“Cậu ta có nói tên ba ruột của con không?” Vương Đại Trân nhìn cô và hỏi.
Giang Vũ Phi gật đầu: “Có, anh ấy nói ông tên là Tiêu Trạch Tín.”
“Tiêu Trạch Tín…” Vương Đại Trân thầm thì đọc tên, mọi may mắn trong nội tâm đều không còn.
“Mẹ, là thật sao? Ba ruột của con là Tiêu Trạch Tín thật sao?” Giang Vũ Phi nhìn bà, hỏi một cách mong chờ.
Vương Đại Trân chậm rãi gật đầu: “Đúng, ông ấy tên là Tiêu Trạch Tín…”
Tim Giang Vũ Phi bỗng đập lỗi một nhịp.
Đúng là thật, đúng là sự thật!
Vương Đại Trân liếc nhìn cô thở dài: “Con thực sự không phải là con của mẹ và Giang Lân, bí mật này mẹ định giấu con cả đời… không ngờ con lại biết được sự thật này…”
“Mẹ, thế mẹ con đâu? Sao họ lại phải đưa con cho hai người nuôi dưỡng?” Giang Vũ Phi run rẩy hỏi.
Vương Đại Trân lắc đầu nói: “Mẹ cũng không biết vì sao họ lại không cần con… Mẹ chỉ biết có một ngày Giang Lân đến tìm mẹ và hỏi có muốn kết hôn với ông ấy không…”
Vương Đại Trân từ từ kể lại, đó là chuyện của rất nhiều năm về trước. Năm đó, bà mới hai mươi mốt tuổi, rất yêu vẻ ngoài cao lớn và anh tuấn của Giang Lân, thế nhưng Giang Lân lại không hề tỏ thái độ gì với bà. Bà gần gũi ông, ông cũng không từ chối, nhưng ông không hề nói những lời như muốn qua lại với bà hay là yêu bà cả. Có điều bà vẫn yêu ông, yêu đến quên cả bản thân mình.
Rốt cuộc cũng có một ngày Giang Lân đến tìm bà, hỏi bà có muốn kết hôn với ông không. Hạnh phúc đến quá bất ngờ, bà không thể tin nổi, dĩ nhiên bà rất muốn kết hôn với ông…
Kết quả Giang Lân đưa ra hai điều kiện, điều kiện thứ nhất chính là nuôi dưỡng Giang Vũ Phi, xem cô như con gái ruột. Khi đó Giang Lân nói với bà rằng, đứa bé là do có người nhờ ông, mà người nhờ ông là một người đàn ông, đối với ông ân trọng như núi nên ông nhất định phải chăm sóc cẩn thận con của ông ấy. Nghe Giang Lân giải thích, Vương Đại Trân đương nhiên không có bất kỳ ý kiến gì, đồng ý sống chung với ông để nuôi dưỡng đứa trẻ mới sinh ra Giang Vũ Phi.
Điều kiện thứ hai chính là, cả đời bọn họ chỉ có một mình Giang Vũ Phi, không được có đứa con khác. Giang Lân muốn đem tất cả những yêu mến giành hết cho Giang Vũ Phi nên không muốn sinh con.
Cả đời không sinh con, đối với phụ nữ là điều rất tàn nhẫn, nhưng Vương Đại Trân lúc đó vì quá yêu Giang Lân nên đã không đắn đo nhiều mà đồng ý hai yêu cầu của ông.
Sau đó họ nhanh chóng đăng ký kết hôn, trở thành vợ chồng và Giang Vũ Phi trở thành con của họ. Giang Lân nói ba đứa bé đặt tên cho nó gọi là Tiêu Vũ Phi cho nên sau này gọi cô là Giang Vũ Phi…
Cứ như vậy Giang Vũ Phi trở thành con của họ. Bọn họ định sẽ giấu cô cả đời, nhưng không ngờ sự thật lại nhanh chóng bị phơi bày…
Nghe câu chuyện mẹ kể, nội tâm Giang Vũ Phi vô cũng hỗn độn, cảm giác rất phức tạp. Hóa ra tên thật của cô là Tiêu Vũ Phi chứ không phải Giang Vũ Phi…
“Vũ Phi, thực sự mẹ cũng không biết ba ruột của con là ai, nhưng nghe Giang Lân từng nói một lần ba ruột con tên là Tiêu Trạch Tín, còn những thứ khác mẹ cũng không biết.”
Giang Vũ Phi nhìn mẹ, nội tâm không khỏi thất vọng. Đến mẹ cũng không biết chuyện của ba mẹ ruột cô sao?
“Mẹ, ba mẹ con có quan hệ gì với Nguyễn gia không? Con nghe Tiêu Lang nói, bọn họ hình như có quan hệ với Nguyễn gia.”Giang Vũ Phi nhìn bà chằm chằm và hỏi.
“Vậy ư?” Vương Đại Trân tỏ ra kinh ngạc.