Thề Không Vì Thê: Thiếu Phu Nhân Hào Cưới Toàn Cầu

Về sau cuộc sống của bọn họ sẽ không có bất kỳ liên quan gì nữa, mỗi người đều sẽ khôi phục lại trạng thái yên tĩnh lúc đầu.

Xe moto đi đến cửa siêu thị thì dừng lại, Giang Vũ Phi xóa tin nhắn đi, sau đó xuống xe.

Cô đang chuẩn bị cất điện thoại, Cung Thiếu Huân đột nhiên giật lấy di động, nhanh chóng nhập số điện thoại của anh ta vào, lưu lại, sau đó lại gọi vào số đó, rồi lưu lại số của cô trong điện thoại di động của anh ta. 

Giang Vũ Phi trừng mắt, anh ta mỉm cười trả lại di động cho cô, cười rất đắc ý: "Về sau lúc anh không có ở đây, chúng ta có thể liên lạc bằng điện thoại. Nếu em không tìm thấy anh, hoặc là nhớ tới anh, cũng có thể gọi điện thoại cho anh bất cứ lúc nào."

Giang Vũ Phi cầm điện thoại cất đi, khóe mắt đột nhiên liếc nhìn thấy chùm chìa khóa anh ta cắm trong ổ khóa.

Trong móc khóa là một bức tranh nhỏ phác họa bằng bút chì, cả hai mặt đều có hình. 

Có điều hình như là vẽ cô.

Cung Thiếu Huân gỡ chìa khóa ra, cầm móc chìa khóa lắc lắc trước mắt cô: "Thế nào, thấy anh vẽ được không? Có giống không?"

"Đây là tôi sao?" Giang Vũ Phi nghi hoặc hỏi. 

Người đàn ông cong môi lộ ra một hàm răng trắng bóng đều tăm tắp: "Đúng vậy, chính là em. Anh vẽ theo tưởng tượng, có hơi khác một chút, nhưng vẫn rất giống. Chính là nhờ bức tranh này mà A Tinh mới nhận ra em đấy."

Thì ra là thế, chẳng trách anh ta có thể tìm được cô.

Sớm biết như vậy thì ngày đó cô đã đi đường vòng rồi, như vậy có lẽ vĩnh viễn anh ta cũng không tìm được cô. 

"Cho tôi đi." Giang Vũ Phi mở miệng xin Cung Thiếu Huân cái móc chìa khóa, cô cảm thấy bức tranh vẽ mình bị một người đàn ông cầm xem mỗi ngày, rất quái dị.

Cung Thiếu Huân vội thu lại giống như giữ một món đồ quý báu vậy, anh ta không đưa cho cô: "Thứ này rất quan trọng với anh, anh không thể cho bất kỳ ai được."

"Nhưng bức tranh đó vẽ tôi mà." 

"Là anh vẽ, đó chính là đồ của anh rồi. Nếu em thích, lúc nào về anh lại làm cho em một cái, anh đã lưu bản vẽ trên máy tính rồi, em muốn bao nhiêu anh cũng có thể chuẩn bị cho em." Người đàn ông cười hì hì nói.

"..." Giang Vũ Phi im lặng, vậy thì cô cũng không cần nữa, cô quay người đi vào siêu thị. Cung Thiếu Huân đi theo phía sau cô, chủ động đẩy xe, hai người giống như một đôi vợ chồng son đang cùng đi mua đồ vậy.

Giang Vũ Phi không nhìn ra được bọn họ trông như một đôi vợ chồng, nhưng Cung Thiếu Huân lại thấy giống, các khách hàng trong siêu thị cũng đều thấy giống. 

Cung Thiếu Huân thỏa mãn hưởng thụ ánh mắt mập mờ của người khác, còn cố ý tạo thêm hiện trường giả nữa.

"Tiêu Vũ, anh muốn ăn thịt bò, mua ít thịt bò về nhé."

Giang Vũ Phi không phản đối yêu cầu của anh ta, chọn một hộp thịt bò tươi. 

"Mua mấy quả trứng gà và ít đậu hũ nữa đi, anh thích ăn canh trứng đậu hũ em làm."

"Mua thêm con gà nữa nhé, về hầm canh gà cho bà ăn."

"Đây là cái gì vậy? Khoai tây sao, to quá." 

"Đồ ngốc, không phải bên trên có viết sao, đây là khoai lang." Giang Vũ Phi không nhịn được lườm anh ta một cái, Cung Thiếu Huân lại rạo rực vui sướng trong lòng, cảm thấy dáng vẻ cô trợn mắt cũng thật đáng yêu.

"Tiêu Vũ, anh muốn mua khoai lang, em lấy vài củ đi."

"Đủ rồi, đã mua nhiều đồ ăn lắm rồi." 

"Không sao, anh chịu trách nhiệm mang về."

Cứ như vậy, Cung Thiếu Huân nhìn thấy cái gì cũng đều muốn mua, thậm chí anh còn mua cho mình một đôi dép lê, chuyên dùng để đi ở nhà bà Tiết.

Dép lê cũng đã mua rồi, nên anh dứt khoát mua thêm bàn chải đánh răng, khăn mặt, ly nước và áo ngủ luôn. Làm như vậy, nghiễm nhiên là muốn chuyển vào ở cùng một nhà với bọn họ rồi. 

Nhưng ngộ nhỡ là do cô nghĩ nhiều thì sao?

Có lẽ anh sẽ ở trong thị trấn, chưa chắc sẽ ở cùng với bọn họ. Giang Vũ Phi không tự mình đa tình mà nói gì hết, cứ để cho anh ta mua đi, dù sao anh ta cũng có quyền mua sắm mà.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui