“Giang Vũ Phi…” Giọng điệu của Nguyễn Thiên Lăng đầu dây bên kia giống như đang phát hỏa vậy, lỗ tai Giang Vũ Phi suýt nữa thì bị điếc luôn, cô đưa điện thoại ra xa một chút, đổi sang tai kia.
“Có chuyện gì?” Cô thản nhiên hỏi.
Nguyễn Thiên Lăng đau đầu không biết nên nói gì, chẳng lẽ bảo cô cút về ngay sao?
Chắc chắn cô sẽ không về… Nếu cô ngoan ngoãn nghe lời thì sẽ không bỏ trốn.
Nguyễn Thiên Lăng ngẫm lại, xị mặt trầm giọng nói: “Đừng quên Phi Nhi castle là nhà của em, em đừng có lang thang bên ngoài nữa, về nhà đi! Người chủ nhân như em hai ngày không về, giống ai thế?”
“…” Giang Vũ Phi đầu dây bên này lại trầm mặc.
Không nghe thấy giọng nói của cô, Nguyễn Thiên Lăng lại nói: “Nhà là của em, em có quyền ở đâu thì ở, nếu như tạm thời em không muốn nhìn thấy anh, anh có thể không về đó, nhưng em phải về nhà chứ, không được lang thang bên ngoài. Đó là nhà của em, em là bà chủ lớn nhất của ngôi nhà đó.”
Giang Vũ Phi nắm chặt điện thoại, trong mắt bỗng dịu dàng. Cách nói chuyện của Nguyễn Thiên Lăng không phải quá hay nhưng cô nghe rất cảm động và vui vẻ.
Anh nói đó là nhà của cô, anh muốn cô về nhà… Cô cho rằng cô không có gia đình, nhưng anh lại nói đó là gia đình của cô.
Trước kia anh cũng đã nói những lời như vậy nhưng cô không dám hoàn toàn tin là sự thật. Bây giờ anh nói cô là bà chủ lớn nhất của gia đình, lời nói của anh như một viên thuốc an thần, ngay tức khắc bình ổn lại cảm giác không chốn dung thân của cô…
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Giang Vũ Phi khẽ cười, nói: “Được, em sẽ về..”
“Là về ngay lập tức.”
“Được, em về ngay lập tức.” Giang Vũ Phi nghe lời gật đầu.
Không ngờ rằng cô sẽ dịu dàng như vậy, cơn giận của Nguyễn Thiên Lăng như quả bóng bị xì hơi, không còn gì hết.
“Ngoan ngoãn về nhà đợi anh, tối nay anh sẽ về với em.” Anh dịu dàng nói.
Giờ phút này trong đầu Giang Vũ Phi không còn nghĩ gì nữa, cô cảm giác như trên thế giới này chỉ còn mỗi hai người bọn họ. Không có ba mẹ của anh, không có Nhan Duyệt, không có đứa bé, cũng không có bất kỳ người nào khác…
“Em biết rồi.” Giang Vũ Phi gật đầu.
Nguyễn Thiên Lăng cong môi khẽ cười: “Em cứ nghe lời như vậy, đến tối cũng nghe lời như vậy, không được phản kháng nữa, biết không?”
“…” Giang Vũ Phi im lặng, không khí tốt đẹp vừa được dựng lên lập tức bị anh phá hủy.
Trong đầu anh đã sắp đặt chuyện này, còn muốn giả vờ chuyện khác ư?
“Nguyễn Thiên Lăng, mồm chó vĩnh viễn không nhả ra ngà voi!” Giang Vũ Phi tức giận tắt điện thoại, Nguyễn Thiên Lăng ở đầu dây bên kia sững sờ, là cô đang mắng anh sao?
Cô lại dám mắng anh là chó!
Cô vợ đáng chết, để xem tối nay anh xử lý em như thế nào!
Nguyễn Thiên Lăng mặc dù nghĩ vậy nhưng khóe miệng vẫn cong lên, không sao khép lại được.
Tâm trạng anh cực tốt, đi về phía xe, mở cửa ngồi vào trong, khởi động xe, anh định về nhà một chút. Vừa nghĩ tới những gì Nhan Duyệt làm với Giang Vũ Phi, anh hận không thể bóp chết người phụ nữ đó!
Cô ta vốn đã bày mưu để hại chết con của anh và Giang Vũ Phi, không có chứng cứ đối chất cô ta nhưng anh dám khẳng định đó là âm mưu của cô ta.
Hừ, anh sẽ không cho cô cơ hội như vậy nữa!
Nguyễn Thiên Lăng trở nên lạnh lùng, tâm trạng đang tốt đẹp lại biến mất, vừa nghĩ tới người phụ nữ tên Nhan Duyệt là anh lại cảm thấy thế giới này thật bẩn thỉu và vô vị.
Nếu cô ta còn dám động tay, anh sẽ chơi với cô ta đến cùng, anh muốn xem ai độc ác hơn!