“Ai tin em chứ!”
Sắc mặt Giang Vũ Phi thoáng chốc tái đi, trong mắt toàn là vẻ khó có thể tin.
Anh vậy mà nói, “ai tin em”... Những lời này còn khó chịu hơn so với cho cô một bạt tai.
Mắt Giang Vũ Phi hơi đỏ, thản nhiên nói: "Không tin em, vậy anh còn hỏi em làm gì? Nguyễn Thiên Lăng, hôm nay em không phải đến cãi nhau với anh, nhưng anh muốn biết những chuyện này, em nói toàn bộ cho anh biết."
Nhìn thấy nước mắt trong mắt cô, tim Nguyễn Thiên Lăng lập tức thắt lại.
Anh cố nén sự mềm lòng với cô, cười lạnh nói: "Được, em nói đi, anh coi em giải thích như thế nào."
"Anh buông em ra trước!" Giang Vũ Phi dùng sức đẩy anh một chút, Nguyễn Thiên Lăng thuận thế đứng lên.
Giang Vũ Phi ngồi dậy dựa vào ghế sofa, ngước mắt lên đối mặt với anh: "Em ở nhà Tiêu Lang là vì anh ấy nói có biện pháp để em khôi phục trí nhớ, lúc ấy lòng em rất hỗn loạn, em không biết nên quyết định tương lai chúng ta như thế nào. Em nghĩ thầm, có lẽ khôi phục trí nhớ em sẽ biết lựa chọn như thế nào, cho nên em ở lại nhà anh ấy..."
Cô thừa nhận, cô không nên ở lại nhà Tiêu Lang, nhưng mà khi đó cô rất đau khổ, đầu óc và trái tim đều rất hỗn loạn, cô mới nhận lời mời của Tiêu Lang như vậy.
Cô làm không đúng, nhưng mà anh không nên hoài nghi cô là một người phụ nữ tùy tiện.
Cả người Nguyễn Thiên Lăng run lên, trong mắt xẹt qua một tia kinh hoảng.
"Em nói cái gì? Em nói anh ta có biện pháp làm cho em khôi phục trí nhớ sao?"
Giang Vũ Phi nhìn chằm chằm vào anh, gật đầu: "Đúng vậy!"
"Vậy bây giờ em..." Nguyễn Thiên Lăng không hỏi được, vì sao anh cảm thấy đầu hơi choáng váng vậy.
Niềm hạnh phúc thầm lặng này, chẳng lẽ muốn đi đến cuối cùng sao?
"Em chưa khôi phục trí nhớ." Giang Vũ Phi đột nhiên nói.
Nguyễn Thiên Lăng nhanh chóng tỉnh táo lại, lập tức không chóng mặt nữa, trong lòng dâng lên cảm giác mừng rỡ nồng đậm.
"Làm sao có thể khôi phục trí nhớ!" Anh nghiêm mặt dạy dỗ cô: "Lúc trước lúc em nằm viện anh có hỏi bác sĩ rồi, bác sĩ nói khả năng khôi phục trí nhớ của em rất nhỏ. Tiêu Lang lừa em, anh ta làm sao có thể có biện pháp để em khôi phục!"
"Có thể, bác sĩ mà Tiêu Lang tìm đến nói thôi miên có thể đánh thức trí nhớ của em." Giang Vũ Phi giải thích.
Cô suýt chút nữa đã khôi phục, ít nhất cô cũng tìm được một chút kí ức. Chính là kí ức cô dùng kéo đâm vào ngực anh...
"Thôi miên là lời nói vô căn cứ!" Nguyễn Thiên Lăng khinh thường hừ lạnh: "Nếu thôi miên có thể làm cho người mất trí nhớ khôi phục trí nhớ, bác sĩ ở bệnh viện đều dứt khoát đi học thôi miên thôi! Em bị thôi miên, vậy em có khôi phục trí nhớ sao?"
"Em..." Giang Vũ Phi lắc đầu, cô không khôi phục.
Nhưng mà hình ảnh kia nên giải thích như thế nào đây?
Nguyễn Thiên Lăng thấy cô dao động, lại tiếp tục tẩy não cô: "Thôi miên là phương thuốc của lang trung (*) giang hồ, lần sau em đừng tin tưởng nữa. Nếu bọn họ thôi miên em, làm chuyện gì với em, em cũng không biết gì cả."
"Tên họ Tiêu không có lòng tốt, vì sao nhất định phải để em khôi phục trí nhớ, chẳng lẽ em chưa từng nghĩ về nguyên nhân sao? Hành động của bọn họ em không thấy kì lạ sao?"
Được anh nhắc nhở, Giang Vũ Phi mới có cảm giác không ổn. Cho dù bác sĩ Tống kia bị bệnh nghề nghiệp thì cũng không nên tích cực muốn cô khôi phục trí nhớ như vậy chứ. Hơn nữa Tiêu Lang cũng hơi kỳ lạ. Lúc thì hy vọng cô khôi phục trí nhớ, lúc lại không hy vọng. Hành động của bọn họ quả thật hơi không bình thường.
Nguyễn Thiên Lăng nheo mắt, hoài nghi hỏi: "Bọn họ thật sự làm gì với em sao?"
Giang Vũ Phi lắc đầu: "Không có, em chỉ cho rằng anh nói có lý, thôi miên không đáng tin."
***
(*) Lang trung: Bác sĩ ngày xưa