“Tùy đi, tôi ăn cái gì cũng được…” Giang Vũ Phi khẽ cười nói.
Ăn sáng xong, cô lên lầu thay quần áo, sau đó đeo ba lô chuẩn bị ra ngoài. Thím Lý hỏi cô muốn đi đâu, cô nói cô đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe một chút, xem vết thương của cô đã hoàn toàn lành lại chưa. Thím Lý muốn đi cùng cô, cô từ chối.
Giang Vũ Phi đến bệnh viện nhưng cũng không phải để kiểm tra sức khoẻ, mà là hỏi ý kiến bác sĩ phải làm như thế nào mới có thể khôi phục trí nhớ...
Cô hỏi mấy gia chuyên gia về phương diện này của bệnh viện, đáp án có được đều không rõ ràng. Bác sĩ nào cũng đều đề nghị cô nằm viện quan sát, từ từ trị liệu, nhưng mà cô không có thời gian, Nguyễn Thiên Lăng chỉ cho cô thời gian năm ngày, cô hy vọng trong năm ngày này có thể khôi phục trí nhớ.
Nhưng những bác sĩ này đều không có biện pháp giúp cô khôi phục trí nhớ trong thời gian ngắn, cô cũng không biết phải làm như thế nào mới có thể khôi phục. Cuối cùng Giang Vũ Phi nghĩ đến thôi miên.
Chắc chắn cô không thể lại đi tìm Tiêu Lang nhờ giúp, cô không thể tiếp tục làm phiền anh ấy, tiếp tục dây dưa với anh ấy nữa. Bác sĩ Tống đó vừa nhìn đã biết là có vấn đề, cô cũng không dám tìm.
Giang Vũ Phi muốn tự đi tìm người thôi miên, mục tiêu của cô là tập trung vào những bác sĩ tâm lý nổi tiếng ở thành phố A.
Trước tiên cô tìm một bác sĩ tâm lý nói về tình trạnh của bản thân, hi vọng đối phương có thể sử dụng thuật thôi miên giúp cô khôi phục trí nhớ. Bác sĩ tâm lý đó lại nói thuật thôi miên giúp con người khôi phục trí nhớ, căn bản là không khoa học. Thuật thôi miên cũng không thần kỳ như trong tưởng tượng của mọi người.
Bác sĩ tâm lý sợ Giang Vũ Phi sẽ bị lừa, liền giải thích cho cô nửa giờ thuật thôi miên là cái gì, thuật thôi miên có tác dụng như thế nào.
Ban đầu Giang Vũ Phi kiên nhẫn nghe, sau đó trực tiếp không còn kiên nhẫn nữa. Cô bảo bác sĩ thử thôi miên cho cô một lần, mặc kệ có tác dụng hay không, để cô thử một chút cũng tốt.
Vị bác sĩ tâm lý kia cũng rất nhiệt tình và có tâm, nghĩ thầm cho cô thử một chút, đợi cô phát hiện không có tác dụng thì sẽ không bị người ta lừa gạt.
Anh thử thôi miên cho cô một lần. Kết quả thôi miên là Giang Vũ Phi ngủ nửa giờ ở chỗ của anh ta. Cô hoàn toàn không nghĩ ra bất cứ chuyện gì, chỉ là đơn thuần là ngủ một giấc.
Bác sĩ tâm lý còn đắc ý nói với cô, thuật thôi miên căn bản vô dụng, anh ta cũng không lừa gạt cô. Giang Vũ Phi trả tiền, nhụt chí rời đi, dự định đi tìm bác sĩ tâm lý tiếp theo...
Bác sĩ tâm lý tiếp theo nghe tình hình của cô, trả lời cô giống như lần trước. Bọn họ đều không cho rằng thuật thôi miên có thể làm cho người ta khôi phục trí nhớ. Cho dù có thể thì đó cũng chỉ có thể nói là trùng hợp, hoặc là bản thân người mất trí nhớ đó thực ra không mất trí nhớ, chỉ là tạm thời quên đi một số chuyện. Sau đó dưới tác dụng của thôi miên, đột nhiên nhớ lại ký ức đã quên đi. Tình trạng này của Giang Vũ Phi thật sự là mất trí nhớ, không phải loại quên đi, cho nên thuật thôi miên không thể khiến cô khôi phục trí nhớ.
Giang Vũ Phi bận rộn một ngày, không có thu hoạch gì, đành nhụt chí trở về.
---
Tầng cao nhất của cao ốc Nguyễn thị.
Nguyễn Thiên Lăng ngồi ở trước bàn làm việc, đang lười biếng dựa vào thành ghế, chậm rãi thẩm duyệt văn bản tài liệu trong tay. Điện thoại vang lên, anh cầm tai nghe đeo lên tai.
“Nói.” Anh lạnh nhạt mở miệng.
“Thiếu gia, hôm nay Giang tiểu thư đến ba bệnh viện xin tư vấn về vấn đề làm sao để khôi phục trí nhớ. Sau đó cô ấy lại đi tìm hai bác sĩ tâm lý, yêu cầu đối phương thôi miên cho cô ấy, xem cô ấy có thể khôi phục trí nhớ hay không. Nhưng bọn họ đều nói sau khi Giang tiểu thư bị thôi miên vẫn không khôi phục trí nhớ.”
Nguyễn Thiên Lăng ngồi thẳng người, ánh mắt đen sa sầm: “Cô ấy đang ở đâu?”