Giang Vũ Phi mở to đôi mắt, trong lòng bỗng thấy hơi rung động. Nguyễn Thiên Lăng nhìn thẳng vào cô, tiếp tục lặp lại hai câu thơ ấy.
“Bao nhiêu người yêu em khi thanh xuân vui vẻ, yêu vẻ đẹp của em, giả dối và chân thật…
Nhưng chỉ một người yêu tâm hồn hành hương của em, và yêu nét buồn đổi thay trên gương mặt già nua của em…”
Anh đọc thơ, nhưng sao cô lại có cảm giác như anh đang tỏ tình với cô. Giang Vũ Phi cụp mắt xuống, không dám nhìn thẳng vào anh: “Em tưởng đây là thơ của Diệp Chi.”
“Đúng, là thơ của Uy Liêm - Ba Đặc Lặc - Diệp Chi (1).”
Giang Vũ Phi xấu hổ, không hiểu biết thật đáng sợ, cô còn tưởng rằng Diệp Chi là người Trung Quốc. May là không nói gì thêm, không thì xấu hổ chết mất.
Giang Vũ Phi xấu hổ cười trừ: “Em biết bài thơ này là vì bài hát "Trọn đời có em" của Thủy Mộc Niên Hoa."
Nguyễn Thiên Lăng lấy máy phát nhạc qua, lập tức bật bài hát “Trọn đời có em” của Thủy Mộc Niên Hoa.
"Bởi vì nằm mơ thấy em bỏ đi
Anh bừng tỉnh trong tiếng khóc khóc nức nở
…
Bao nhiêu người từng ngưỡng mộ vẻ đẹp của em khi còn trẻ
Nhưng ai muốn chấp nhận sự thay đổi của thời gian vô tình
Bao nhiêu người đã xuất hiện trong cuộc đời em
Nhưng chỉ có anh ở bên em trọn đời…"
Giang Vũ Phi thấy cảm động khi nghe bài hát này, bất giác cũng ngân nga hát theo.
Nguyễn Thiên Lăng đột nhiên đứng dậy nắm lấy tay cô, kéo cô chạy đi.
“A…” Cô khẽ kêu lên, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Này, hai người đứng lại, ở đây không cho ăn cơm dã ngoại, đứng lại!”
Giang Vũ Phi quay đầu nhìn lại thấy hai người bảo vệ đang chạy về phía họ.
Mặt cô lập tức tối sầm, không phải anh nói ăn cơm dã ngoại ở đây không sao à?
Chân Giang Vũ Phi lảo đảo, suýt chút nữa thì vấp ngã: “Không được rồi, em không chạy được nữa!”
Nguyễn Thiên Lăng dừng bước, bất ngờ bế cô lên. Giang Vũ Phi hét lên một tiếng, tay cô bất giác ôm ghì lấy cổ anh.
Nguyễn Thiên Lăng cười to, nói: “Chúng ta phải nhanh lên, nếu không thì sẽ bị bắt được!”
“Đều tại anh, không phải anh nói không sao à?” Giang Vũ Phi không biết nói gì nữa, lườm anh một cái.
Nguyễn Thiên Lăng vừa chạy vừa đùa giỡn: “Anh đã hối lộ đại boss của họ, mà quên hối lộ đám binh lính.”
“…”
“Gâu gâu…” Tiểu Khả Ái không biết chuyện gì xảy ra nhưng cũng chạy theo họ.
Giang Vũ Phi cảm thấy bọn họ thật chật vật, giống như đang chạy nạn vậy.
Cô bật cười, không nhịn được mà cười to. Nguyễn Thiên Lăng cũng cười, tiếng cười sảng khoái rất dễ nghe.
Chạy vào trong thang máy, Giang Vũ Phi vẫn cười, cười đến nỗi đau xóc bụng. Cô chỉ lo cười, quên luôn là Nguyễn Thiên Lăng vẫn đang bế cô.
“Được rồi, đừng cười nữa, nhìn em cười không ra hơi nữa rồi.” Người đàn ông cong môi, cưng chiều cười nói.
“Không được rồi, buồn cười quá, em không ngừng lại được… Ha ha…” Giang Vũ Phi đắc ý quên luôn cả hình tượng, vẫn còn vùi mặt vào lồng ngực anh.
Nguyễn Thiên Lăng đột nhiên siết chặt cánh tay, ôm cô thật chặt, tiếng cười của Giang Vũ Phi cũng ngừng lại…
Sức lực người đàn ông ôm cô rất lớn, như thể muốn khảm cô vào cơ thể anh vậy.
Giang Vũ Phi chưa từng bị ai ôm như vậy, không phải, là trong trí nhớ của cô, chưa từng có ai ôm cô như vậy.
Cảm giác được người khác ôm rất lạ lùng, nhưng lại rất ấm áp, đồng thời tình hình cũng trở nên rất phức tạp.
Giang Vũ Phi ngửi mùi trên người Nguyễn Thiên Lăng, mặt đỏ lên, tim cũng đập nhanh hơn.
“Tinh…” Lúc cô đang không biết làm sao thì cửa thang máy mở ra.
Nguyễn Thiên Lăng bế cô bước ra ngoài, Tiểu Khả Ái theo sau. Anh không đặt cô xuống mà bế cô đi vào phòng bệnh của cô, đặt cô lên giường, đắp chăn cho cô.
***
(1) Uy Liêm - Ba Đặc Lặc - Diệp Chi: tên phiên âm sang tiếng Trung của Willam Butle Yeats.