Thê Khống



Editor: minhngocvt20

Vẫn là bỏ lỡ thời gian bữa ăn tối, Phương Cẩn Chi sờ sờ bụng của mình, hơi oán giận trợn mắt trừng Lục Vô Nghiên một cái. Lục Vô Nghiên thì lại hết sức thỏa mãn nằm trên giường, thuận tay chỉnh lại tóc dài bị rối của Phương Cẩn Chi.

Phương Cẩn Chi tránh tay của hắn, quấn chăn nhảy xuống giường, đôi chân nhỏ trần trụi chạy chậm đến trước bàn, lấy ly trà súc miệng, sau đó đến bàn trang điểm ngồi xuống chỉnh lại tóc.

Chăn bị nàng đoạt đi, Lục Vô Nghiên cũng không thèm để ý, hắn liền trần truồng như vậy xuống giường. Lười biếng đứng trước tủ tìm kiếm y phục.

Từ trong gương đồng Phương Cẩn Chi có thể thấy rõ ràng thân thể của Lục Vô Nghiên --- ------có chút chướng mắt.

“Mặc đồ vào nhanh lên một chút có được hay không! Khó coi chết rồi!”

Phương Cẩn Chi vội vã đứng dậy, đi đến sau lưng Lục Vô Nghiên, sau đó nắm lấy góc chăn trên người, từ phía sau ôm lấy lưng của Lục Vô Nghiên, cũng là dùng chăn che chắn thân thể của hắn.

Sau lưng Lục Vô Nghiên liền dán một thân thể yêu kiều mềm nhũn……

Động tác tìm kiếm y phục của Lục Vô Nghiên kéo dài cả buổi.

“Tìm y phục nhanh lên một chút, thiếp đói bụng rồi!” Phương Cẩn Chi nhìn ra được tâm tư này của hắn, dùng sức cắn sau lưng hắn một cái.

Trong những phòng khác ở cả tầng lầu này cũng có nhiều tủ quần áo, để y phục của Lục Vô Nghiên và Phương Cẩn Chi, cho nên quần áo của hai người bọn họ trong tủ quần áo ở phòng ngủ này cũng không nhiều lắm, chỉ có hai ba bộ.

Lục Vô Nghiên tiện tay lấy một cái trường bào thêu hải đường màu hồng khoác lên người, cũng không thắt dây, liền xoay người lại, tìm kiếm từng món một mặc cho Phương Cẩn Chi.

Lục Vô Nghiên ăn mặc luôn rất bắt bẻ, có lúc hắn sẽ không có chút nhẫn nại, mà có lúc lại kiên nhẫn quá đáng. Chẳng hạn như chuyện quần áo ăn mặc của Phương Cẩn Chi, thì Lục Vô Nghiên không phải là kiên nhẫn bình thường.

Cho dù là tiết khố và áo yếm bên trong, Lục Vô Nghiên cũng không cho phép tồn tại một chút xíu nếp nhăn và nửa phần không thỏa đáng.

Lúc mới bắt đầu, Phương Cẩn Chi còn có cảm giác mình giống như một đứa con nít bị hắn lắc lư, lâu ngày, nàng cũng thành thói quen.

Thời điểm Lục Vô Nghiên tự mình mặc quần áo cho nàng, Phương Cẩn Chi liền nhìn về phía gương đồng để ý tóc của mình.

Khóe miệng mơ hồ có chút đau, Phương Cẩn Chi không thể không nghiêng thân mình đến gần phía gương đồng một chút, lại híp mắt cẩn thận nhìn mình trong gương đồng.

Phương Cẩn Chi trợn to hai mắt, nàng nhấc chân, dùng sức đạp một cước lên lưng Lục Vô Nghiên.

Một cước này của nàng lực độ thật không nhẹ, Lục Vô Nghiên bị nàng đạp phải cau mày.

“Nhìn chuyện tốt chàng làm……..” Phương Cẩn Chi vừa trách cứ, vừa thẹn thùng quẫn bách.

Lục Vô Nghiên hơi khom lưng, hắn nâng cằm Phương Cẩn Chi lên cẩn thận nhìn một cái. Thì ra là…….khóe miệng của nàng có chút xíu nứt xanh….

“Khụ,” Lục Vô Nghiên ho nhẹ một tiếng, “Cái đó…….”

Phương Cẩn Chi hất tay của hắn ra, nghiêng mặt sang một bên, giận dỗi không nhìn đến hắn.

Lục Vô Nghiên liền ngừng giải thích, hắn tiến tới, nhẹ nhàng hôn xuống khóe miệng của Phương Cẩn Chi, dịu dàng nói: “Rõ ràng là phu nhân nói đói bụng………”

“Chàng còn nói!” Phương Cẩn Chi dậm chân, ánh mắt nhìn đến trên người Lục Vô Nghiên.

Mặc dù đã sớm quen thuộc thân thể của hắn, nhưng là nhìn như vậy, Phương Cẩn Chi vẫn cảm thấy cả người không được tự nhiên, một màn vừa nãy lại hiện lên trước mắt.

Liếc mắt một cái, Phương Cẩn Chi cũng không thèm nhìn. Nàng tiến lên hai bước, từ trong tủ quần áo tiện tay lấy ra một bộ y phục đầy đủ, sau đó nhét vào trong ngực hắn.

“Người lớn như vậy rồi, mặc quần áo vào!” Phương Cẩn Chi trách móc một tiếng, cũng không thèm để ý đến Lục Vô Nghiên, một mình đi xuống lầu.

Mặc dù đã qua giờ ăn tối, nhưng Lục Vô Nghiên và Phương Cẩn Chi không có kêu, người làm trong Thùy Sao viện chắc chắn sẽ không dám tự ý dọn đồ ăn xuống, cũng sẽ không đi lên lầu hỏi khi nào dọn đồ ăn xuống, chỉ chờ sai khiến. Chờ đến lúc Phương Cẩn Chi đi xuống, lúc này Nhập Huân mới bưng bữa tối lên.

Phương Cẩn Chi cũng không đợi Lục Vô Nghiên, tự mình bắt đầu ăn trước.

Hiển nhiên là nàng đang tức giận Lục Vô Nghiên.

Lúc nàng ăn được một nửa, mới chú ý đến ánh mắt đen kịt của Yêu Yêu đang xoay chuyển đứng cúi đầu ở bên cạnh. Phương Cẩn Chi biết được e là tiểu nha hoàn cơ trí này vừa được tin tức gì đó.

“Có chuyện gì tốt sao?” Phương Cẩn Chi dứt khoát dò hỏi tới.

Yêu Yêu ngọt ngào cười một tiếng, vội vàng nói: “Hồi bẩm Tam thiếu nãi nãi, là chuyện của Tam phòng bên kia.”

Phương Cẩn Chi bừng tỉnh, hôm nay lúc nàng dẫn Lục Ẩn Tâm trở về Thùy Sao viện, còn chạm mặt đụng phải Tần Vũ Nam đến phủ đón Lục Giai Nhân trở về, nghĩ đến đúng là chuyện của Lục Giai Nhân.

“Chuyện của Lục cô nương ư?” Phương Cẩn Chi đợi Yêu Yêu gật đầu, mới nói tiếp: “Nói nghe một chút.”

Trùng hợp lúc này, Lục Vô Nghiên từ trên lầu đi xuống, mặc trên người bộ quần áo mà Phương Cẩn Chi đã chọn cho hắn.

Thấy Lục Vô Nghiên xuống, Nhập Trà và Nhập Huân vội vàng hầu hạ hắn rửa tay, lại kéo cái ghế dựa ra, lấy chén đũa riêng biệt của hắn đặt trước mặt hắn.

Từ đầu đến cuối Phương Cẩn Chi đều cúi đầu ăn thức ăn, không ngẩng đầu lên nhìn Lục Vô Nghiên một cái.

Lục Vô Nghiên mìm cười ngắm nàng, cảm thấy ngay cả lúc nàng tức giận cũng đều xinh đẹp khả ái, hắn gắp lên một khối sườn ngọt đặt vào trong dĩa nhỏ trước mặt Phương Cẩn Chi.

Phương Cẩn Chi nhìn cũng không nhìn, dùng đũa gạt khối sườn ngọt đó qua một bên.

- -- ------Đây là còn tức giận, không chịu ăn đây.

Lục Vô Nghiên cũng không thèm để ý, lại gắp một khối thịt cá thường ngày Phương Cẩn Chi thích ăn đặt vào trong dĩa nhỏ trước mặt Phương Cẩn Chi. Lần này, Phương Cẩn Chi vẫn làm y như trước, tiếp tục gạt thịt cá qua một bên, tự mình gắp thức ăn để ăn.

Lục Vô Nghiên tiếp tục gắp thức ăn cho nàng, cho đến khi dĩa nhỏ trước mặt nàng chất thành núi nhỏ, không bỏ thêm được thứ khác.

Phương Cẩn Chi suy nghĩ, lần này Lục Vô Nghiên sẽ an tĩnh đi!

Lại nghe thấy, Lục Vô Nghiên lười biếng nói: “Lấy thêm hai dĩa trắng tới, lớn một chút.”

Lúc này Phương Cẩn Chi mới có chút miễn cưỡng, lại có chút nhụt chí nhìn Lục Vô Nghiên một cái, sau đó mới bắt đầu ăn từng ngụm từng ngụm thức ăn mà Lục Vô Nghiên gắp cho nàng.

Đôi mắt của Lục Vô Nghiên vui vẻ càng đậm, lại nhìn Phương Cẩn Chi một cái, mới cầm đũa lên bắt đầu dùng bữa tối.

Lẽ ra Yêu Yêu sẽ nói chuyện của Lục Giai Nhân cho Phương Cẩn Chi nghe, nhưng từ khi Lục Vô Nghiên đi xuống, nàng nhất thời do dự không biết có nên mở miệng hay không.

“Ngươi nói đi.” Phương Cẩn Chi cũng không để ý đến Lục Vô Nghiên sẽ nghĩ như thế nào, cho dù hắn có thích nghe những chuyện rách nát kia hay không.

“Dạ!” Bởi vì Lục Vô Nghiên vẫn còn ở đây, Yêu Yêu càng cung kính, quy củ, “Tam thái thái và Tam nãi nãi vốn nghĩ là Tần Tứ lang sẽ tự mình tới đón Lục cô nương trở về Tần gia, còn thay đổi xiêm áo. Nhưng không nghĩ tới người đến đón Lục cô nương trở về Tần gia lại là tiểu cô Tần Vũ Nam của Lục cô nương. Sắc mặt của Tam thái thái và Tam nãi nãi lúc ấy cũng có chút khó coi, nhưng lập tức che dấu, thân mật lôi kéo Tần Vũ Nam nói chuyện. Lúc này, Lục cô nương từ phòng bên cạnh vọt ra……”

“Có lẽ Lục cô nương cùng Tam thái thái, Tam nãi nãi giống nhau, cũng cho là Tần Tứ lang sẽ tự mình tới đây. Cho nên, lúc nàng thấy tiều cô Tần Vũ Nam tới, nàng …… tính khí phát cáu thật lớn, hét lớn ầm ĩ, còn đuổi Tần Vũ Nam đi…….”

Phương Cẩn Chi đang uống chén canh gà hầm tổ yến, nghe vậy, không khỏi buồn cười, làm cho nàng bị sặc nước canh, liên tục ho khan.

“Cẩn thận một chút.” Lục Vô Nghiên vội vàng vỗ nhẹ lưng nàng, lại nhận lấy nước ấm trong tay Nhập Trà đút Phương Cẩn Chi uống.

Chờ Phương Cẩn Chi hết ho khan, hắn lại nhẹ nhàng nhìn Yêu Yêu một cái.

Không biết tại sao, Lục Vô Nghiên chẳng qua là tùy ý thoáng nhìn Yêu Yêu, ánh mắt kia cũng không có dừng lại ở trên người nàng, nhưng Yêu Yêu vẫn cảm thấy Lục Vô Nghiên bất mãn với nàng………

Yêu Yêu không khỏi kinh hãi.

“Người lớn như thế, lúc ăn canh còn không biết chú ý một chút.” Lục Vô Nghiên nói chuyện với Phương Cẩn Chi, rõ ràng là lời nói trách móc, lại chứa đựng nồng đậm đau lòng và cưng chìu.

“Bởi vì thật mắc cười a…….” Mặt Phương Cẩn Chi vẫn vui vẻ như cũ. Nàng xoay đầu lại, nhìn về Yêu Yêu, tiếp tục hỏi: “Thế sau đó thì sao?”

Yêu Yêu vội vàng tiếp tục bẩm báo: “Bởi vì Lục cô nương làm rất hung dữ, Tần gia cô nương.......đỏ mắt, đứng dậy muốn trở về nhà. Tam thái thái và Tam nãi nãi dĩ nhiên là cản lại, lôi kéo Lục cô nương nói chuyện một lúc lâu, chờ cảm xúc của Tần cô nương dịu lại, mới tự mình tiễn người đến tường xây làm bình phong ở cổng.”

Phương Cẩn Chi chợt cau mày, không biết tại sao nàng đột nhiên cảm thấy Tần Vũ Nam này cũng không giống dạng người đơn giản, ít nhất ngoài mặt nhìn nàng không hề đơn thuần như vậy. Có điều ở nơi đại viện

//
""""


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui