Thề Không Vì Thê: Thiếu Phu Nhân Hào Cưới Toàn Cầu

“Anh nói chuyện này với tôi, là muốn nói người của Cục Công Thương là do anh bố trí sao? Nguyễn Thiên Lăng, đây là anh cố ý gây sự, phá rối trật tự công ty tôi, tôi có quyền tố cáo anh.”

Nguyễn Thiên Lăng nhìn Tiêu Lang không vừa mắt, lạnh lùng cười cười, đứng thẳng người: “Anh không nói cũng được, tôi có thời gian chơi với anh! Họ Tiêu, chúng ta cứ chờ xem.”

Anh mở cửa xe ngồi vào trong, lái xe rời đi. 

Địch Sinh đi đến bên cạnh Tiêu Lang, liếc mắt nhìn xe Nguyễn Thiên Lăng đã đi xa, nói với Tiêu Lang: “Thiếu gia, xem ra Nguyễn Thiên Lăng bắt đầu muốn đối phó với chúng ta.”

“Tôi biết, anh ta có bản lĩnh thì cứ việc thể hiện.”

Nguyễn Thiên Lăng lái xe trên đường, trong lòng rất tức giận. Hận Giang Vũ Phi, hận Tiêu Lang. 

Anh muốn bóp chết hai người bọn họ!

“Mau đến xem đi... quần áo 20 đồng, 20 đồng một bộ, bán giá rẻ đây, chỉ cần 20 đồng...”

Có nhiều người bày bán hàng trên vỉa hè quảng trường, Nguyễn Thiên Lăng lơ đãng nhìn thoáng qua, liền nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc. 

Người đang bán quần áo phụ nữ quay lưng về phía anh, dáng vẻ rất giống Giang Vũ Phi.

Nguyễn Thiên Lăng vội vàng phanh xe lại, kinh ngạc nhìn sang rồi lại phát hiện không phải.

Trong lòng anh có chút buồn vô cớ, cơn tức giận lập tức kéo đến. 

Người phụ nữ đó tuy không quen dùng thủ đoạn hung ác độc địa, vậy mà lại vẫn dám bỏ thuốc anh!

Đừng để anh tìm được cô ta, nếu không anh tuyệt đối không dễ dàng tha cho cô ta!

Nguyễn Thiên Lăng thật sự rất phẫn nộ, nếu như bây giờ Giang Vũ Phi xuất hiện trước mặt anh, anh nhất định sẽ không do dự mà bóp chết cô. 

Cho dù sau đó sẽ hối hận, anh vẫn sẽ bóp chết cô, nếu không thì mối hận trong lòng anh sẽ khó tiêu tan.

Giang Vũ Phi bỏ trốn, Nguyễn Thiên Lăng đều không hứng thú với hai căn biệt thự của anh.

Anh cũng không muốn quay lại hai nơi đó nữa, đặc biệt là nơi đó có hơi thở của Giang Vũ Phi, anh vừa trở về là sẽ nghĩ đến cô, sau đó sẽ rất căm hận. 

Nguyễn Thiên Lăng đi vào phòng khách khu nhà tổ, bà Nguyễn ngồi ở ghế sofa, ánh mắt lấp lánh nhìn anh: “Thiên Lăng, mẹ muốn nói chuyện với con.”

“Chuyện gì?”

Bà Nguyễn thấy anh sắc mặt lạnh nhạt, thầm nghĩ bây giờ chưa phải lúc thích hợp để nói. Đợi mấy ngày nữa, lúc anh hết giận rồi nói sau. 

Bà ta khẽ cười nói: “Chỉ là ông nội con đang ở thư phòng chờ con, bảo con qua đó một chuyến.”

Nguyễn Thiên Lăng nghi hoặc liếc mắt nhìn mẹ, bà Nguyễn cười hiền hậu với anh, anh không hỏi thêm nhiều, đi vào thư phòng của ông nội.

Nguyễn An Quốc ngồi trước bàn sách, đang nhìn cái gì đó trong tay, hình như là một tấm hình. 

Nguyễn Thiên Lăng đẩy cửa vào, ông vội bỏ tấm hình vào trong ngăn kéo, đóng ngăn kéo lại.

"Ngồi đi." Ông cụ thản nhiên nói, Nguyễn Thiên Lăng ngồi xuống đối diện với ông, Nguyễn An Quốc ngước mắt nhìn anh, hỏi: "Gần đây có phải cháu có ý định thu mua Tiêu thị?"

Nguyễn Thiên Lăng không có bất kỳ giấu giếm gì: "Đúng, trước kia cháu đã định thu mua, bây giờ quyết định tiếp tục ra tay." 

Nguyễn An Quốc nói: “Ônh cho người điều tra, năng lực của Tiêu Lang rất mạnh. Căn bản La Vân Phong kém hơn cháu, có lẽ cháu có thể dễ dàng thu mua La thị trước kia, nhưng mà hiện tại không dễ dàng ra tay với Tiêu thị như vậy."

"Không sao đâu, không tốn nhiều công sức lắm." Nguyễn Thiên Lăng nói mà không thèm kiêng kỵ chút nào, thật giống như Tiêu thị nhất định sẽ rơi vào trong tay anh vậy.

“Thiên Lăng, ông nói lời thật với cháu vậy, ông không đồng ý việc cháu mua Tiêu thị.” 

“Vì sao?”

“Nguyễn thị chúng ta đã đủ lớn, không cần phải nuốt thêm Tiêu thị.”

Hiện tại Tiêu thị không phải là La thị lúc trước, mấy tháng qua, Tiêu Lang âm thầm củng cố địa vị của Tiêu thị, cho nên bây giờ mới lộ diện. 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui