc, hút một hơi thật sâu.
---
Đám người Nhan Duyệt về đến nhà, quả nhiên chị Tôn nói tất cả mọi chuyện với bà Nhan. Qua lời chị ta thêm mắm thêm muối, miêu tả sinh động như thật, chị ta đã thành công khiến cho bà Nhan biết được con gái mình chịu bao nhiêu ấm ức. Mà người ức hiếp cô ta, chính là Nguyễn Thiên Lăng và Giang Vũ Phi. Đặc biệt là Giang Vũ Phi!
Cảm xúc của bà Nhan rất kích động, bà ta hoàn toàn không ngờ Nguyễn Thiên Lăng lại muốn từ hôn với con gái bà ta vì Giang Vũ Phi, càng không ngờ rằng Duyệt Duyệt còn mang thai, mang thai con của Nguyễn Thiên Lăng. Nhưng Nguyễn Thiên Lăng lại rất vô tình, Duyệt Duyệt mang thai con của cậu ta, cậu ta vẫn muốn từ hôn với con bé.
Hôm qua bà ta nhận được điện thoại vội chạy đến bệnh viện, còn tưởng rằng con gái bà ta chỉ vì sức khỏe không tốt nên mới phải nằm viện. Sớm biết con bé mang thai như vậy, bà ta đã ở lại bệnh viện chăm sóc nó rồi. Hơn nữa, tối qua Nguyễn Thiên Lăng cũng ở lại bệnh viện, nhưng không phải cậu ta ở lại chăm sóc con gái bà ta, mà là chăm sóc Giang Vũ Phi, lại còn chăm sóc cả đêm nữa chứ.
Nguyễn Thiên Lăng biến Duyệt Duyệt nhà bà ta thành cái gì, lúc cần thì theo đuổi kịch liệt, lúc không cần liền ném đi như giày rách sao?
Bà Nhan chỉ có một đứa con gái là Nhan Duyệt, con gái phải chịu nỗi ấm ức lớn như vậy, bà ta làm sao nhịn được cơn tức này chứ. Lúc này bà Nhan lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại cho bà Nguyễn, hẹn bà ra uống trà, nói có chuyện muốn nói với bà ta. Bà Nguyễn sợ bà ta biết chuyện Nguyễn Thiên Lăng từ hôn với Nhan Duyệt, thấp thỏm nhận lời, quyết định đến lúc đó sẽ trấn an Nhan phu nhân.
Bà Nhan tắt điện thoại, trực tiếp nói với chị Tôn: “Chị theo tôi ra ngoài một chuyến, tôi muốn đi gặp Nguyễn phu nhân, đến lúc đó chị hãy nói ra hết thảy chuyện chị đã chứng kiến. Chị đừng sợ, có tôi làm chỗ dựa cho chị, nên nói như thế nào thì cứ nói như thế.”
“Không vấn đề gì, phu nhân!” Chị Tôn cùng chung mối thù gật đầu.
---
Giang Vũ Phi ngủ đến xế chiều mới tỉnh lại, trong phòng bệnh không có một ai, không biết thím Lý đã đi đâu. Cô gọi thím Lý vài tiếng, không có người nào đáp lại cô. Ánh mắt Giang Vũ Phi hơi sáng lên, đứng dậy rút kim tiêm trên mu bàn tay ra, thay quần áo thím Lý mang đến cho cô, sau đó lén rời khỏi bệnh viện.
Thím Lý chỉ đi xuống siêu thị ở dưới lầu bệnh viện mua giấy vệ sinh, lúc mua đồ trở lại thì phát hiện không thấy Giang Vũ Phi đâu nữa. Quần áo bệnh nhân được cô thay ra, gấp lại để trên giường bệnh, bình nước truyền, kim tiêm đang lắc lư bên giường, nước trong bình nước truyền không ngừng nhỏ giọt xuống mặt đất đã tích thành vũng nước đọng nhỏ.
“Hỏng rồi!” Thím Lý vứt bỏ giấy vệ sinh quay người đi tìm cô.
Bà biết, nhất định là Giang Vũ Phi đã lén bỏ đi, chỉ hi vọng cô ấy vẫn chưa đi quá xa. Sức khỏe của cô ấy còn chưa hoàn toàn bình phục, không thể để xảy ra chuyện gì ở bên ngoài được.
...
Giang Vũ Phi mặc áo khoác rộng, cột mái tóc dài lên, một mình cứ đi trên đường chẳng có mục đích gì. Cô ra khỏi bệnh viện mới phát hiện trên người không có một đồng, cũng không có điện thoại. Toàn bộ đồ đạc của cô đều bị Nguyễn Thiên Lăng tịch thu, anh sợ cô bỏ trốn, tịch thu điện thoại và giấy tờ không nói làm gì, còn không để lại cho cô một đồng nào.