“Con yêu thì dễ thay đổi như vậy?” Nguyễn Thiên Lăng hỏi mỉa mai.
Bà Nguyễn đau đầu, nói: “Thiên Lăng, mẹ là người từng trải, thứ gọi là tình yêu thật ra cũng không có quan trọng như con tưởng. Con đừng nói với mẹ về tình yêu, mẹ biết, hai người sống chung ắt sẽ nảy sinh tình cảm. Con thử sống cùng Nhan Duyệt xem, tình cảm của con và con bé sẽ lại quay lại như cũ.”
Nguyễn Thiên Lăng rất muốn cười khẩy.
Thứ tình yêu có thể thay đổi, đều không phải tình yêu đích thực.
Tình yêu đích thực làm sao có thể thay đổi được cơ chứ…
Bà Nguyễn tưởng anh không để ý, lại nói tiếp: “Thiên Lăng, cho dù con không thể yêu Nhan Duyệt, nhưng đứa bé trong bụng con bé thì con định thế nào? Chẳng lẽ ngay cả con của mình mà con cũng không cần ư?”
Nguyễn Thiên Lăng đứng dậy, thản nhiên nói: “Mẹ đừng nói nữa, để con nghĩ một lát.”
Bà Nguyễn hơi giật mình, lập tức tỏ ra mừng rỡ: “Con đồng ý xem xét việc kết hôn với Nhan Duyệt ư?”
Nguyễn Thiên Lăng mím môi không nói, nhưng dáng vẻ của anh cho thấy anh có chút dao động.
“Được, con cứ từ từ suy nghĩ đi. Thiên Lăng, mẹ hy vọng con nhanh chóng suy nghĩ cho kỹ càng. Lâu lắm rồi chúng ta không cùng ăn cơm, sau khi con suy nghĩ xong, gia đình chúng ta lại có thể đoàn tụ cùng ăn cơm… Thiên Lăng, thứ quan trọng nhất trên thế giới này là gia đình con ạ…”
Nguyễn Thiên Lăng ngước mắt lên nhìn mẹ, ánh mắt càng thêm tối tăm.
Bà Nguyễn thấy có vẻ ổn, cười tủm tỉm nói thêm vài câu rồi đi.
Nguyễn Thiên Lăng xoay người đi nhanh lên lầu, đột nhiên tiếng thím Lý vang lên ở sau lưng: “Thiếu gia, cậu thật sự định kết hôn với cô Nhan ư?”
Nguyễn Thiên Lăng quay người lại, thím Lý dè dặt nói” “Thiếu gia, cậu có thể nghe tôi nói vài câu được không?”
“Nói đi.”
Thím Lý ân cần nói: “Thiếu gia, cho dù cậu và cô Giang không thể ở bên nhau, nhưng tôi nghĩ cậu cũng không thể ở bên cô Nhan… tôi cảm giác hình như cô Nhan đã thay đổi, không còn là cô Nhan của trước đây.”
“Ồ, cô ta đã thay đổi thế nào?” Nguyễn Thiên Lăng cảm thấy thú vị bèn hỏi lại.
Thím Lý lấy hết dũng khí nói: “Cô Nhan trước kia mặc dù có kiêu ngạo, nhưng cô ấy còn có chút lễ nghĩa, cũng là người tốt. Nhưng bây giờ… tôi cảm giác cô ấy không phải kiêu ngạo, mà là… là…”
“Là sao?”
“… Là không coi ai ra gì.” Thím Lý nói xong liền chột dạ cúi đầu xuống.
Trước mặt thiếu gia lại đi nói xấu cô Nhan, không biết thiếu gia có tức giận không đây.
Nhưng thiếu gia là do bà nuôi lớn, bà thực sự không hy vọng cậu ấy ở bên một người phụ nữ như cô Nhan.
Đã tiếp xúc vài lần, cảm giác mà Nhan Duyệt để lại trong bà là không coi ai ra gì.
Hơn nữa, hình như còn rất toan tính, chắc chắn không phải người phụ nữ hiền lành gì.
So với cô Giang, cô Nhan còn kém quá xa…
“Thím nói đúng.” Nguyễn Thiên Lăng lạnh lùng nói.
Thím Lý ngạc nhiên ngẩng đầu lên, chỉ nhìn thấy bóng lưng anh đi lên lầu.
Thiếu gia nói bà nói rất đúng…
Vậy là thiếu gia có tán thành lời nói của bà sao?
Nếu biết cô Nhan là người như vậy, sao cậu ấy còn có thể lấy cô ta làm vợ cơ chứ?
Nguyễn Thiên Lăng đi lên lầu, đẩy cửa căn phòng trống trải ra, khiến anh cảm thấy lạnh lẽo.
Đây là ngôi nhà mà anh thiết kế dành riêng cho Giang Vũ Phi.
Mọi thứ nơi đây hoàn toàn mới, cũng là để cô có một khởi đầu mới.
Anh hy vọng nơi này sẽ là xuất phát điểm mới của họ, là mái nhà vĩnh viễn của họ.
Nhưng căn nhà này chưa ở được nửa tháng, giờ đã vắng vẻ…
Nguyễn Thiên Lăng ngồi trên giường, rồi nằm ra giường, dường như còn phảng phất mùi hương của Giang Vũ Phi.
Trên chăn đệm còn mùi hương thoang thoảng của nắng, thật sự giống mùi hương của Giang Vũ Phi.