The Little Prince Hoàng Tử Bé


Edit: Cháo
Đã hai ngày nay Trần Bách không được ăn một hạt cơm nào, trong phòng là một bầu không khí ẩm thấp bức bối đè nặng lên ngực cậu, khó chịu muốn chết.
Trần Bách tỉnh lại, nhưng ngực rất đau, dạ dày thì trống rỗng, cơ thể vì không được bổ sung dinh dưỡng mà rút đi chút sức lực cuối cùng.
Lần này sẽ không có ai tốt bụng thương hại lén cho cậu hai củ khoai lang nữa rồi.

Cậu nằm trên giường, muốn uống nước nhưng không muốn bò dậy, trong bóng tối cậu cứ cảm thấy cái thân thể trẻ trung này đang bắt đầu thối rữa dần dần từ bên trong.
Nhắm mắt lắng nghe, loáng thoáng có tiếng bước chân, có ai đó lẻn vào sao? Là ăn trộm à, nhưng kệ hắn đi, trộm được cái gì chứ.
Một tiếng ‘cạch’ vang lên bên tai, tiếng cửa sổ bị kéo ra, ánh sáng chói mắt đột nhiên xông vào, khiến bóng tối khi đôi mắt đang khép chặt bị đẩy lùi không sót chút nào.
Cửa sổ bị đẩy ra, gió thổi tới.

Trần Bách đưa tay lên mắt, dùng sức xoa một chút, mở mắt ra một cách khó khăn.
Chu Nguyên đang đưa lưng về phía ánh hoàng hôn, không thấy rõ được ngũ quan, Trần Bách chỉ nhìn thấy ánh nắng rực rỡ nhuộm lên đường nét gương mặt anh một màu ấm áp.
Đẹp tựa một vị thần vậy.
Chu Nguyên nhìn cậu, lanh lẹ mở nắp phích nước nóng ra, rót cho cậu một cốc nước.
“Uống nước đi, môi cậu khô lắm.” Chu Nguyên đỡ cậu ngồi dậy, đối diện với ánh mắt của cậu, giải thích, “Cậu không khóa cửa, tôi gõ cửa không thấy ai đáp lại, vừa vặn chốt là vào được luôn.”
“Lâu rồi cậu không đến khám lại.” Chu Nguyên ngồi bên giường, đưa cốc nước cho cậu, “Trần Bách, tôi muốn nói chuyện với cậu.”
Trần Bách nhận cốc, cúi đầu xuống, yết hầu nhúc nhích, động tác nuốt vào như đang được uống một bát cháo nóng.
Cậu uống được chút nước thì bắt đầu thở gấp, bắt đầu ho khan.

Chu Nguyên nhìn cậu ho, Trần Bách cố đè lại tiếng ho, nuốt một ngụm nước miếng mang theo vị tanh xuống.
“Bác sĩ Chu đi ngang qua đây sao?” Cậu thờ ơ hỏi, “Xin lỗi vì không đi khám lại, gần đây chỗ làm việc của tôi xảy ra chút chuyện, tình trạng thân thể cũng không cho phép… Bác sĩ ngày nay đều tận tụy với công việc vậy hả, nhanh chóng cứ như người điều tra hộ khẩu vậy.”
Chu Nguyên liếc nhìn hoàn cảnh chật hẹp đơn sơ của nơi này một chút, trong lòng không hề xem vị trí này là ‘nhà’.
“Cậu nói công việc là chỗ nhà máy hóa chất công nghiệp kia ấy hả, mấy ngày trước nó bị niêm phong kiểm tra rồi.” Chu Nguyên mở miệng nói, “Tôi vô tình biết cậu làm việc ở đó, tôi hỏi bạn tôi địa chỉ của cậu, hóa ra cách công xưởng kia gần như vậy… Hôm nay đúng lúc rảnh rỗi, tôi qua đây xem thế nào.”
Hình như Trần Bách rất mệt mỏi, ngẩn ra nhìn áo đồng phục làm việc trắng tinh trên người anh, dáng vẻ mơ màng chưa tỉnh hẳn.
Cậu cúi đầu, nói nhỏ: “Ồ, các anh đánh sập nó rồi à.”
“Hoàn cảnh làm việc ở đó rất có hại đối với cậu, bị niêm phong kiểm tra là chuyện tốt.” Chu Nguyên thấy cậu ngồi không nói gì, ôn hòa nói, “Giờ cậu nên nghỉ ngơi cho khỏe, giảm bớt hoặc đừng làm công việc gì cần thể lực nữa.”
“Tôi không cảm thấy nhà máy đóng cửa là chuyện gì tốt cả.” Trần Bách vô thức muốn hút thuốc, nhưng nhớ tới Chu Nguyên còn đang ở đây thế là thu tay lại.
Cậu ngẩng đầu lên, trong mắt vẫn mang theo sự giễu cợt nhẹ: “Nó đóng cửa thì tôi chết đói… Giờ thì các anh đánh sập nó rồi.”
Ánh mắt Chu Nguyên tối sầm lại, ngay sau đó cậu nói tiếp: “Đương nhiên giờ tôi cũng chẳng làm nổi nữa, nó có đóng cửa thì cũng chẳng liên quan gì đến tôi.”
Chu Nguyên quan sát cậu, nhìn cậu cúi đầu tự nghịch ngón tay, hỏi: “Cậu làm ở đây mấy năm rồi? Phòng này tự thuê à?”
“Chắc ba bốn năm rồi, hết lớp 12 không đi học nữa nên đến đấy làm,” Trần Bách suy nghĩ một chút, “Phòng trọ này do nhà máy bố trí, công nhân nào cũng có… chắc sắp bị thu hồi rồi.”
Chu Nguyên vẫn luôn quan sát sắc mặt của cậu, Trần Bách lại bắt đầu ho khan, Chu Nguyên hỏi: “Trước kia phổi cậu có bệnh gì không?”
Sắc trời dần buông xuống, bóng tối từ từ bao phủ gian phòng này.

Ngực Trần Bách ngày càng nặng trĩu, Chu Nguyên cứ truy hỏi liên tục khiến cậu cảm thấy phiền não.
Cậu gãi đầu một cái, ngồi khoanh chân trên giường: “Chắc là có, kệ nó đi.”
“Bệnh tim của cậu không phải do bẩm sinh,” Lông mày Chu Nguyên cau chặt lại, “Căn cứ theo hoàn cảnh làm việc của cậu, tôi đoán hẳn là do đường hô hấp và phổi của cậu có vấn đề, lại kéo dài không chạy chữa, không chịu thay đổi hoàn cảnh sống, cậu lại còn hút thuốc nữa nên mới phát triển thành bệnh tim.”
“Nói khó nghe thì…” Chu Nguyên nghĩ một chút, không nói tiếp nữa, vẻ mặt dịu lại, “Nhưng chuyện này có thể thay đổi được, Trần Bách.”
Trần Bách càng nghe càng không nhịn được, dứt khoát rút một điếu thuốc ra ngậm vào miệng.
Cậu cắn đầu thuốc, nheo mắt nhìn Chu Nguyên: “Sau đó thì sao hả bác sĩ Chu?”
Trong đôi mắt đen nhánh toàn là vẻ châm chọc, vẻ già dặn toát ra không tương xứng với tuổi.
Nhưng Chu Nguyên không khách khí với cậu nữa, tiến lên đoạt lấy điếu thuốc, thuận tay vơ lấy bao thuốc trên bàn cho vào trong túi.
Trần Bách ngồi trên giường kêu: “A, này…?”
Chu Nguyên đột nhiên cúi người nắm lấy bả vai cậu, nghiêm túc nói.
“Tôi hy vọng bản thân mình có trách nhiệm đối với mỗi người bệnh mà tôi phụ trách, tôi cũng hy vọng mỗi người bệnh của tôi, có sự tôn trọng tối thiểu đối với sinh mạng của chính họ.”
Đôi mắt nâu của Chu Nguyên phản chiếu gương mặt ảm đạm bệnh tật của Trần Bách.
Dường như không quen gần người khác như vậy, Trần Bách giơ tay ra như muốn đẩy.
Chu Nguyên ngồi dậy, quan sát căn phòng một lượt, không thể nói là lôi thôi được bởi vì đồ đạc vô cùng đơn sơ.

Một tấm ván giường, một chiếc bàn chưa tới nửa mét, bên trên để mấy thứ đồ dùng hằng ngày, thậm chí cũng không thấy bóng dáng nào của đồ dùng thiết bị điện tử cả.
Không thể tưởng tượng nổi, Chu Nguyên nghĩ, rồi nói với Trần Bách: “Tôi lái xe tới đây, cậu thu dọn một chút đi, giờ đến viện một chuyến với tôi, làm thủ tục nhập viện.”
Trần Bách ngớ ra.
Chu Nguyên nói: “Đưa sổ tiết kiểm của cậu cho tôi.”
Trần Bách ngây ngốc kéo ngăn kéo ra, nhìn Chu Nguyên như nhìn thấy quái vật.
Chu Nguyên cầm lấy sổ tiết kiệm, cũng chẳng lật ra xem, nói tiếp: “Thẻ căn cước hộ khẩu tư liệu gia đình mang theo hết, với tình hình của cậu, xin trợ cấp thì có thể góp đủ tiền phẫu thuật được.”
Chu Nguyên cười ấm áp, xoa xoa đầu cậu: “Không phải lo lắng đâu.”
Lừa ai đó.

Trần Bách không phải thiếu niên đơn thuần chưa từng trải, nhưng cậu không phản bác hoặc nói ra nghi ngờ của mình.
Chu Nguyên muốn giúp cậu, cậu biết chứ, nhưng cậu không từ chối mà còn vui vẻ nhận lấy.
Mười chín năm qua số lần cậu được trợ giúp rất ít, mỗi lần cứu tế đều như ban ơn vậy, thật sự rất ít ỏi.
Cho nên tại sao phải từ chối chứ, Trần Bách cong khóe miệng: “Được.”
Chu Nguyên nhanh nhẹn cho các thứ lớn nhỏ vào trong túi giúp cậu, mang xuống tầng rồi bỏ vào cốp sau xe, từ đầu đến cuối mất không đến mười lăm phút.
Trần Bách cúi đầu, trong tay ôm một cái rương cỡ nhỡ, tốc độ đi rất chậm, có lẽ là do đau ngực.
Chu Nguyên quay đầu kéo cậu một cái, nắm lấy cánh tay cậu mà chỉ thấy cảm giác lạnh lẽo, cứng cộm.

Giống như chạm vào một bộ xương, chẳng có chút máu chút thịt nào.
Chu Nguyên đau lòng, đẩy nhẹ cậu vào ghế phó lái.
Lên xe rồi Trần Bách ra chiều luống cuống lại tò mò, đôi mắt đen nhánh hốt hoảng đảo loạn, mặt đơ ra không biết nên nói gì.
Dù sao cậu cũng vẫn là trẻ con, không giỏi che dấu.

Chu Nguyên cười một tiếng, nghiêng người cài dây an toàn cho cậu.
Trên đồng phục của anh có mùi khử trùng nhẹ, mấy sợi tóc nâu chạm qua khóe mắt chóp mũi của Trần Bách, cậu hừ một tiếng, thấy hơi nhột.
Chu Nguyên nhìn cậu, cười nói: “Tôi sẽ lái chậm thôi, ngồi vững nhé.”
Xe đi được nửa đường, Trần Bách đột nhiên hỏi một câu: “Bác sĩ Chu quan tâm chu đáo thật đấy, với bệnh nhân nào anh cũng thế sao?”
Chu Nguyên cầm tay lái nói: “Đúng thế, phục vụ tận nhà.”
Lúc lái xe vào trong đường hầm, trước mắt tối đi rồi lại dần đần thấy được ánh sáng.

Trần Bách ngồi ghế phó lái, quan sát sườn mặt của Chu Nguyên phản chiếu qua kính cửa sổ, cùng với rạng mây tía ánh sao phía trên cao bên ngoài cửa sổ, vừa tò mò lại biếng nhác..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui