Rèm cửa sổ bị kéo ra, lúc nắng sớm chiếu rọi vào mắt Trần Bách, thế giới mà cậu nhìn thấy thật trống rỗng cũng thật thánh khiết.
Đây là một trải nghiệm rất mới lạ.
Mùi nước khử trùng ập vào mặt chui vào mũi, Trần Bách ghét bỏ nghiêng đầu tránh đi theo phản xạ.
Một đôi tay chui vào trong chăn với lấy tay cậu, lúc muốn kéo cậu dậy, Trần Bách khó chịu, híp mắt duỗi tay ra đập một cái.
Chu Nguyên cúi đầu nhìn cậu.
Tóc Trần Bách hơi dài, sợi tóc nhỏ mềm, bởi vì không đủ dinh dưỡng một khoảng thời gian dài nên có màu vàng khô.
Chu Nguyên nhìn cậu cáu kỉnh, mặt mũi nhắn nhúm cả lại thì bật cười: “Muộn rồi đấy, vẫn còn bám giường hả?”
Trần Bách nghiêng đầu nhìn anh, vừa bực bội lại mơ màng, dáng vẻ trông rất thiếu đánh.
Vì thế Chu Nguyên dứt khoát kéo chân cậu ra, ngồi xổm xuống đi dép cho cậu, sau đó nắm lấy cánh tay bế cả người cậu lên.
Viên Lỵ từng bám giường thế này, anh cũng quen làm vậy với cô bé, lần này cũng thế cảm thấy rất bình thường.
Ngược lại là Trần Bách bị anh vác lên, tỉnh ngủ ngay tắp lự.
Lâu lắm rồi cậu không gần người khác thế này, nhiệt độ xa lạ dính lên người khiến cậu cảm thấy bài xích, thế là đẩy Chu Nguyên ra: “Biết rồi, dậy rồi đây.”
Chu Nguyên không để bụng, lấy bát ra rồi nhìn đồng hồ: “Bảy rưỡi rồi, rửa mặt đi, tôi mang đồ ăn sáng cho cậu đây, tí nữa ăn đi, khoảng chín giờ y tá sẽ truyền dịch cho cậu — là thuốc nước hôm qua tôi kê, sẽ giúp nhịp tim cậu ổn định hơn.
Nếu thấy ở trong phòng bức bối thì có thể ra ngoài một chút, nhưng đừng chạy quá xa.
Tám giờ sáng tôi phải làm việc rồi, có lẽ sẽ rất bận, nhưng có thời gian rảnh sẽ qua thăm cậu, và cả Lỵ Lỵ nữa.”
Trần Bách đưa mắt nhìn hộp giữ nhiệt trên bàn, bàn bên cạnh cũng có một hộp như đúc.
Trên nắp hộp giữ nhiệt tỏa ra một tầng hơi nước, trông nhìn thật ấm áp.
Nghe anh giao phó mọi chuyện xong, cậu cụp mắt nói: “Được, cám ơn.”
Chu Nguyên đột nhiên nhớ ra: “Bình thường cậu có quen ăn gì vào bữa sáng không?”
Trần Bách ngồi trên giường sửng sốt một chút, thành thật trả lời: “Không có.”
Một ngày hai bữa không phải là đủ rồi sao, nấu một bữa đến trưa ăn luôn, tiết kiệm được bữa nào hay bữa ấy, ăn sáng đúng thật là một khái niệm xa lạ, Trần Bách nghĩ.
Chu Nguyên không nói gì nữa: “Ba bữa ăn bảo đảm dinh dưỡng cơ bản, mai tôi sẽ mang cháo tới, tỳ vị* của cậu cần phải điều chỉnh một chút.”
*Vị (dạ dày) được sách cổ mô tả là một cơ quan rỗng, trên tiếp với thực quản, dưới thông với tiểu trường.
Thức ăn từ miệng qua thực quản rồi vào vị, được vị làm chín nhừ, cho nên vị là cái kho lớn, cái “bể chứa đồ ăn”.
Tỳ (lá lách) là một cơ quan đặc nằm bên trái của vị có chức năng hấp thu và vận chuyển chất dinh dưỡng, Đông y gọi là có công năng vận hóa.
Vận – tức là chuyển vận, chuyên chở; hoá – tức là tiêu hoá hấp thu.
Tỳ và vị hợp tác với nhau để hoàn thành chức năng tiêu hóa, hấp thu thức ăn và chuyển vận chất dinh dưỡng.
Trần Bách hơi mệt, tựa vào gối, nhưng vẫn trả lời: “Cám ơn, có gì ăn nấy.
Ăn hết, không kén chọn.”
Sau khi Chu Nguyên đi rồi, Viên Lỵ đi từ phòng vệ sinh ra, nhìn thấy bữa sáng trên bàn cũng không thấy lạ chút nào.
“Oa, bác sĩ Chu vừa qua ạ, anh ấy lại làm bữa sáng rồi,” Cô bé vui vẻ mở hộp giữ nhiệt ra, thỏa mãn ngửi một cái, “Thơm quá, hôm nay là mỳ trứng gà hành băm — anh trai nhỏ có muốn ăn không, a, anh cũng có một phần à.”
Viên Lỵ chống cằm, có xíu ghen tỵ: “Bác sĩ Chu tốt thật đấy.”
Trần Bách đột nhiên hỏi một câu: “Cháo nấu bao lâu mới xong?”
“Nấu cháo?” Viên Lỵ nghĩ một chút, “Trước kia bà ngoại từng nấu cho em, tối thiểu phải hơn một tiếng đi, anh trai nhỏ muốn ăn cháo sao?”
“Không phải.” Trần Bách đứng dậy đi rửa mặt, không nói nữa.
Hôm nay Chu Nguyên rất bận, chỉ có lúc kiểm tra phòng thì mới vội vàng ló mặt qua.
Trần Bách nằm trên giường, trưng cái mặt hằn học nhìn chai truyền dịch, nước thuốc tí tách rơi đều đều, chảy vào trong cơ thể cậu.
Viên Lỵ không bị truyền dịch, nhưng phải uống thuốc, náo loạn câu được câu chăng muốn nói chuyện với Trần Bách.
Trần Bách chẳng quan tâm, chỉ hỏi mấy câu: “Hôm nay người nhà em không đến thăm sao, bọn họ bao lâu qua một lần?”
Cô gái nhỏ ngây thơ, nói chuyện thẳng thắn: “Người nhà em lâu lắm không tới rồi, bọn họ sẽ không tới đâu.
Cha mẹ em đã ly hôn, trong nhà ba có một em gái, mẹ cũng đã mang thai, em đoán sẽ là bé trai.
Trước đó lâu lâu thì mẹ có qua mấy lần, khoảng tháng Năm gì đó, ừm, trung tuần tháng Năm, em vẫn nhớ rõ.”
Trần Bách dựa lưng vào gối, cằm hếch lên: “Vậy tiền nằm viện, tiền chữa bệnh thì làm thế nào, Chu Nguyên cũng ứng cho?”
“Không phải vậy,” cô bé lắc đầu, “Ba đưa một khoản tiền cho bác sĩ Chu, nhờ bác sĩ Chu chăm sóc cho em.
Mẹ cũng nói với em là tiền đủ dùng, không cần bác sĩ Chu phải ứng cho.”
Trần Bách cong khóe miệng cười lên, quay đầu nhìn về phía cô: “Ba mẹ em làm gì?”
“Ba là công an, nhưng không làm ở thành phố này, hồi còn bé em từng nhìn thấy rất nhiều anh lính.” Gương mặt Viên Lỵ hiện ra nỗi nhớ và khát khao, “Mẹ em làm ở xí nghiệp, cụ thể làm gì thì em quên mất rồi.”
“Bọn họ đều rất bận.” Nói xong câu cuối cùng, Viên Lỵ cúi đầu xuống.
Trần Bách không hỏi tiếp nữa, về cơ bản đã nhìn thấu nội tình của Viên Lỵ, có vẻ như Chu Nguyên cũng chẳng mua thua bán lỗ chút nào.
Cậu không nhìn Viên Lỵ nữa, lấy góc nhìn của người lớn đi săm soi một đứa bé bị bệnh ngây thơ, đúng là vô sỉ.
Trần Bách nhếch môi, tự giễu nhắm mắt lại, buông thả bản thân ngủ một giấc trưa đã lâu không có.
Cơm trưa và cơm tối đều có y tá mang tới, Viên Lỵ có, Trần Bách cũng có, cậu nghĩ có lẽ mình ké được chút ánh sáng của Viên Lỵ.
Chạng vạng tối, Chu Nguyên tan làm qua đây thăm cậu, còn đẩy một chiếc xe lăn theo.
Trông dáng vẻ kia của anh, Trần Bách suýt nữa cho rằng mình bị trúng gió liệt nửa người.
Cậu còn chưa lên tiếng, Chu Nguyên đã đi qua ôm cậu lên, thuận tiện đè lại Trần Bách đang muốn nhảy xuống.
Chu Nguyên nói: “Tôi hy vọng cậu có thể giảm thiểu hoạt động nhất có thể.”
Trần Bách hơi cáu: “Đi bộ mà tính là hoạt động à, là người thì ai chẳng phải đi bộ chứ.”
Chu Nguyên cười nhẹ: “Lúc nào nên đi dạo thì tôi sẽ nói với cậu.”
Trần Bách mặc quần áo bệnh nhân, trên mu bàn tay dán kim truyền tĩnh mạch, lúc được Chu Nguyên đẩy ra quảng trường ngoài bệnh viện, cuối cùng cũng có chút dáng vẻ của một bệnh nhân.
Một tay Chu Nguyên dắt Viên Lỵ, tay kia đẩy xe lăn, khi đi ngang qua bệnh nhân và người nhà thì thân thiện chào hỏi với họ, Trần Bách thì xem chừng cảm thấy khó chịu.
Viên Lỵ nhảy tung tăng tìm người để trò chuyện, giống như cá được thả về ao, trạng thái rất tốt.
Chu Nguyên thong thả đi phía sau, Trần Bách ngồi trong xe lăn mà thấy mất tự nhiên nhưng trên mặt lại chẳng lộ vẻ gì.
Đi được một lúc thì xe lăn đột nhiên không đẩy được, hóa ra dây giày của Trần Bách bị tuột, kẹt trong vòng bánh xe, Chu Nguyên ngồi xổm xuống buộc lại cho cậu.
Trần Bách cúi đầu nhìn vị bác sĩ trẻ tuổi mặc đồng phục làm việc nghiêm túc buộc dây giày cho mình, dưới bàn tay cầm dao thon dài ấy dây được buộc thành một nút thắt một cách khéo léo.
Trong quảng trường có mấy người bệnh đi ngang qua nhận ra Chu Nguyên, hai bên thăm hỏi nhau mấy câu, có dì trêu nói: “Trông bác sĩ Chu kìa, săn sóc quá, cứ như cô vợ nhỏ ấy.”
Chu Nguyên đứng lên, cười cười không để ý.
Trần Bách ngồi trong xe lăn thì lại đỏ mặt, rất là mất tự nhiên, đứng dậy bỏ đi.
Chu Nguyên gọi cậu từ phía sau: “Trần Bách?”
Trần Bách chui vào đằng sau chòi nghỉ, nói: “Đi vệ sinh.”
Chu Nguyên đợi cậu ở trong chòi nghỉ, có đồng nghiệp tất tả đi tới, dường như là vừa tan làm, đúng lúc đi qua thì nhìn thấy anh.
Hoàng Hạo nhìn anh, hỏi: “Chu Nguyên là cậu à, sao còn chưa tan làm, đang làm gì thế?”
Chu Nguyên nói: “Đi dạo cùng bệnh nhân một chút.”
“Với Lỵ Lỵ hả,” Hoàng Hạo nhìn trái nhìn phải không thấy đâu, “Cô bé đâu?”
“Không phải, có một bệnh nhân mới vào, tên là Trần Bách, sáng nay cũng có nói với anh rồi đấy.” Chu Nguyên trả lời.
Hoàng Hạo “Ồ” một tiếng, mày nhíu lại: “Chu Nguyên, cậu cũng biết mà.
Tình trạng của bệnh nhân kia không tốt cho lắm, lại kéo dài không chịu phẫu thuật, sáng nay tôi nhìn bệnh án của cậu ta, với cái thân thể kia thì chịu được mấy ngày? Cho dù có thể chịu được đến lúc phẫu thuật, nhưng độ nguy hiểm sau khi phẫu thuật cũng rất cao, không lạc quan cho nổi, áp lực lắm đấy.”
Hoàng Hạo lớn hơn Chu Nguyên mười tuổi, kinh nghiệm cầm dao cũng phong phú hơn, lời này hắn nói ra đích xác hợp tình hợp lý.
“Em cũng biết vậy,” nhưng Chu Nguyên vẫn nói, “Cứ xem tình hình, bồi dưỡng thật tốt đã.”
“Dù gì cũng là một sinh mạng.” Anh cúi đầu xuống, không nhìn rõ vẻ mặt.
Hoàng Hạo vỗ vai anh một cái rồi đi.
Chu Nguyên ngồi tại chỗ một lúc rồi ngẩng đầu nhìn hướng Trần Bách rời đi.
Mặt trời bắt đầu lặn, ánh hoàng hôn dần tắt bên trong chòi nghỉ, đèn trong quảng trường vẫn chưa bật lên, Chu Nguyên nhìn thấy bóng dáng ảm đạm đến gần như hòa với bức tường trắng của Trần Bách.
Cậu đã nghe được bao nhiêu, tâm trạng mà làm sao thì sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe trong thời gian dưỡng bệnh, gia tăng tình trạng của bệnh.
Trong lòng Chu Nguyên nhảy mạnh, anh đi về phía Trần Bách.
Anhh sốt ruột muốn giải thích.
“Bác sĩ Chu.” Trần Bách gọi anh.
“Anh không cần vì thế mà thấy nản lòng.” Trần Bách gắng sức đứng dậy, lưng quẹt lấy một lớp bụi tường, “Tôi đã quen không ỷ lại vào bất kỳ sự giúp đỡ nào của người khác rồi, cho nên ngay từ đầu cũng không ôm hy vọng gì quá lớn đâu.”
“Vì thế nên hiện giờ cũng sẽ không thất vọng.” Cậu nhìn Chu Nguyên, đột nhiên cảm thấy không đành lòng, cho anh một tấm thẻ người tốt, “Anh là người tốt, cám ơn anh.”
Câu này nghe như một lời từ biệt, Chu Nguyên cảm thấy phiền não.
Anh nhìn Trần Bách, môi mấp máy nhưng lại không nói ra được gì.
Lần đầu tiên trong mắt Chu Nguyên lộ ra vẻ sầu bi.
Trần Bách xoay người rời đi.
Đi được nửa đường, trong lòng cậu không có cảm giác gì quá mức, ngược lại nghĩ tới Chu Nguyên.
Trần Bách bỗng có ảo giác, dường như anh còn đáng thương hơn cả cậu.
Trần Bách đang đi, nghe thấy tiếng Chu Nguyên đuổi tới, cao giọng gọi cậu.
Bên tai lướt qua tiếng gió, Chu Nguyên đứng bên cạnh cậu, một tay nắm lấy tay cậu, tay kia gác lên đầu gối, thở hồng hộc.
Bởi vì chạy nhanh mà mắt anh hơi ửng đỏ, Chu Nguyên thở hổn hển nói: “Trần Bách, tôi muốn trị bệnh cho cậu… Tôi sẽ chữa khỏi cho cậu, xin cậu, hãy tin tôi.”
Anh đứng thẳng dậy nhìn Trần Bách, sâu trong đôi mắt nâu như có ánh sáng rực rỡ chuyển động, anh đưa tay về phía Trần Bách.
Chính anh có lẽ không biết bản thân mình đẹp nhường nào đâu.
Trần Bách nhìn anh, sau một lúc lâu, cậu cũng đưa tay ra nắm lấy tay anh.
“Tôi tin anh.” Trần Bách mỉm cười nói.
Đèn đóm bỗng sáng lên, một nhóm thiêu thân tranh nhau xông tới, đuổi theo vầng sáng nóng rực đột nhiên xuất hiện.
Ào ào xông lên rồi lại rơi rụng lả tả, để lại mặt đất đầy ‘thi thể’.
Quả là một màn thiêu thân lao vào lửa cuồng nhiệt mãnh liệt..