Tiêu Lang tiến lên, hay tay chống lên bàn làm việc.
Ánh mắt anh dữ tợn nhìn thẳng vào Nguyễn Thiên Lăng, giọng nói không lớn nhưng có khí phách: “Nguyễn Thiên Lăng, anh đừng làm tổn thương cô ấy thêm nữa! Mặc dù Vũ Phi không nói gì với tôi, nhưng tôi có thể nhìn ra sự đau khổ trong mắt cô ấy. Cô ấy mới hai mươi hai tuổi, nhưng lại giống như đóa hoa héo rũ, không có chút sức sống nào, cũng không có bất cứ niềm vui nào, thậm chí ngay cả một nụ cười tươi cũng không có. Cô ấy đau khổ như thế đều là do anh.”
Ánh mắt Nguyễn Thiên Lăng sắc bén, khuôn mặt với đường nét rõ ràng như tạc không có chút nhu hòa nào.
Trong lòng anh xẹt qua một tia phẫn nộ!
“Họ Tiêu kia, tôi không muốn nói chuyện Giang Vũ Phi với anh. Nếu không còn chuyện gì nữa, mời anh đi.”
Tiêu Lang mím môi, đứng thẳng người lên trầm giọng nói: “Nếu anh yêu cô ấy, thì hãy đối xử tử tế với cô ấy, đừng làm tổn thương cô ấy nữa. Nếu không, sẽ có một ngày tôi khiến anh phải hối hận!”
Nguyễn Thiên Lăng khinh thường cười gằn, còn mang ý cười nhạo.
Hắn ta dựa vào đâu mà yêu cầu anh, uy hiếp anh như thế.
Anh có tốt với Giang Vũ Phi hay không, không tới lượt hắn ta chỉ tay dạy bảo!
Hắn ta là gì, ngay cả vị hôn phu của Giang Vũ Phi cũng chưa từng làm, hắn ta chẳng là gì cả!
“Họ Tiêu, anh nên biết mình đang nói chuyện với ai. Còn nữa, lời này nên là tôi nói với anh mới đúng, sẽ có một ngày tôi khiến anh phải hối hận. Kết cục của việc chọc giận tôi, tôi nghĩ anh nên biết rõ.”
Từ việc gần đây anh luôn phá hủy quan hệ hợp tác của Tiêu thị và một số khách hàng là có thể nhìn ra, anh đang nhanh chóng đưa ra đủ kiểu công kích đối với Tiêu thị.
Mà sự công kích này, vẫn chưa kết thúc!
Anh nói anh sẽ hủy diệt Tiêu thị thì nhất định sẽ sẽ hủy diệt!
Tiêu Lang cười nhạt một tiếng: “Tiêu thị không dễ dàng bị quật ngã như vậy, chẳng qua là quấy nhiễu bên ngoài mà thôi, anh đừng đắc ý.”
“Vậy sao?” Nguyễn Thiên Lăng nhếch môi, cười nham hiểm: “Có lẽ hai ngày nữa anh sẽ biết việc tôi làm có phải là quấy nhiễu bên ngoài mà anh nói hay không.”
Tiêu Lang hơi nhíu mày.
Gần đây Tiêu thị đang cùng công ty CS của Mỹ bàn chuyện hợp tác, đây là hạng mục hợp tác có giá trị lên đến năm tỷ.
Nếu như ký hợp đồng thành công, sự nghiệp của Tiêu thị sẽ phát triển không ngừng, như rồng bay cao, không thể cản trở.
Chẳng lẽ Nguyễn Thiên Lăng sẽ phá hoại lần hợp tác này của Tiêu thị?
Tiêu Lang càng cau mày, Nguyễn Thiên Lăng càng cười đầy ẩn ý.
Tiêu Lang lạnh lùng nhìn anh một cái, quay người đi ra cửa.
Nguyễn Thiên Lăng nhấc điện thoại lên, hỏi phó tổng giám đốc của Nguyễn thị: “Nói chuyện với chủ tịch công ty CS thế nào rồi?”
“Đối phương bắt đầu dao động, tôi nghĩ là sẽ hợp tác với chúng ta. Suy cho cùng thì về tài chính và thực lực, Tiêu thị còn kém xa Nguyễn thị chúng ta, cho nên lựa chọn hợp tác với ai, hẳn là chủ tịch của công ty CS rất rõ.”
Nguyễn Thiên Lăng thản nhiên nhếch cặp môi mỏng, Tiêu Lang, anh đợi mà xem tôi sẽ từ từ hủy diệt anh như thế nào!
Cúp máy, ngay sau đó điện thoại của anh liền reo lên.
Là từ Nguyễn gia gọi tới.
Ánh mắt Nguyễn Thiên Lăng lại lạnh hơn, anh không muốn nghe, nhưng điện thoại cứ reo lên.
“Có chuyện gì?” Anh nhận điện thoại, lạnh lùng hỏi.
“Thiên Lăng, mấy ngày nay con không về đây ăn cơm. Hôm nay mẹ tự tay làm món con thích ăn, con về ăn nhé.” Bà Nguyễn ở đầu dây bên kia cười dè dặt nói.
“Con không rảnh!” Nguyễn Thiên Lăng không suy nghĩ gì đã trả lời ngay.
Bà Nguyễn vội nói: “Thiên Lăng, Duyệt Duyệt vào nhà mấy ngày rồi, con về thăm nó đi, đừng lạnh nhạt với nó. Dù sao nó cũng đang mang thai con của con, mấy ngày nay Duyệt Duyệt ốm nghén dữ lắm, con…”
“Còn chuyện gì không? Không còn thì con cúp máy.” Nguyễn Thiên Lăng không hề khách khí cúp máy, cười lạnh một tiếng.
Vào nhà? Anh có từng cưới người phụ nữ đó sao?
Các người đã đón cô ta về thì các người đi mà cưới cô ta.