Con của họ đã hơn bốn tháng…
Giang Vũ Phi cảm thấy mình muốn sụp đổ!
Tại sao mọi chuyện lại như thế này?
Cô cho rằng Nguyễn Thiên Lăng yêu cô, bọn họ có thể quang minh chính đại ở bên nhau.
Cho dù Nhan Duyệt đã từng là bạn gái của anh, cô cũng không quan tâm, bởi vì bọn họ đã chia tay.
Nhưng cô tuyệt đối không ngờ, còn có nhiều chuyện như vậy mà cô không biết...
Tối hôm qua cô hỏi Nguyễn Thiên Lăng, tại sao Nhan Duyệt lại ở khu nhà chung, tại sao mẹ anh lại thích cô ta như vậy.
Đáp án anh cho cô dĩ nhiên là anh cũng không biết, có lẽ chỉ là mẹ anh chỉ đơn thuần thích Nhan Duyệt mà thôi...
Bây giờ cô mới biết, đáp án căn bản không phải như vậy!
Không biết Giang Vũ Phi ngồi bao lâu, nước mắt chảy xuống mà cô cũng không biết.
Cho đến khi cô nghe thấy tiếng gõ cửa, cô mới lấy lại tinh thần.
“Giang tiểu thư, cô thức dậy chưa?” Người làm đứng ở ngoài cửa hỏi cô.
Giang Vũ Phi lau nước mắt trên mặt, dùng giọng điệu bình tĩnh trả lời: “”Ừ, đã dậy rồi.”
“Được, bữa sáng của cô đã chuẩn bị xong rồi.”
“Tôi biết rồi, cảm ơn.”
“Đừng khách khí.”
Người làm đi rồi, Giang Vũ Phi liền vào phòng tắm rửa mặt, cho đến khi không nhìn ra dấu vết đã khóc, cô mới mở cửa xuống lầu.
Dưới lầu trống không, trừ mấy người làm ra, không có một chủ nhân nào ở nhà.
Lão thái gia mỗi sáng sớm đều sẽ ra ngoài rèn luyện thân thể, cùng vài người bạn cũ uống trà, cho đến giữa trưa mới trở về.
Ông Nguyễn quản lý một bộ phận sản nghiệp của Nguyễn thị, mỗi ngày đều đi sớm về trễ.
Công ty bà Nguyễn đầu tư quy mô không lớn, nhưng bà ta không làm chủ tịch, nhường vị trí cho người khác, bản thân bà ta giữ cổ phần chia hoa hồng là được.
Hiện trong nhà rảnh rỗi nhất chính là bà Nguyễn và cô, nhưng hôm nay hình như bà Nguyễn không có ở nhà...
“Phu nhân có ở nhà không?” Lúc Giang Vũ Phi ăn sáng, hỏi một người làm.
“Phu nhân mới đi ra ngoài không lâu.”
“Ồ, bà ấy đi đâu?”
“Cái này tôi không biết, nhưng nghe nói hình như là đi bệnh viện…”
Tim Giang Vũ Phi đột nhiên giống như bị kim đâm, đau đến mức toàn thân cô run rẩy.
Cô vội vã cúi xuống ăn, tay không biết chuyện gì xảy ra, ngay cả đũa cũng cầm không chắc.
Hai chiếc đũa rơi xuống đất kêu lạch cạch.
Người làm mau chóng tới nhặt đũa lên, đưa cho cô một đôi khác.
“Cảm ơn, tôi không ăn nữa, dọn đi.” Giang Vũ Phi bối rối đứng dậy, chật vật đi lên lầu.
Cô trở lại phòng ngủ, đóng cửa lại, dựa lưng vào cửa, cảm giác toàn thân đều không còn sức lực.
Phải làm sao, lỡ như đứa con trong bụng Nhan Duyệt thật sự là của Nguyễn Thiên Lăng thì làm sao?
Đầu óc Giang Vũ Phi hỗn loạn, tâm trạng buồn phiền, cô cũng không biết nên xử lý những chuyện này như thế nào.
Cô không dám gọi điện thoại cho Nguyễn Thiên Lăng để chứng thực chuyện này là đúng, cô sợ anh nói đây là thật.
Lỡ như anh thừa nhận, cô nên làm như thế nào?
Rời xa anh sao?
Phải, nếu như đứa con trong bụng Nhan Duyệt thật sự là của anh, cô cũng chỉ có thể lựa chọn rời xa anh.
Làm kẻ thứ ba, cô không làm được.
Cho dù cô rất yêu rất yêu anh, cô cũng không thể làm kẻ thứ ba được.
Nhưng vừa nghĩ tới phải rời khỏi anh, trái tim cô rất đau, thật là khó chịu, đau đớn giống như muốn cắt mất một miếng thịt của cô vậy...
Nhưng không gọi điện thoại xác nhận, cứ để mặc bản thân tiếp tục suy đoán lung tung sao?
Giang Vũ Phi bực bội trong phòng đi tới đi lui, cô nghĩ rất lâu, cũng không biết nên xử lý chuyện này như thế nào.
Hơn một tiếng đồng hồ sau, cô nghe thấy dưới lầu có tiếng động cơ ô tô.
Cô chạy tới ban công nhìn xuống, liền nhìn thấy bà Nguyễn từ trên xe bước xuống, vẻ mặt tươi cười đi về phía phòng khách.