Cô hoàn toàn không ngờ tới, trước mắt cô là một cỗ xe bí ngô chễm chệ đậu ở đó.
Nó giống hệt cỗ xe bí ngô trong truyện cổ tích, toa xe được người ta dùng bốn thanh thép trắng tạo thành hình quả bí ngô, quấn quanh các thanh thép là những đóa hồng trắng tinh khiết trên nền lá xanh.
Hai bên cửa xe treo tấm màn voan màu trắng.
Cỗ xe bí ngô có bốn cái bánh cũng đều được sơn màu trắng.
Một cỗ xe bí ngô đơn giản, nhưng lại cho người ta có cảm giác như lạc vào cõi mơ đẹp tuyệt trần.
Mà Nguyễn Thiên Lăng thì đang đứng bên cạnh cô, anh vận một bộ vest đuôi tôm thắt nơ bướm, khôi ngô tuấn tú hệt một chàng hoàng tử.
Giang Vũ Phi bụm miệng, cô vừa kinh ngạc vừa vui mừng trước cảnh tượng này, trong mắt đã chứa đầy nước mắt.
Nguyễn Thiên Lăng khom lưng, chìa một tay trước mặt cô: “Công chúa của anh, cho phép anh đỡ em lên xe nhé?”
Nước mắt Giang Vũ Phi liền tuôn rơi, giây phút này trong lòng cô chẳng còn bất kỳ ý nghĩ nào nữa.
Cô chỉ còn lại một cảm giác, đó chính là cảm động, cảm động vô cùng!
Cô đưa tay mình cho anh, để anh đỡ cô bước lên cỗ xe bí ngô, yên vị trên chỗ ngồi thoải mái.
Nguyễn Thiên Lăng lên xe từ cửa bên kia, ngồi xuống cạnh cô.
Anh lấy ra một chiếc khăn tay nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô, nhếch môi cười tà mị: “Biết ngay em sẽ khóc mà, em xem anh đã chuẩn bị sẵn cả khăn tay luôn rồi.”
Giang Vũ Phi bị anh chọc cười, cũng ngừng khóc.
“Em không ngờ anh sẽ dành cho em một niềm vui bất ngờ như thế này, hôm nay là ngày quan trọng gì sao?” Cô nhìn vào đôi mắt sáng dịu dàng của anh, trong phút chốc liền cảm thấy cả đất trời này chỉ còn hai người họ.
Đôi mắt Nguyễn Thiên Lăng đong đầy yêu thương, cong môi khẽ cười: “Đằng sau vẫn còn bất ngờ nữa, còn hôm nay là ngày gì, em thật sự không nhớ sao?”
Ngày gì?
Ngày kỷ niệm kết hôn của họ? Nhưng họ đã ly hôn rồi mà.
Ngày kỷ niệm ly hôn? Không đúng!
Ngày sinh nhật của anh... là sinh nhật của cô!
Giang Vũ Phi đột nhiên nhớ ra, hôm nay là sinh nhật hai mươi hai tuổi của cô!
“Nhớ ra rồi sao?” Nguyễn Thiên Lăng cười hỏi.
“Em quên mất.” Giang Vũ Phi nói với vẻ không thể tin nổi: “Em nhớ sinh nhật lần trước của mình là mười chín tuổi, giờ đã sắp mừng sinh nhật hai mươi hai tuổi rồi.”
Thời gian nhảy qua hơn hai năm, cô vẫn chưa thể thích ứng ngay.
“Vậy được, hôm nay chúng ta cứ coi như là mừng sinh nhật lần thứ hai mươi đi, có được không?”
Giang Vũ Phi cười cười, không có ý kiến gì cả.
Thật ra cô chẳng có ý kiến gì về việc mừng sinh nhật lần thứ mấy, điều quan trọng là ngày sinh nhật hôm nay sẽ trở thành ngày sinh nhật khó quên nhất đời cô.
“Ngồi cho vững, giờ chúng ta sẽ xuất phát, trở về lâu đài của chúng ta!”
Nguyễn Thiên Lăng nắm chặt tay nắm cửa, ra hiệu cho cô ngồi ngay ngắn, sau đó khởi động xe chạy về hướng biệt thự.
“Đây là đâu?” Giang Vũ Phi vén màn xe, thích thú nhìn căn biệt thự xinh đẹp như tòa lâu đài trước mắt.
“Sau này đây chính là nhà của chúng ta, là biệt thự anh mới mua, anh đoán em nhất định sẽ rất thích nó.”
Giang Vũ Phi kinh ngạc nghiêng đầu nhìn anh, Nguyễn Thiên Lăng cũng nhìn cô, vẻ mặt anh không giống như đang nói đùa.
Giang Vũ Phi cười dời mắt đi, lòng lại hồi hộp vô cùng.
Anh nói sau này đây sẽ là nhà của họ, hôm nay anh định sẽ cầu hôn cô sao?
Nhưng mà hai người họ còn chưa xác định mối quan hệ, anh đã cầu hôn, không phải là quá nhanh rồi sao?
Trong biệt thự không bật đèn, không gian tối như mực, chỉ có ánh sáng từ dăm ba ngọn đèn trong bụi cỏ soi lối cho họ đi.
Nguyễn Thiên Lăng lái xe bí ngô băng qua một con đường nhỏ bên cạnh căn nhà đi vào khu vườn phía sau, nhìn thấy cảnh trong vườn, Giang Vũ Phi lại cảm động thêm lần nữa.