Tiêu Lang mím môi trầm giọng nói: “Anh muốn em hồi phục trí nhớ là không muốn em tiếp tục bị người của Nguyễn gia lừa dối, những lời anh vừa nói là sự thật. Nếu em không tin thì có thể đi hỏi mẹ em hỏi đi, nếu như em chứng minh được lời anh nói, anh hy vọng em sẽ tới đây tìm anh… Anh sẽ giúp em hồi phục trí nhớ, để em tìm lại con người của em, còn nữa để em hiểu cho quá khứ của ba mẹ em…”
Đôi mắt Giang Vũ Phi lấp lánh: “Được, nếu như lời anh nói là thật thì tôi sẽ tới tìm anh!” Nói xong cô liền xoay người bỏ đi.
Ánh mắt Tiêu Lang tối sầm nhìn chằm chằm bóng lưng của cô dần dần rời xa…
Cho đến khi cô đi khỏi, Địch Sinh mới bước vào và lo lắng hỏi: “Thiếu gia, cậu không sợ cô ấy sẽ nói hết cho Nguyễn Thiên Lăng sao?”
Tiêu Lang lắc đầu: “Cô ấy sẽ không nói, mà cho dù có nói cũng không sao, bởi nó chính là sự thật.”
Giang Vũ Phi lao ra khỏi khách sạn Kim Đế, bắt một chiếc xe, đi đến chỗ mẹ cô. Cô cần hỏi cho rõ ràng, tất cả chuyện này rốt cuộc là sao?
---
Đứng trước cửa nhà, cô lại lo lắng, nhỡ tất cả đều là sự thật thì sao? Đến lúc đó người thân duy nhất của cô cũng không còn…
Thế nhưng nếu không hỏi rõ ngọn ngành, lòng cô lại rất bực bội không yên.
Giang Vũ Phi do dự đứng ở cửa ra vào, cuối cùng cũng gõ cửa. Vương Đại Trân mở cửa ra, nhìn thấy cô rất kích động: “Con tới đúng lúc lắm, mẹ cũng đang muốn đến tìm con. Vào đi, hôm nay mẹ sẽ nói chuyện rõ ràng với con, tại sao hai đứa lại ly hôn…”
Giang Vũ Phi đi theo mẹ vào phòng khách, Vương Đại Trần vẫn cằn nhằn cô mãi không thôi. Cô ngồi xuống nhắm mắt yên tĩnh lắng nghe.
Vương Đại Trân nói rất nhiều mới phát hiện có gì đó không ổn: “Con sao vậy? Chột dạ hay là đau khổ?”
“Mẹ…” Giang Vũ Phi ngẩng đầu, không biết nên mở miệng thế nào để hỏi bà.
Vương Đại Trân cũng ngồi xuống cạnh cô, sắc mặt không tốt nói: “Làm sao vậy, hối hận đã ly hôn với Nguyễn Thiên Lăng ư? Mẹ dã nói với con rồi mà, con và nó đang yên đang lành, con có thể gả vào Nguyễn gia đó là phúc của con…”
“Mẹ, vì sao mẹ lại gả con vào Nguyễn gia? Nguyễn gia thật sự rất tốt nhưng mẹ cũng phải suy nghĩ cho hạnh phúc của con chứ, không cứ phải gả vào Nguyễn gia mới có thể có cuộc sống tốt đẹp… chỉ cần tìm một gia đình tốt là cũng rất tốt rồi sao…”
“Nguyễn gia lại là người giàu có nhất ở thành phố A, con có biết nhà bọn họ có bao nhiêu tiền không? Gả vào gia đình bình thường thì có thể cũng tốt nhưng sao so bì với Nguyễn gia được? Con nhìn đi, quần áo con mặc, bộ này cũng phải là nhãn hiệu xếp hạng năm trở lên, con ở nhà trên trăm triệu, xe con ngồi cũng phải từ mấy triệu đến mười triệu, nhà bình thường có thể so sánh với Nguyễn gia sao?” Vương Đại Trân giận dữ nói: “Mẹ hiểu cảm nhận trong lòng con, con cho là không có tình cảm thì cuộc sống sẽ không có ý nghĩa, hôn nhân cũng không hạnh phúc. Haiz, lúc mẹ trẻ như con cũng rất coi trọng chuyện tình cảm. Sau đó mẹ mới biết, không có tiền thì không có thời gian nói đến tình yêu…”
“Mẹ, cũng bởi vì mẹ hy vọng con có một cuộc sống tốt mới gả con vào Nguyễn gia ư?” Giang Vũ Phi hỏi thăm dò.
“Không vì thế thì còn vì cái gì?”
“Không có lý do nào khác ư?”
Vương Đại Trân hoài nghi nhìn về phía cô: “Con còn muốn biết lý do gì nữa?”
“… Mẹ, con thật sự do mẹ sinh ra sao?” Giang Vũ Phi đột nhiên hỏi bà.
Trong mắt cô thấp thỏm không yên, thần sắc cô cũng không giống như đang nói chơi. Cô rất nghiêm túc hỏi bà vấn đề này…
Trong lòng Vương Đại Trân đột nhiên kinh hãi, hơi giật mình.