Bà Nguyễn đang cười, dáng vẻ của bà ta rất vui.
Tại sao lại vui vẻ như vậy?
Nhan Duyệt nói, bà Nguyễn sẽ cùng cô ta đến bệnh viện kiểm tra, xem đứa trẻ là con trai hay con gái.
Bọn họ đã xác định được giới tính của đứa trẻ sao?
Hai tay Giang Vũ Phi nắm chặt lan can, trên người hoàn toàn vô lực.
Mặc kệ kết quả như thế nào, sống hay chết, dù sao cô cũng phải đối mặt!
Giang Vũ Phi cố lấy dũng khí thật lớn, sau đó mới mở cửa đi xuống lầu, đối mặt với bà Nguyễn.
Cô bước chân rất nhẹ, sàn nhà ở Nguyễn gia phủ thảm dày dặn, cho nên không có ai nghe thấy tiếng bước chân của cô.
“Thím Vương, tôi nói cho thím nghe, đứa con trong bụng Nhan Duyệt là con trai, Nguyễn gia chúng tôi có cháu trai.” Trong phòng khách, bà Nguyễn kéo thím Vương cười rất vui vẻ.
“Thật sao, phu nhân, chúc mừng bà, chúc mừng!”
Bà Nguyễn vui mừng cười nói: "Hôm nay tâm trạng tôi không tệ, làm thêm mấy món ăn, lát nữa tôi nói tin tốt này cho lão gia và lão thái gia biết, để họ vui mừng.”
“Còn phải nói cho thiếu gia một tiếng.”
“Thím nói đúng, nên cho nó biết. Chỉ là người làm ba này, quá không có trách nhiệm.”
Thím Vương cười nói: “Thiếu gia còn chưa hiểu rõ, đợi đứa trẻ sinh ra, cậu ấy sẽ đột nhiên tỉnh ngộ.”
Bà Nguyễn cười gật đầu: “Ừ, tôi cũng mong đợi đứa con trong bụng Nhan Duyệt sinh ra sớm một chút. Đến lúc đó Thiên Lăng sẽ nể mặt đứa trẻ, lựa chọn kết hôn với Nhan Duyệt. Cháu trai của Nguyễn gia chúng tôi, phải danh chính ngôn thuận, không thể lưu lạc ở bên ngoài.”
“Nhất định rồi... Năm đó sau khi thiếu gia và Giang tiểu thư ly hôn, cũng không phải là bởi vì Giang tiểu thư mang thai, thiếu gia mới ở bên cô ấy một lần nữa sao. Thiếu gia từ nhỏ đã thích Nhan tiểu thư, Nhan tiểu thư có con của cậu ấy, cậu ấy nhất định sẽ nhớ tới tình cảm trong quá khứ của mình và Nhan tiểu thư, sau đó lại ở bên cô ấy một lần nữa.”
“Cộp…”
Chân Giang Vũ Phi đột nhiên bước hụt, ngã trượt mấy bậc thang mới có thể đứng vững.
Bà Nguyễn và thím Vương ngạc nhiên nhìn qua.
Giang Vũ Phi chật vật ngã trên bậc thang, cô muốn chống người đứng dậy, nhưng làm sao cũng không đứng dậy được.
“Giang tiểu thư, cô không sao chứ?” Thím Vương mau chóng đi lên đỡ cô.
Giang Vũ Phi được đỡ đứng lên, sắc mặt tái nhợt lắc đầu: “Tôi không sao...”
Cô đẩy thím Vương ra, muốn xuống lầu, nhưng mắt cá chân bị trật, rất đau!
“A…” Giang Vũ Phi đau đến mức ngồi xổm người xuống, ngồi trên bậc thang.
“Chân bị trật sao?” Thím Vương cũng ngồi xổm xuống, giơ tay ra xem mắt cá chân của cô.
Hai mắt Giang Vũ Phi đẫm lệ lờ mờ, cô đẩy tay thím Vương ra, cố chấp lắc đầu: “Tôi thật sự không sao…”
“Nhưng mà…” Thím Vương còn muốn nói tiếp điều gì đó thì đã bị bà Nguyễn gọi lại.
“Thím xuống trước đi.”
“Vâng, phu nhân.”
Thím Vương đi, trong phòng khách cũng chỉ còn lại Giang Vũ Phi và bà Nguyễn.
Cô ngồi trên bậc thang, tay giữ mắt cá chân bị trật, cúi đầu, chỉ dùng đỉnh đầu đối diện với bà Nguyễn.
Bà Nguyễn chậm rãi đi đến trước mặt cô, từ trên cao nhìn xuống cô, mang một tư thái phu nhân.
“Lời bác và thím Vương nói, cháu cũng nghe được?” Bà ta hỏi Giang Vũ Phi.
“…” Phải, đều nghe được!
“Thực ra trước khi cháu mất trí nhớ đều biết những chuyện này. Bác nghĩ hiện tại cháu cũng đã biết.”
Giang Vũ Phi cắn chặt môi, không thể lên tiếng.
Cô cố gắng mở to hai mắt mới không để nước mắt chảy ra.
“Thiên Lăng không nói cho cháu biết những chuyện này?” Bà Nguyễn lại hỏi.
Trái tim Giang Vũ Phi lại bị đâm một dao.
Nguyễn Thiên Lăng không nói gì với cô, tất cả của tất cả, đều là cô từ miệng người khác biết được.