Đêm càng lúc càng khuya.
Giang Vũ Phi cuộn tròn trên giường một lúc liền ngồi dậy, cầm điện thoại gọi cho Nguyễn Thiên Lăng.
“Ừ!” Nguyễn Thiên Lăng bắt máy ngay, giọng trầm thấp: “Giang Vũ Phi, nói đi!”
Giang Vũ Phi cảm giác rất lâu rồi không được nghe giọng anh.
Hóa ra cô lại nhớ giọng nói của anh đến như thế.
“Giang Vũ Phi, anh bảo em nói đi!” Nguyễn Thiên Lăng không đợi được dù chỉ là một giây, cao giọng lên.
“Nguyễn Thiên Lăng…” Giang Vũ Phi ngập ngừng.
Cô rất muốn hỏi anh, vết sẹo trên ngực anh là do cô tạo ra sao?
Nhưng cô không có can đảm để hỏi.
Bà Nguyễn nói cô chuốc thuốc anh hai lần. Lúc thôi miên cô còn nhìn thấy cô cùng kéo đâm vào ngực anh.
Tổn thương cô gây ra cho anh rất nhiều, cô bỗng phát hiện mình là một người phụ nữ không tốt.
“Chuyện gì?” Nguyễn Thiên Lăng nhẹ giọng cẩn thận hỏi.
Anh rất sợ cô nghĩ thông suốt, quyết định nói lời chia tay với anh.
“Mai chúng ta gặp nhau đi.” Giang Vũ Phi lấy hết can đảm nói: “Mười giờ sáng mai, chúng ta gặp nhau ở Hoàng Gia Ngự Thiện ăn cơm.”
“Ăn cơm gì chứ?” Nguyễn Thiên Lăng hỏi lại.
Bữa cơm tạm biệt sao?
Mẹ nó, còn lâu anh mới không đi.
“Muốn ăn một bữa cơm với anh, ngày mai anh nhớ đến.” Nói xong, Giang Vũ Phi liền cúp máy.
Đứng trước cửa sổ, Nguyễn Thiên Lăng nghe tiếng tút tút của điện thoại liền tức giận.
Anh đấm lên cửa kính, nghiến răng lẩm bẩm: “Được, ăn thì ăn, nhưng em đừng hòng chia tay.”
Chỉ là, lỡ như thật sự là bữa cơm chia tay thì phải làm sao?
Trong lòng Nguyễn Thiên Lăng rất bất an, nếu như cô đòi chia tay, anh biết làm thế nào?
Lại không thể giống như trước đây mà giam cầm cô lại, dùng dây xích trói cô lại.
Lần này cô muốn ra đi, anh biết làm gì để giữ cô lại đây?
Nguyễn Thiên Lăng càng nghĩ càng thấy thấp thỏm. Mẹ nó, sao Giang Vũ Phi lại không thích tiền chứ?
Nếu cô ham tiền, anh sẽ dùng tiền làm cho cô không có cách nào bỏ đi được.
Tối nay, rất nhiều người đều không ngủ ngon.
Tiêu Lang đã vậy, Giang Vũ Phi cũng như thế, Nguyễn Thiên Lăng cũng vậy luôn.
---
Giang Vũ Phi nằm trên giường trằn trọc cả đêm, trời vừa sáng, cô liền thức dậy đi rửa mặt đánh răng.
Cô sắp xong balo nhỏ, gấp gọn giường chiếu, sau đó đeo balo chuẩn bị rời đi.
Ở lại đây là vì khôi phục trí nhớ.
Nếu đã không hồi phục được trí nhớ vậy thì cũng không cần ở lại đây nữa.
Giang Vũ Phi ra khỏi phòng ngủ, nhìn thấy một nữ giúp việc dẫn một chàng trai đang xách hộp thuốc vội vàng đi đến phòng Tiêu Lang.
Xảy ra chuyện gì?
Giang Vũ Phi nghi ngờ đi đến cửa phòng ngủ Tiêu Lang, đúng lúc nghe được giọng bác sĩ.
“Sốt quá cao, cần lập tức đưa đến bệnh viện.”
Nữ giúp việc lo lắng nói: “Thiếu gia nói cậu ấy không đi bệnh viện. Bác sĩ, anh mau nghĩ cách hạ sốt cho thiếu gia đi.”
“Haiz, trước tiên tôi chích một mũi hạ sốt cho cậu ấy đã.”
Tiêu Lang bị bệnh sao?
Giang Vũ Phi căng thẳng bước vào. Nữ giúp việc nhìn thấy cô, giống như nhìn thấy vị cứu tinh.
Cô ta túm lấy tay cô, khẩn cầu: “Cô Giang, thiếu gia bệnh rất nghiêm trọng, nhưng cậu ấy không đi bệnh viện, cô khuyên cậu ấy được không?”
Giang Vũ Phi nhìn Tiêu Lang, thấy anh nằm trên chiếc giường lớn, sắc mặt tái nhợt không còn chút máu.
Anh nhắm mắt, lông mày nhíu lại, bộ dạng trông rất đau đớn.
“Anh ấy sao vậy, sao lại bị bệnh?” Giang Vũ Phi nghi ngờ hỏi.