Thề Không Vì Thê: Thiếu Phu Nhân Hào Cưới Toàn Cầu

Giang Vũ Phi nhanh chóng đút thuốc vào trong miệng anh, sau đó ấn lên miệng anh cho anh nuốt vào…

Tiêu Lang nhíu mày nuốt thuốc đắng vào, Giang Vũ Phi mau chóng múc một thìa nước mật ong đút cho anh.

Nước mật ong rất ngọt, chất lỏng ôn nhuận lướt qua cổ họng anh, giảm bớt vị đắng bên trong miệng anh. 

Đây là lần đầu tiên Tiêu Lang ăn đồ ngọt sau khi uống thuốc.

Trước kia mỗi lần chịu trừng phạt bị bệnh nằm viện, anh đều nuốt vào rất nhiều, rất nhiều viên thuốc, cho dù đắng mấy cũng sẽ không nhíu mày một chút nào.

Bởi vì không có người nào quan tâm anh có sợ đắng hay không, cũng không có người quan tâm anh có muốn uống thuốc hay không. 

Nhưng cô lại vì anh mà suy nghĩ những điều ấy…

Ánh mắt Tiêu Lang lóe lên, anh nhìn Giang Vũ Phi, trong mắt lóe lên tia sáng sâu thẳm.

Giang Vũ Phi đút thuốc cho anh, cho anh uống nước mật ong, lại rút một tờ giấy ăn lau miệng cho anh. 

“Sao đột nhiên anh lại bị bệnh?” Cô nghi hoặc hỏi anh.

Tiêu Lang khàn khàn nói: “Bệnh cũ tái phát.”

“Bệnh cũ?” Giang Vũ Phi bật cười: “Anh mới bao nhiêu tuổi mà đã có bệnh cũ. Là bệnh cũ gì?” 

Ánh mắt Tiêu Lang rơi vào một chiếc balo để cạnh cô, ánh mắt anh hơi tối lại: “Em muốn đi sao?”

“Ừ, đúng vậy…” Giang Vũ Phi cảm thấy áy náy nói: “Cho dù không khôi phục trí nhớ, tôi cũng không cần tiếp tục ở lại đây. Tôi vốn định đi từ sáng, nhưng thấy anh bị bệnh nên muốn ở lại thêm một chút.”

“Ở lại đây đi, ở đây rất nhiều phòng, em có thể ở lại đây luôn.” Tiêu Lang yếu ớt nói, bệnh tình của anh quá nghiêm trọng, khiến cho anh nói chuyện cũng rất khó khăn. 

Giang Vũ Phi lắc đầu: “Không cần, tôi muốn về nhà ở...”

Cô tìm một lý do để từ chối anh.

"Tiêu Lang, hai ngày này đã làm phiền anh chăm sóc, thật sự rất cảm ơn anh.” 

Ánh mắt sâu kín của Tiêu Lang nhìn cô chăm chú, khóe miệng cong lên một tia vui vẻ: “Anh nói, em không cần khách khí đối với anh. Anh làm vì em, không có gì là nhiều cả…”

“Không, đã rất nhiều, thật sự, tôi rất cảm ơn anh.” Giang Vũ Phi mau chóng cắt ngang lời anh nói.

Cô nói sang chuyện khác cười hỏi: “Bây giờ anh cảm thấy thế nào, có muốn tôi gọi bác sĩ cho anh không?” 

Tiêu Lang khẽ lắc đầu.

“Vậy tôi bảo người làm vào chăm sóc anh được không?” Cô lại hỏi.

Tiêu Lang biết cô phải đi, ánh mắt sâu thẳm của anh nhìn cô, mở miệng nói thẳng: “Em có thể ở lại nói chuyện với anh một lát được không?” 

“…”

“Một tiếng, ở bên anh thêm một giờ nữa được không?” Giọng Tiêu Lang không khỏi mang chút van xin.

Có lẽ người bị bệnh sẽ vô cùng yếu ớt, chỉ hy vọng người bên cạnh là người mình quan tâm. 

Người mình quan tâm ở bên, dường như mọi bệnh tật ốm đau có thể thuyên giảm rất nhiều.

Ánh mắt Giang Vũ Phi lóe lên, gật đầu cười: “Được.”

Một tiếng sau là 10 giờ, cô đi muộn nửa tiếng cũng không có vấn đề gì. 

Chắc hẳn không có vấn đề gì…

Giang Vũ Phi chỉnh lại chăn cho Tiêu Lang, Tiêu Lang hơi nhích người nhưng không ngờ vết thương khiến anh đau đến mức sắc mặt thoáng chốc tái đi.

“Lưng anh sao vậy?” Giang Vũ Phi quan tâm hỏi. 

Cô có cảm giác rất kỳ lạ, không biết tại sao anh phải nhét ba cái gối dưới đầu, dường như chỗ mông anh cũng có lót đồ.

Mặc dù anh đang đắp chăn nhưng cô cũng có thể cảm giác được cả phần lưng của anh và mặt giường không có bất kỳ tiếp xúc gì.

Tiêu Lang đợi cơn đau này qua đi, mới cười nói: “Anh có chút bệnh về xương sống, lúc phát bệnh phía sau lưng sẽ không thoải mái.” 

“Vậy hẳn là rất nghiêm trọng!” Giang Vũ Phi lộ ra biểu cảm ngạc nhiên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui