“Ông phái người đi thăm dò thân thế cháu, mới biết được Tiêu Trạch Tín giao cháu cho Giang Lân nuôi dưỡng. Ông vẫn luôn cho là cháu là do mẹ nuôi dưỡng, lại không biết cháu theo họ của Giang Lân. Ông tìm được cháu, ông muốn làm bộ không biết cháu, nhưng ông không làm được... Ông độc chiếm cổ phần công ty của Tiêu Trạch Tín, lương tâm hai mươi năm này vẫn luôn bất an, nếu ông lại làm bộ không biết cháu, ông đây chết cũng đừng nghĩ tới an nghỉ...”
Giang Vũ Phi cười lạnh ngắt lời ông nói: “Cho nên ông nghĩ ra một biện pháp vẹn toàn đôi bên, để cháu gả choNguyễn Thiên Lăng. Nguyễn thị vẫn tiếp tục là Nguyễn gia, mà ông lại tuân thủ hứa hẹn với ba cháu, trả cổ phần công ty lại cho cháu, phải không?”
Nguyễn An Quốc gật đầu, trên mặt che kín vẻ áy náy:“Tuy biện pháp của ông rất tốt, có điều ông quả thực có tư tâm hi vọng Nguyễn gia độc chiếm tất cả cổ phần công ty. Chút tâm tư trước đây không tốt lắm, cho nên đến bây giờ, ông vẫn rất áy náy… Thế nhưng Vũ Phi, biện pháp của ông thực sự là biện pháp tốt, cháu với Thiên Lăng kết hôn, hiện tại ThiênLăng rất yêu cháu, hai cháu ở bên nhau, Nguyễn thị chính là hai người các cháu.”
“Những lời này chỉ là lời từ một phía của ông. Ba cháu có phải bị ông mưu hại hay không cháu vẫn không biết… Ông thừa nhận ông muốn độc chiếm tất cả cổ phần, ông đã có dã tâm này, vậy ông còn có thể làm ra những chuyện gì nữa? Cháu sẽ đi điều tra chân tướng rõ ràng, ba cháu có phải do ông mưu hại không, chúng ta cứ để sự thật lên tiếng đi!” Giang Vũ Phi lạnh lùng nói, không hoàn toàn tín nhiệm ông.
Nguyễn An Quốc nghiêm túc nhắc lại lần nữa: “Ông không mưu hại ba cháu!Ông cũng không biết tại sao cháu mất tích. Vũ Phi, nếu ông muốn mưu hại ba cháu, hà cớ gì ông lại hao tổn tâm cơ tác hợp cháu với Nguyễn Thiên Lăng. Ông đại khái có thể giả vờ không biết đến sự tồn tại của cháu, như vậy Nguyễn thị chẳng phải vẫn là Nguyễn gia sao?
“Ông không thể làm bộ không biết đến sự tồn tại của cháu. Bởi vì ba Tiêu Lang còn sống, ông ấy biết âm mưu của ông.Ông sợ sẽ có một ngày ông ấy quay lại, bắt ông giao ra toàn bộ cổ phần Tiêu gia.Mà biện pháp tốt nhất chính là để cháu kết hôn với Nguyễn Thiên Lăng, hợp pháp hóa cổ phần Tiêu gia, như vậy không ai có thể đoạt đi được nữa, đúng không?”
Nguyễn An Quốc ngạc nhiên liếc nhìn cô một cái, lập tức rất thất vọng: “Cháu đối với ông như vậy, cũng không trách được cháu.”
“Nhưng Vũ Phi, cháu cho rằng ba Tiêu Lang là một người tốt sao? Tiêu Lang nói với cháu cái gì ông không biết. Nhưng ông muốn nói cho cháu biết, cháu đừng tin tưởng bọn họ, ba Tiêu Lang không phải là người tốt.”
Nói đến đây,Nguyễn An Quốc nhìn ra phía ngoài cửa sổ, nhớ lại nói:“Năm đó, cổ đông lớn nhất Nguyễn thị là ông và ông của cháu, cổ phần công ty của ông cháu nhiều hơn của ông. Ông có được 35% cổ phần Nguyễn thị, ông ấy có được 50% cổ phần Nguyễn thị, còn 15% nữa, rải rác cho một vài cổ đông khác. Cổ đông lớn nhất là ông cháu, có điều người ngồi trên vị trí tổng giám đốc kia lại là ông. Ông cháu không thích quản lý, chỉ thích kỹ thuật và nghiên cứu phát minh, vừa vặn ông lại am hiểu quản lý, liền làm tổng giám đốc, cho nên người ngoài đều cho rằng công ty của chúng ta là Nguyễn thị. Ông và ông của cháu chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, là anh em tốt, quan hệ của chúng ta rất tốt, như anh em ruột vậy, cho nên chúng ta hợp tác quản lý Nguyễn thị, cho đến bây giờ vẫn không xuất hiện bất cứ vấn đề gì. Sau đó ông cháu sinh hai người con trai, con lớn là ba của Tiêu Lang, Tiêu Tử Bân, con nhỏ là con riêng, cũng chính là ba cháu Tiêu Trạch Tín. Sự tồn tại của ba cháu là ngoài ý muốn, nhưng ông cháu vẫn rất tốt với cậu ấy, vẫn luôn bên cạnh cậu ấy từ nhỏ đến lớn.”