Bà Nguyễn nói thì nói như thế, nhưng giọng nói cũng không chắc chắn lắm, bà ta cũng hơi nghi ngờ Nhan Duyệt…
Dù sao cả hai lần Nguyễn Thiên Lăng trúng độc đều là do cô ta phát hiện, sự trùng hợp này quả thực quá đáng ngờ.
Nhan Duyệt nắm chặt bàn tay, móng tay đâm vào làm lòng bàn tay cô ta đau đớn. Cô ta cụp mắt, đột nhiên lộ ra vẻ mặt khổ sở...
"Mẹ..." Cô ta bối rối bất lực nắm lấy cánh tay bà Nguyễn, khuôn mặt nhỏ nhắn bỗng trở nên trắng bệch.
Bà Nguyễn bị dáng vẻ của cô ta làm cho giật mình: "Duyệt Duyệt, con làm sao vậy?"
"Mẹ, con đau bụng quá..." Trên mặt Nhan Duyệt lộ vẻ kinh hoảng: "Làm sao bây giờ, bụng con đau quá..."
"Không hay rồi, nhất định là động thai rồi!" Bà Nguyễn cũng lập tức luống cuống: "Người đâu, mau đưa thiếu phu nhân đi bệnh viện, mau lên!"
Nhan Duyệt cắn chặt môi, không nói một tiếng nhưng nhìn biểu cảm của cô ta, bất kể là ai thấy cũng đều sẽ cho rằng cô ta rất đau đớn...
Giang Vũ Phi lạnh lùng nhìn cô ta chằm chằm, không có một chút cảm động. Mặc kệ cô ta động thai thật hay là giả, cô cũng không thèm quan tâm.
Nguyễn Thiên Lăng cũng đứng yên không nhúc nhích, chỉ có bà Nguyễn và một đám nữ giúp việc luống cuống tay chân.
...
Nhan Duyệt được mọi người đưa đi bệnh viện rất nhanh, trong phòng khách chỉ còn lại Giang Vũ Phi và Nguyễn Thiên Lăng.
Không khí giương cung bạt kiếm lúc trước lập tức biến mất, trong phòng khách yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng hít thở của bọn họ.
Trong lòng Giang Vũ Phi thầm khen ngợi khả năng diễn xuất và phản ứng của Nhan Duyệt. Vốn mũi nhọn đã chỉ về phía cô ta, kết quả cô ta vừa đau bụng một cái, lập tức chuyển dời sự chú ý của mọi người, cũng lập tức biến cô ta từ hình tượng một người phụ nữ ác độc, thành công chuyển thành một kẻ yếu ớt đáng thương.
Người phụ nữ đó...
Giang Vũ Phi có dự cảm, cô ta sẽ giống như con gián đánh không chết, sẽ vẫn luôn ương ngạnh sống sót. Đương nhiên, cô ta sống như vậy cũng sẽ khiến cho tất cả mọi người đều cảm thấy chán ghét.
"Nhan Duyệt động thai rồi, anh muốn đi bệnh viện thăm cô ta không?" Giang Vũ Phi nghiêng đầu nhẹ giọng hỏi Nguyễn Thiên Lăng.
Người đàn ông âm trầm liếc cô một cái, anh hất tay cô, trực tiếp lấy điện thoại di động ra gọi điện.
Tay Giang Vũ Phi chậm rãi rủ xuống, mới vừa rồi cánh tay bị anh nắm chặt, trên tay cô vẫn còn lưu lại nhiệt độ cơ thể anh…
Nguyễn Thiên Lăng đưa lưng về phía cô, lạnh lùng căn dặn người ở đầu bên kia điện thoại: "Ngay lập tức đi điều tra cho tôi, bệnh viện Đệ Nhất thành phố H và bệnh viện Đệ Nhất thành phố này…"
Giang Vũ Phi kinh ngạc nhìn bóng lưng anh, cô còn tưởng rằng anh sẽ không điều tra, còn tưởng rằng anh gọi điện thoại để hỏi thăm tình hình sức khỏe của Nhan Duyệt, hóa ra anh tin tưởng lời nói của cô, anh thật sự muốn đi thăm dò...
Giang Vũ Phi nhìn bóng lưng cao lớn của anh, đôi mắt không khỏi trở nên mơ mơ màng màng. Người đàn ông này, tại sao lại có chuyển biến lớn như vậy?
Trong suy nghĩ của cô, rõ ràng hình tượng của anh là một kẻ ác ma, nhưng bây giờ, cô lại cảm giác anh là một người... là một người đàn ông rất vĩ đại...
Nguyễn Thiên Lăng gọi điện thoại xong liền xoay người, Giang Vũ Phi thu hồi suy nghĩ, đối diện với đôi mắt âm trầm không có độ ấm của anh.
Anh đột ngột túm lấy cổ tay cô, kéo cô đi ra ngoài. Giang Vũ Phi kinh ngạc, lảo đảo đi theo phía sau anh.
"Đi đâu đây?" Cô hỏi anh.
"Về nhà!" Anh lạnh lùng thốt ra hai chữ từ trong kẽ răng.
Rõ ràng là anh đang tức giận, vì sao anh phải tức giận đây?
Bởi vì cô và Tiêu Lang gặp mặt... hay là vì sự lừa gạt và hãm hại của Nhan Duyệt?
Bước chân của Nguyễn Thiên Lăng rất lớn, căn bản Giang Vũ Phi không thể theo kịp tốc độ của anh, chỉ có thể chạy chậm theo phía sau anh. Anh mở cửa xe, nhét cô vào trong, rồi đóng cửa xe bịch một tiếng.