The Lost Song Of Light Forest

Kazuma dự tính sẽ đi tắm rồi xuống dùng bữa tối vì nghe Ayame nói rằng tối nay sẽ có sushi thay cho hôm qua Ayame lỡ hứa sẽ đãi Kazuma một chầu sushi nếu làm công việc bác sĩ chăm chỉ. Nhưng do bất ngờ phải đưa Eri và Hebi đi mua sắm chút đồ làm quà rồi đưa hai cô gái về chân núi Himako nên Kazuma đã lỡ mất bữa sushi, cũng may hôm qua Kozue có làm Bento mang qua cho Kazuma nên thằng em trai không chết đói. Thế nên tối nay Ayame phải làm sushi trả nợ. À phải, vì Kazuma vốn bị dị ứng với hải sản nên riêng phần sushi của Kazuma chỉ có trứng và trứng mà thôi… Ăn như thế thì chán chết, còn gì gọi là sushi nữa nhưng phải chịu thôi.

Tất cả chỉ là dự tính nhưng tạm thời Kazuma phải gác sang một bên vì bây giờ cậu ấy đang quan tâm đến vấn đề khác quan trọng hơn. Hiệu trưởng It. Harm Sokyuran có một chuyến ghé thăm nhà Kazuma. Sau khi dần cho Kazuma một trận đọ Kendo cho cái tên lười vận động kia chịu múa may cái thân thể chây lười đó, hiệu trưởng có nói với Kazuma biết rằng mục đích chính đến đây ngày hôm nay là để đưa ra thông báo gì đó có liên quan đến nhiệm vụ nào đó mà Kazuma đang thực hiện. Vậy nên Kazuma phải ở dưới phòng khách, tiếp đón người ta sao cho đàng hoàng tử tế. Dù sao thì đó cũng là hiệu trưởng của It. Harm Sokyuran lừng lẫy.

- Những báo cáo của Kazuma – kun gửi cho sensei qua mail, sensei đã đọc hết không thiếu một chữ. Xem chừng tiến độ đang rất tốt phải không nào?

Kazuma gãi đầu sột soạt. Đúng là lúc đầu rất ổn định, nhưng bây giờ thì không còn nữa rồi. Ngay khi những người trong thị tộc không đồng ý hợp tác thì Kazuma chẳng còn quyền hạn gì nữa.

- Xin lỗi Minamiya – sensei. Lúc đầu thì tiến trình rất thuận lợi. Về sau thì có cậu bạn bị kích động quá nên… rất xin lỗi sensei!

Hiệu trưởng Tsubame cất tiếng thở dài một hơi.

- Bị phát hiện rồi sao? Quả nhiên, đây là vấn đề không sớm thì muộn cũng sẽ bị vỡ lỡ và gặp gián đoạn không hề nhỏ. Cũng chẳng thể trách Kazuma – kun được vì ngay từ đầu, đây đã là một nhiệm vụ bất khả thi rồi!

- Em xin lỗi… Nhưng chắc chắn lần tới em sẽ xin phép họ đàng hoàng… Chỉ là sẽ không được mấy thuận buồm xuôi gió vì mối quan hệ giữa họ và tụi em hiện đang không được tốt cho lắm. Đặc biệt là Kozue. Không hiểu lý do vì sao cứ mỗi lần trông thấy Chân Tổ, Kozue đều chỉ muốn nhảy vào đánh cho họ một trận nên thân!

- Hm, là vấn đề của Kozue sao? Không ngoài khả năng mình lo sợ. Con bé… thật sự đang trong giai đoạn đó rồi ư!

Đôi lúc chính bản thân Kazuma cũng chẳng hiểu được hiệu trưởng đang nói điều gì. Thi thoảng bà ta vẫn thường hay thì thầm lẩm nhẩm điều gì đó mà dường như chỉ mình hiệu trưởng mới hiểu nổi. Dẫu cho Kazuma được xem như “con cưng” hiệu trưởng nhưng trong suy nghĩ của Kazuma về bà ấy, hiệu trưởng It. Harm Sokyuran là một người bí ẩn đến kỳ lạ. Thứ duy nhất không chỉ Kazuma mà rất nhiều người khác biết về hiệu trưởng là bà ấy xuất thân từ gia tộc võ sĩ đạo Minamiya nổi tiếng khắp đất Nhật. Một cung chủ quyền quý, tài giỏi từng xuất hiện rất nhiều trên các trang báo chí, truyền hình vì những thành tích đạt được trong hai ngành giáo dục và khoa học. Nghe nói song thân của hiệu trưởng cũng từng tốt nghiệp It. Harm Sokyuran, đến thời học sinh hiệu trưởng cũng vào và ra trường từ It. Harm Sokyuran. Như vậy tức là, cả gia đình hiệu trưởng đã có truyền thống cùng học ở It. Harm Sokyuran cho đến khi bà chính thức ngồi vào cái ghế hiệu trưởng ấy.

Còn một điều này rất đỗi thú vị về hiệu trưởng nữa. Nếu như ngôi trường nào cũng tương truyền 7 điều kỳ bí như pho tượng biết đi về đêm, đàn piano trong phòng học nhạc tự động cất tiếng mà không có người chơi, bộ xương trong phòng nghiên cứu sinh học biết chạy nhảy, cái đầu người giả trong CLB nhạc kịch biết khóc cười, chỗ cửa sổ hay cửa thoát hiểm nhìn ra được nghĩa trang, bức tranh treo tường biết nói chuyện khi có ai hỏi và ma nữ Hanako trong nhà vệ sinh nữ. Nếu như ai ai cũng biết về 7 điều kỳ bí ở trường học thì giờ đây sẽ còn một điều kỳ bí thứ 8 nữa. Điều kỳ bí ấy chính là hiệu trưởng Tsubame Minamiya. Không một ai biết chính xác được tuổi thật của bà dẫu cho bề ngoài như gái mới 25 hoặc 27, nhưng lại có tin đồn rằng có người đã từng trông thấy Tsubame Minamiya trong hình hài này hơn 50 năm trước. Chính vì thế, điều bí ẩn thứ 8 chính là độ tuổi thật sự của hiệu trưởng It. Harm Sokyuran mà đích thân CLB nghiên cứu những điều kỳ bí trong chính ngôi trường mà bà làm hiệu trưởng cũng đang bàn luận đầu tiên. Nhưng dù bà ấy có bao nhiêu tuổi đi chăng nữa… thì cũng chẳng ảnh hưởng gì đến vẻ đẹp duyên dáng thùy mị của bà cả. Một Yamato Nadeshiko chính hiệu dù rằng tính cách có hơi oái ăm chút đỉnh.

- Nhưng thôi kệ đi. Thật vất vả cho Kazuma – kun khi đã phải quần quật từng giờ từng phút không ngơi nghỉ như thế này. Để ban thưởng cho sự cố gắng kiên trì đầy nhẫn nại, sensei cho phép Kazuma – kun gối đầu lên đùi sensei đây này. Nào lại đây lại đây, nếu thích thì để sensei ngoáy tai cho luôn nhé!

Đẹp người nhưng thật sự không đẹp nết chút nào. Bề ngoài nhìn vào thì cứ như một Yamato Nadeshiko hiền lành nhu mì nhưng thực ra thì “nhây” còn hơn người. Không chỉ “nhây và lầy” mà chẳng hiểu lý do vì sao hiệu trưởng cứ dùng những từ ngữ nhằm gợi tình Kazuma liên tục. Riết rồi Kazuma cũng cảm thấy lờn mặt và cho rằng chuyện này quá đỗi bình thường. Mà nói trắng ra thì Kazuma chẳng hề bị dao động chút nào dẫu cho hiệu trưởng là một bông hoa vô cùng đẹp và lộng lẫy. Có lẽ vì cái tính nhoi như quỷ đó nên Kazuma mới không có tí cảm xúc gì đối với bà chăng.

- Minamiya – sensei, bớt loi nhoi lại giùm em một cái. Thay vì mấy thứ linh tinh đó. Có chuyện này em muốn được hỏi và mong Sensei trả lời em thật lòng đây!

- Hm hm, được thôi. Kazuma – kun cứ hỏi, sensei sẽ trả lời nếu biết!

- Vậy thì Minamiya – sensei, sensei có thể nói cho em biết mục đích thật sự của cái nhiệm vụ lần này mà em đang thực hiện không? Nhiệm vụ nghiên cứu mọi thứ có liên quan đến Chân Tổ ấy. Và quan trọng hơn, cái được gọi là vaccine chống lại dịch bệnh Chân Tổ đó… thực hư là như thế nào? Em chưa bao giờ nghe đến chuyện con người xem Chân Tổ như một dịch bệnh cần phải được chữa trị hết. Minamiya – sensei, phiền sensei giải thích ngọn ngành đầu đuôi cho em được biết!

Cứ cho rằng hiệu trưởng có tính cợt nhả. Nhưng nếu cần thì bà ấy cũng tỏ ra nghiêm túc không kém. Trước câu hỏi của Kazuma, tính trẻ con, thích nhây thích phá đó hoàn toàn biến mất, chỉ chừa lại một chỗ cho sự nghiêm nghị. Từ đầu đến giờ, hiệu trưởng luôn nhìn Kazuma như một người thầy nhìn đứa học sinh thân yêu rồi đùa cợt âu yếm đủ trò. Còn giờ đây, hai cô trò đối mặt nhau như hai người cùng chung một vị trí, ngang một đẳng cấp vì cả hai bên đều nhận ra tầm quan trọng của vấn đề.

- Kazuma – kun tại sao lại biết đến vaccine chữa dịch bệnh Chân Tổ? Ai đã nói cho Kazuma – kun biết chuyện đó?

- Một Chân Tổ học chung lớp. Ngay sáng hôm nay, em vừa bị cậu ấy chửi thẳng vào mặt và bắt đừng bao giờ đến làm phiền họ nữa. Cậu ấy có nói mông lung về việc mục đích thật sự của loài người chính là xem Chân Tổ như một dịch bệnh và tạo ra thứ vaccine để chống lại dịch bệnh ấy. Minamiya – sensei, tại sao em lại chưa từng được nghe đến điều này? Lý do mà em phải thu thập thông tin về Chân Tổ có phải thật sự là vì mục đích đó không?

Hiệu trưởng nhẹ nhàng nâng tách trà nóng lên môi nhấp từng ngụm một. Nhưng trông bà chẳng có vẻ gì là thưởng thức mặc dù hương vị của nó rất thơm và ngon. Trà do Ayame tự tay chế thì không thể chê được rồi. Chỉ là trông hiệu trưởng như chẳng còn tâm trí nào để thưởng thức hương thơm của nó ấy.

- Kazuma – kun thật thà thật đấy nhỉ. Nhưng nếu cứ giữ mãi cái tính thật thà đó thì sau này ra đời khó mà sống trong cái xã hội lắm thị phi này lắm. Với tư cách là sensei, Kazuma – kun nên học cách nói dối đi là vừa… Còn về câu hỏi của Kazuma – kun… Đúng, mục đích thật sự của con người chính là đồng hóa Chân Tổ. Vậy nên, họ rất cần thêm thông tin về Chân Tổ, và đó cũng là nhiệm vụ mà Kazuma – kun đang gánh vác!

- Đồng hóa Chân Tổ? Là đồng hóa văn hóa hay đồng hóa thứ gì khác? Phạm trù của hai chữ “đồng hóa” thật sự rất bao la rộng lớn. Chính xác thì họ muốn đồng hóa cái gì?

- Tất cả… văn hóa, chính trị, kinh tế, tất cả mọi thứ. Nhưng những thứ ấy vẫn chưa phải là giải pháp hoàn toàn nếu muốn đồng hóa Chân Tổ một cách triệt để. Sau một khoảng thời gian dài nghiên cứu và đưa ra kết luận rằng Chân Tổ, mang cấu trúc gen, bộ mã giống như con người chúng ta, chỉ khác ở chỗ số lượng gen bị đột biến trội hơn và mạnh hơn nhiều so với loài người. Nhưng nhìn chung thì cơ hội để Chân Tổ trở thành người bình thường không phải là quá khó khăn. Nếu muốn, chỉ cần dựa vào sức mạnh của khoa học, một Chân Tổ cũng có thể biến thành người thường!

Kazuma thoáng suy nghĩ.

- Biến Chân Tổ thành người bình thường ư? Cần gì làm cái điều phiền phức ấy ngay khi Chân Tổ là… Không lẽ, mục đích thật sự của việc “đồng hóa” chính là…

- Đúng rồi đó Kazuma – kun. Như sensei đã nói, đồng hóa về các phương diện như chính trị, kinh tế hay văn hóa chưa phải cách tối ưu, thì đồng hóa về con người là sự lựa chọn hoàn hảo nhất. Mục đích thật sự của con người, chính là biến toàn bộ Chân Tổ trở thành người bình thường và cùng chung sống như bao người khác!

Giờ thì Kazuma mới biết… Vì từ trước đến nay không ai nói nên cậu ấy không biết. Phải đích thân hiệu trưởng nói ra thì Kazuma mới nhìn thấy một bộ rễ chằng chịt nối thông vói nhiệm vụ mình đang thực hiện với một cái lõi lớn và quan trọng nhất. Đồng hóa, biến Chân Tổ thành con người bình thường ư? Thật sự có cho tiền, Kazuma cũng không nghĩ ra được cái ý tưởng đó xuất phát từ đâu nữa.

- Hiện nay, những gì chúng ta nắm được về Chân Tổ là bộ gen và bộ mã vượt trội về khả năng đột biến. Chỉ bao nhiêu đó thì không thể đủ để tiến hành nghiên cứu vậy nên chính phủ đã yêu cầu cung cấp thêm thông tin về Chân Tổ nhằm tăng cơ hội tạo nên loại vaccine triệt tiêu đi những phần gen bị đột biến ấy. Một khi những phần gen đó biến mất và tự sản sinh ra những khúc gen như con người, thì Chân Tổ có thể trở thành người bình thường!

- Xem Chân Tổ như dịch bệnh chỉ vì bảng mã gen có nhiều phần tử đột biến hơn. Cách ví von so sánh ấy sao thật khập khiễng. Mà sao em có cảm giác như mình đang tham gia vào bộ phim điện ảnh X-men III thế nhỉ? Cũng cái kiểu Chính phủ đưa ra loại vaccine giúp người đột biến trở thành bình thường… Có thể đối với chúng ta thì đó là đột biến. Nhưng riêng với Chân Tổ thì đó giống như phước lành từ thiên chúa. Em không nghĩ rằng họ sẽ tán thành chuyện vaccine này. Mà giả sử như cái thứ vaccine đó đã được công bố, thì cũng sẽ chẳng một Chân Tổ nào tự nguyện sử dụng loại vaccine đó!

- Kazuma – kun nói đúng. Bất cứ ai, dù là người bình thường hay những sinh vật không phải con người, đều cũng có những tín ngưỡng riêng. Đối với Chân Tổ, những khúc gen bị đột biến dẫn đến những năng lực đặc biệt đó cũng tương tự như phước lành từ thiên chúa. Gạt bỏ đi những khúc gen bị đột biến ấy đồng nghĩa với việc họ phải từ bỏ đi phước lành từ đức chúa trời. Một hành động phản theo tín ngưỡng như vậy hoàn toàn không thể chấp nhận được. Thế nên It. Harm Sokyuran chúng ta mới phải vào cuộc!

- Ý Sensei là sao?

- Không cần phải bàn bạc gì thêm, chắc chắn người trong thị tộc Chân Tổ sẽ không bao giờ chấp nhận dự án vaccine đồng hóa Chân Tổ. Nhưng nếu cứ như thế mà khư khư ôm quan điểm không tán thành rồi làm lớn chuyện, thể nào cũng sẽ xảy ra xung đột mặc cho hiệp ước hòa bình giữa hai bên đã cố gắng kéo dài suốt bao nhiêu nay. Chính vì không thể hiểu được Chân Tổ nên chúng ta mới muốn biến họ trở thành người bình thường. Vậy nên thị tộc Chân Tổ mới quyết định giao lưu văn hóa bằng cách gửi những đứa trẻ trên núi xuống nơi con người sinh sống. Vì làm như vậy, sẽ ngăn cản được chuyện họ phải tham gia vào chiến dịch đồng hóa này!

- Thế nên mấy cậu ấy mới bất chấp rời từ vùng núi hẻo lánh để xuống thị trấn con người học tập, dẫu cho bị người đời chỉ trích rất nhiều. Nhưng nếu họ đã đồng ý giao lưu văn hóa để thấu hiểu nhau hơn, vậy thì chiến dịch tạo ra vaccine chống dịch bệnh Chân Tổ sẽ không thể tiếp tục nữa. Họ cũng không cần phải lo sợ rằng mình sẽ bị biến thành con người nếu họ không muốn.

- Kazuma – kun thật sự rất khờ khạo và tin người quá đó. Vì Kazuma – kun như thế nên sensei mới không ngừng lo lắng. Kazuma – kun, nếu như mọi chuyện thuận lợi như những gì chúng ta đang nghĩ thì các cuộc chiến tranh trên thế giới này đã chấm dứt từ lâu rồi. Theo quan điểm của Chân Tổ, con người là loài sinh vật vô cùng đáng sợ và tinh vi. Nếu con người nói rằng Chân Tổ rất khó để thấu hiểu thì dưới góc nhin của những sinh vật không phải là người thì chính loài người còn khó hiểu hơn gấp trăm ngàn lần. Không thể biết được lối tư duy của con người nó như thế nào vì cái bản tính độc đoán, tinh vi gian xảo đã là một trong những cái lõi hình thành nên con người rồi. Đúng là ngay từ đầu, thị tộc Chân Tổ không đồng ý cái kế hoạch đồng hóa đó nên mới chấp nhận việc giao lưu văn hóa hai bên. Nhưng điều đó không có nghĩa là bên ta cũng đồng ý đơn giản như vậy. Chính phủ không hề có ý định sẽ dừng chiến dịch tạo ra vaccine và nếu cảm thấy cần thiết, chính phủ sẽ dùng đến vũ lực để ép họ phải theo chiến dịch. Và như vậy thì, Chân Tổ sẽ phải đứng trước bờ vực diệt vong thêm một lần nữa. Tuy thứ vaccine ấy chỉ đơn thuần triệt tiêu những đoạn gen đột biến, làm họ trở thành một người thường, nhưng với Chân Tổ thì như thế đã là giết đi cuộc sống của chính họ rồi!

- Nếu chính phủ vẫn quyết định tiến hành chiến dịch thì những việc em đang làm ngay từ đầu cũng đã là dư thừa. Vì dù có đồng ý hay không, thì vaccine đó cũng sẽ được ra đời, và dù muốn dù không thì người trên thị tộc cũng phải bị tiêm cái thứ thuốc đó. Chẳng lẽ không còn cách nào ư thưa sensei?

- Hm hm, hiện giờ, những bạn của sensei là cung chủ hiện tại của nhà Tsuchimikaido, thiếu chủ nhà Kurahashi, thiếu chủ nhà Minamiya và thiếu chủ gia tộc Saotome đều đã lên tiếng. Vì là những gia tộc có công lớn trong việc dẫn dắt Nhật Bản ngày càng phát triển. Lại thêm hiệp ước giữa con người và Chân Tổ, chính phủ tạm thời sẽ ngưng chiến dịch lại một thời gian. Chính phủ đã ký với các gia tộc khác một bản thỏa thuận rằng chiến dịch vaccine sẽ tiếp diễn ngay sau khi It. Harm Sokyuran đã cung cấp đầy đủ kết quả nghiên cứu hoàn chỉnh nhất. Nên tạm thời, các Chân Tổ không cần phải lo về thứ vaccine ấy!

Nghe như thế thì cũng yên tâm được phần nào. Nhưng đấy chỉ là giải pháp tạm thời thôi. Ngay sau khi Kazuma thu thập hoàn chỉnh mọi công trình nghiên cứu về Chân Tổ thì cái thứ vaccine đó sẽ được ra đời. Giờ đây, Kazuma chỉ biết ngồi một mình lặng thinh, hai bàn tay đan xen vào nhau khi ánh mắt hướng mãi xuống hình bóng chính mình in mờ mờ trên tách trà nóng. Nhìn cho thật rõ đi, chân dung của người đang giúp đỡ cho cái chiến dịch đó trở nên hoàn thiện hơn đấy. Ngay từ đầu, cậu ấy đã bị lừa một vố rất đau và thấm. Kazuma không biết sở thích muốn được hiểu thêm về Chân Tổ lại là bước đi đưa Chân Tổ vào kỷ diệt vong thêm một lần nữa… Kazuma thật sự… không muốn cái chiến dịch ngu ngốc vớ vẩn đó diễn ra chút nào.

- Kazuma – kun, Kazuma – kun không muốn chiến dịch đó xảy ra sao? Mặc dù dòng máu Chân Tổ có thể sẽ không còn tồn tại, nhưng hai bên đã có thể chung sống với nhau, có thể thấu hiểu lẫn nhau. Không phải như thế là tốt nhất cho cả hai bên ư?

- Đúng là sẽ thật tuyệt khi hai bên có thể chung sống cùng nhau, không phân biệt giai cấp, không thù hằn khinh miệt nhau… nhưng sao em thấy nó cứ sai sai chỗ nào. Em yêu thích và ngưỡng mộ Chân Tổ vì sức mạnh vượt ngoài khả năng của con người. Em muốn được nghiên cứu kỹ hơn để tìm ra một sự đồng cảm, một điểm chung nào đó để có thể kết nối con người vói Chân Tổ đường đường chính chính. Tuy vaccine ấy có thể diệt đi toàn bộ gốc Chân Tổ, và hai bên có thể sống cùng nhau… Nhưng em lại cho rằng sự hạnh phúc ấy chỉ đến về một phía. Còn về người thuộc thị tộc thì… em không nghĩ họ thật sự sẽ hạnh phúc sau khi trải qua chuyện đó đâu. Minamiya – sensei, hoàn cảnh của em và Onee – chan, sensei cũng biết mà. Hai chị em tuy mang họ Kusanagi nhưng lại không hề mang dòng máu Kusanagi. Ngay từ khi sinh ra, chúng em được sinh ra khi mang trong mình dòng máu khác… một dòng máu mà chúng em cũng không thể biết chính xác nó xuất thân từ đâu. Nhưng em đã nghĩ, dù có xuất thân từ đâu đi nữa, dù là sạch hay bẩn, dù tốt hay xấu… thì đây cũng là dòng máu mà chúng em đang sở hữu và tồn tại vì nó. Nếu giả dụ như có một ngày, cả em và Onee – chan đều mất đi dòng máu ấy, mất đi cái gốc của chính bản thân… chắc lẽ chúng em sẽ sống phần đời còn lại trong day dứt, đau khổ mất… Ý em là thế đó, Minamiya - sensei!

Một nụ cười nở trên môi hiệu trưởng. Như vậy là sao? Chẳng thể hiểu nổi người phụ nữ này đang suy nghĩ đến điều gì. Chỉ biết rằng sau khi nghe những lời nói thật lòng cất lên từ sâu trong trái tim, hiệu trưởng đã rời khỏi chỗ ngồi của mình, đến bên cạnh Kazuma rồi lại ôm ấp cậu ấy như đang cưng nựng chú gấu bông mình yêu thích… Không, phải nói là ôm ấp như một người mẹ đang truyền hơi ấm của tình yêu thương đến với cậu con trai. Chỉ là bà mẹ này quá nhoi quá nhây và quá lầy thôi. Ngay giữa phút giây cảm động nhất của đời người mà vẫn chẳng chịu nghiêm túc chút nào.

- Kazuma – kun thật đáng yêu quá, trông cứ như một chú cún con vậy!

- Huh, cún con? Giờ em là “chó” của sensei đấy ạ?

- Được, nếu Kazuma – kun không muốn thì cứ để mọi chuyện lại cho Sensei giải quyết!

- Hẩy, sensei đang nói gì vậy? Đây là vấn đề quốc gia đại sự có khả năng thay đổi cả số phận của nhân loại đấy ạ. Sensei lo được chuyện đại sự mang tầm quốc tế này ư?

- Kazuma – kun nghĩ sensei là ai? Ngoài là một hiệu trưởng idol của trường, sensei đây cũng có tiếng nói rất lớn trong gia tộc Minamiya đấy nhé. Cứ yên chí giao mọi chuyện lại cho sensei. Còn công việc của Kazuma – kun hiện tại vẫn là tiếp tục đến trường đi học, hòa hợp với bạn bè. Nghe nói trên trường mới, Kazuma – kun cũng rất ngại tiếp xúc với bạn mới đúng không? Thế nên cố mà kết thêm bạn bè đi để không uổng phí tuổi trẻ thanh xuân của đời học sinh. Còn nhiệm vụ nghiên cứu về Chân Tổ… cứ tiếp tục nếu Kazuma – kun muốn, nhưng hãy khoan nộp bản báo cáo chính thức về trường vội. Trong thời gian đó, Sensei sẽ tìm cách để trì hoãn thêm thời hạn chiến dịch. Vậy nên Kazuma – kun đừng quá lo lắng!

Kazuma biết hiệu trưởng là người mình có thể tin tưởng được. Mặc dù đôi lúc bà hay nói về vài thứ thật khó hiểu. Nghe thì biết vậy, nhưng làm sao có thể không lo lắng ái ngại khi cuộc sống của Chân Tổ đang bị đe dọa. Rồi thì sẽ ra sao? Cái chiến dịch vaccine đó… liệu có trở thành cơn ác mộng xảy đến với toàn bộ cư dân của thị tộc Chân Tổ hay không?

- Nghiên cứu thì cứ tiếp tục nghiên cứu, nhưng lấy cớ chưa hoàn thành nên chưa báo cáo về trường vội ư? Sensei… cô là hiệu trưởng của It. Harm Sokyuran đó. Sensei có thể quay lưng phản bội trường mình như vậy ư? Ngộ nhỡ có ai đó mà phát hiện ra thì It. Harm Sokyuran sẽ mất đi cái danh hiệu nổi tiếng quốc gia đó!

- Chuyện thường ngày ở huyện. Bắng nha bắng nhắng, thích tạo scandal là phong cách của sensei kia mà, khửa khửa khửa!

……………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………

Về cuộc sống của những Chân Tổ trên đỉnh núi Himako. Trừ những bậc trưởng lão tối cao lúc nào cũng tự nhốt mình trong Đại Điện Thần của thị tộc, ngoài Hiyama, Hebi và Namehari, thì những người dân còn lại đều đang sống một cuộc sống rất yên bình, vô tư và không biết rằng nỗi ám ảnh vaccine trừ dịch bệnh Chân Tổ đang thấp thỏm đe dọa lấy sự yên bình ấy. Vì không nói nên không biết, Hiyama, Hebi lẫn Namehari đã nhất quán với nhau rằng sẽ không tiết lộ bí mật động trời này cho Eri vì thiết nghĩ cậu ấy sẽ không thể nào chịu đựng được sự thật phũ phàng. Cũng nhờ thế mà Eri mới có thể sống hồn nhiên như hiện nay. Nhưng dạo gần đây, chính Eri cũng cảm thấy thẫn thờ khi bắt đầu tự đặt ra câu hỏi rằng “ tại sao con người và Chân Tổ không thể chung sống hòa thuận với nhau? Tại sao con người và Chân Tổ cứ phải quay ra thù địch lẫn nhau?”. Eri đã thắc mắc, đã hỏi nhưng không nhận được câu trả lời. Makoto – san, mẹ của Eri có nói rằng “ nếu con muốn biết đến thế, thì tại sao con không đi hỏi ông ngoại?”. Eri nghĩ không đời nào ông ngoại lại đồng ý kể cho mình nghe sự thật và cũng định bỏ cuộc. Nhưng chỉ mới sáng nay, khi thấy hành động đó của Kazuma… hành động cậu ấy bước qua rất nhiều người bình thường, vượt qua ranh giới ngăn cách con người và Chân Tổ chỉ để ăn miếng Burger bị rơi dưới đất dính bụi bẩn. Nhờ hành động đó đã tiếp thêm nghị lực cho Eri… để rồi cô bé quyết định, sẽ đi hỏi ông ngoại, tức là một trong các bậc trưởng lão hỏi cho ra lẽ.

- Ojii – san, Ojii – san… con Eri có điều muốn được diện kiến. Ojii – san có ở trong đó không ạ?

Đứng bên ngoài gọi khoảng tầm hai ba lần thì cánh cửa nối đến Đại Điện Thần tự động mở ra. Và khi nó đã mở ra rồi thì Eri chỉ việc bước vào thôi.

Vào đến bên trong, cái không gian trang nghiêm của một nơi thờ thần thánh vẫn khiến người khác phải rùng mình như ngày nào. Vẫn là những bức vách cao trạm trở nhiều hình tượng như thổ dân, vẫn là một gian phòng kín với mùi nhan khói cõi linh thiêng. Vẫn ở đó năm vị bô lão ngồi thành năm hướng của ngôi sao một cách tĩnh lặng yên ắng như đang tọa thiền.

- Anou… Con, Eri Hoshimiya có chuyện muốn được diện kiến các ngài!

- Eri đó à? Có chuyện gì mà lại đến đây tìm chúng ta? Tại sao không ở nhà thay đồ khi vừa đi học về mà lại chạy đến Đại Điện Thần thế này? Hiyama và mấy đứa kia đâu?

- Hiyama – kun, He – chan và Namehari – kun đã về nhà cả rồi. Con đến đây có một mình và muốn được các ngài giải đáp những khúc mắc trong con. Con mong các ngài không từ chối lời thỉnh cầu nhỏ nhoi này của con!

- Hm hm, thôi được, ngồi xuống đi!

Được cho phép, Eri mới từ từ bước vào và ngồi xuống vòng tròn hồng tâm ngay chính giữa nơi năm bậc trưởng lão đang tọa.

- Nào, có chuyện gì mà con muốn gặp chúng ta để hỏi nào?

- Ojii – san, con đã thử suy nghĩ rất nhiều nhưng rồi lại lâm vào cảnh bế tắc. Okaa – san có nói nếu muốn biết thì hãy đến hỏi Ojii – san. Chính vì vậy con xin mạo muội đến đây để tìm ra câu trả lời. Xin hãy cho con được biết, tại sao con người và Chân Tổ không thể chung sống được với nhau ạ? Tại sao con người và Chân Tổ không thể từ bỏ đi sự thù hận đeo bám suốt bấy lâu nay mà cùng sống một cuộc sống hòa thuận yên bình. Hồi nhỏ, Ojii – san có dạy rằng vì con người đã đẩy Chân Tổ chúng ta đến bờ vực diệt vọng. Nhưng bây giờ không còn thế nữa rồi. Con và He – chan đã xuống thị trấn của con người, đã được tiếp xúc và làm quen được với rất nhiều người. Họ đều vô cùng mến khách, vô cùng hòa nhã vui vẻ dẫu biết chúng con là Chân Tổ. Con người bây giờ không còn thành kiến về Chân Tổ nữa… Không… tuy là vẫn còn nhưng đấy chỉ là một số ít rất nhỏ. Vậy thì tại sao, chúng ta không thể bỏ qua mọi thù hận để chung sống với họ? Không phải, đức chúa đã từng dạy chúng ta nên biết tha thứ bao dung, bỏ qua mọi tội lỗi chốn trần ai sao? Thế thì lý do gì mà con người và Chân Tổ không thể trở thành một? Con thật sự không hiểu và mong được nhận câu trả lời!

Ừ thì rồi cái ngày này trước sau gì cũng sẽ đến. Dường như chính các ngài cũng biết được rằng một ngày nào đó, Eri sẽ trưởng thành, sẽ nhìn nhận được mọi vấn đề, sẽ thắc mắc và ngồi ngay đây để được đặt câu hỏi. Con bé đã trưởng thành hơn rồi. Một mình đến đây đối mặt với thực tại mà không cần đến những người bạn còn lại. Eri không còn là một cô bé chỉ biết trốn sau lưng và chờ mong Hiyama bảo vệ. Nếu con bé đã hỏi đến đây thì xem như, mọi chuyện không thể giấu được nữa.

- Eri, tại sao con lại thắc mắc đến chuyện đó? Phải chăng… phải chăng con đã siêu lòng vì một tên con trai người thường nào đó rồi?

Phải lòng một tên con trai người thường. Khi nghe câu hỏi đó, chẳng hiểu sao trong tâm trí Eri lại hiện lên cái mặt mốc của thiên tài Kazuma Kusanagi. Và chỉ mới nghĩ đến cái cảnh cậu ta ngáp dài ngáp ngắn trong lớp sáng nay, Eri đã đỏ ửng cả mặt mày rồi. Cô bé liền xua tay.

- Không… không có… hoàn toàn không có… Ojii – san nói bậy không à… Con hoàn toàn không có…

- Dù là bất kể lý do gì đi chăng nữa, thì một sự thật hiển nhiên rằng con người và Chân Tổ không thể chung sống yên bình cùng nhau. Nếu như con hỏi lý do vì sao ta lại triệu con và ba đứa xuống thị trấn loài người học thì khác… Còn trước câu hỏi này thì… Eri, ta hỏi con một lần nữa, con thật sự muốn biết sự thật à?

- Vâng!

- Kể cả sau khi biết được, thì rất có thể con sẽ không còn niềm tin vào loài người nữa. Hay thậm chí con sẽ muốn từ bỏ cả sở thích cá nhân chỉ vì không thể chấp nhận được chuyện đó. Con đành lòng sao?

Eri không hiểu mức độ nghiêm trọng của vấn đề ra sao. Sẽ không còn niềm tin vào loài người hay thậm chí đánh đổi cả cuộc sống yêu thích của bản thân thì thật đáng sợ. Eri bắt đầu có chút ngập ngừng đắn đo trong lối suy nghĩ. Nhưng đã đến đây rồi, đã hỏi như thế, thì chí ít mình cũng cần phải biết được câu trả lời, nếu không thì mình sẽ chẳng tài nào có thể yên lòng mà sống tiếp được. Chính vì thế, Eri chấp nhận.

- Vâng, con chấp nhận.

Xem ra không còn cách nào khác, con bé đã muốn thì mình cũng không thể giấu.

- Eri, con biết Spejas của mình là gì đúng không?

- Dạ vâng, Telekiness, con có thể điều khiển mọi vật trong bán kính xung quanh… Nhưng chuyện này thì có liên quan gì đến Spejas ạ?

- Khi xưa Đệ Nhất Chân Tổ Shalutia Vlad được biết đến như cơn ác mộng của màn đêm khi sở hữu số lượng Spejas lớn nhất từ trước đến nay. Và trong đó, một trong những Spejas mạnh nhất của người chính là Telekiness. Người có thể điều khiển vạn vật ở bất kỳ nơi đâu, bất kỳ chỗ nào. Chính vì vậy chúng ta mới nói Eri sở hữu Telekiness, một Spejas cực kỳ quý hiếm mà khi xưa Đệ Nhất rất trọng dụng. Nhưng người khác Eri ở chỗ có thể điều khiển mọi thứ bằng giọng hát của mình!

- Giọng hát ạ?

- Phải… khi người cất tiếng hát, cũng là lúc mọi thứ phải quỳ xuống trước vẻ lộng lẫy của người. Giọng hát của người như một bản thánh ca biến những con chiên tội lỗi trở thành những con chiên khát khao đi tìm sự cứu rỗi, và cũng có thể biến những điều tốt đẹp nhất trở nên xấu xa. Khi ngài cất tiếng hát, thì nhân loại sẽ rơi vào cơn ác mộng đáng sợ nhất. Chính vì thế, Đệ Nhất mới đươc xem như cơn ác mộng của màn đêm!

Về điều đó thì Eri biết thừa từ đời nào rồi. Lần trước khi Hiyama và nhóm bạn đến đây, các ngài cũng tuôn cho một tràng về Spejas của Đệ Nhất. Nhưng chuyện đó thì có liên quan gì đến điều mà Eri đang thắc mắc.

- Tương truyền còn kể lại rằng chỉ duy nhất Đệ Nhất Shalutia Vlad là Chân Tổ được đức Chúa trời cho phép cất lên bản thánh ca của thiên đường. Và cũng tương truyền rằng bài thánh ca ấy sẽ đưa đường chỉ lối cho từng hậu duệ Chân Tổ đi sau. Hay nói một cách khác cho dễ hiểu thì Đệ Nhất Shalutia Vlad được Chúa trời lựa chọn để trao bản thánh ca. Thời đại hoàng kim của Chân Tổ cũng vì thế mà không ngừng lan rộng!

- Bản thánh ca của đức Chúa trời?

- Nhưng thật không may, Đệ Nhất Shalutia Vlad đã phạm phải một bước đi vô cùng sai lầm. Chỉ vì bước vào con đường lầm lỗi ấy, đã kéo theo hệ lụy, khiến cho cả bộ tộc Chân Tổ phải rơi vào tình cảnh hoang mang lo ngại. Và có lẽ, cũng vì bước đi lầm lỡ ấy mà đã dẫn đến rào cản ngăn cách giữa con người và Chân Tổ như hiện nay!

- Bước đi lầm lỡ… Đệ Nhất Shalutia Vlad đã vi phạm điều gì ạ?

Đến đây, không hiểu vì sao các vị trưởng lão lại tỏ ra trầm ngâm một hầu rất lâu. Giống như chính bản thân các ngài cũng không muốn kể tiếp. Chắc lẽ điều mà họ sắp nói đây là một điều vô cùng tai hại mà một người như Eri không nên lắng nghe chăng.

- Đệ Nhất Chân Tổ, Shalutia Vlad đã đem lòng yêu một con người bình thường!

Đây quả thật là điều rất đỗi đáng sợ mà các vị trưởng lão hoàn toàn không muốn kể. Nhưng chắc lẽ đối với Eri, thì nó còn nặng hơn một quả tạ bất ngờ đè xuống cả cơ thể nhỏ nhắn của cô. Đôi mắt Eri trợn tròn hết cỡ, đôi bàn tay cũng không thể ngưng run, một vẻ ngạc nhiên, hãi hùng đến kinh ngạc hiện hữu rõ ràng trên gương mặt Eri. Cô bé ngạc nhiên đến mức cổ họng như bị khô cứng, không thể cất lên một lời nào.

- Đúng đấy Eri, Đệ Nhất Shalutia Vlad, cơn ác mộng của con người, luôn xem con người như những sinh vật hạ đẳng, xem con người như đồ ăn, xem con người như một thú vui để giết thời gian mỗi khi chán chường… rút cuộc lại đem lòng yêu một con người bình thường. Nghe thì tưởng chừng vô lý nhưng sự thật không thể chối cãi. Và hành động của Shalutia Vlad đã dấy lên một làn sóng kịch liệt phản đối với từng cá nhân Chân Tổ khác. Làm sao họ có thể chấp nhận đầu lĩnh của họ lại đem lòng yêu một con người bình thường. Nhưng với tình yêu say đắm một cách mê muội của Shalutia Vlad, người đã không nghe lời khuyên nhủ của những Chân Tổ còn lại, tiếp tục gặp con người trong âm thầm lặng lẽ không ai hay. Chỉ đơn thuần là người thường đã mang đến sự xung đột giữa các Chân Tổ rồi. Nay, người mà Đệ Nhất đem lòng yêu lại là một nhà khoa học. Và điều đó đã xảy ra một cuộc xô xát không hề nhẹ giữa các Chân Tổ với nhau. Những người đồng quan điểm với Đệ Nhất cũng mong muốn chung sống với con người. Một số thì không chấp nhận việc sống với con người và không ngừng bày tỏ sự bức xúc phản đối. Phần còn lại thì đứng phe trung lập, không theo bất cứ bên nào, họ không ghét con người những cũng không hẳn muốn sống chung với con người. Cả một thị tộc hùng mạnh dưới sự lãnh đạo của Đệ Nhất Chân Tổ Shalutia Vlad nay chỉ vì một mối tình không trọn vẹn nên chia thành ba phe khác nhau… Nhưng Shalutia Vlad gần như không còn quan tâm đến thị tộc mà chỉ biết nghĩ đến tình yêu của mình. Người vẫn lén lút, gặp gỡ người tình vào mỗi đêm mà không để cho bất kỳ ai biết. Giống như mối tình trong vở kịch nổi tiếng Romeo và Juliet đã có từ rất lâu. Nhưng tên con người mà Đệ Nhất đem lòng yêu đã phản phản bội người. Khi biết người có thể cất lên bài ca của đức Chúa trời, hắn đã dụ dỗ Đệ Nhất bằng một thứ thuốc có thể biến Chân Tổ trở thành con người bình thường như hắn. Thứ tình yêu nồng cháy đó đã phải đánh đổi bằng sự giả dối, phản bội, dối trá và đau thương. Thật may mắn khi Đệ Nhất vẫn còn đủ minh mẫn, tỉnh táo nhìn ra bộ mặt thật của hắn. Người biết nếu như trở thành người thường, thì người sẽ không bao giờ có thể cất lên giọng hát chốn thiên đường, người sẽ phản bội lại biết bao Chân Tổ, và quan trọng hơn, người sẽ trở thành kẻ tội đồ dưới Chúa. Đệ Nhất Shalutia Vlad đã… trốn chạy và thoát khỏi thứ tình yêu giả dối ấy. Một lần nữa, người lại đứng lên, dẫn dắt những Chân Tổ còn theo mình, tiếp tục làm chủ thế giới bóng đêm nhưng không còn muốn gieo rắc nỗi sợ hãi cho con người. Người đã lẩn trốn thế giới loài người… nhưng từ đó, người cũng không còn cất lên tiếng hát của thiên Chúa nữa. Không một ai, cả con người, cả Chân Tổ cũng không bao giờ được nghe thấy bản thánh ca từ người. Bài ca của thiên đường, thánh ca của thiên Chúa… đã thất lạc từ đó!

Eri không biết phải nói thế nào… Không, chính xác hơn là không thể tìm ra được một từ ngữ hay một câu nào đó để tiếp diễn theo câu chuyện của các vị trưởng lão. Eri chỉ biết ngồi ngay tại trung tâm của vòng tròn, chỉ biết hướng ánh mắt căng tròn khẽ run run xuống sàn nhà, thậm chí đôi bàn tay cô bé cũng chỉ biết vấu thật chặt vào vạt ngoài của chiếc váy của bộ đồng phục trường. Giờ đây, Eri có hơi hoang mang, vì dẫu có được xem như chủng loại sở hữu tuổi thọ cao nhất nhưng suy cho cùng Eri vẫn chỉ là một cô gái mà không phải điều gì cũng rõ. Nếu như ngày hôm nay, Eri không lấy hết lòng can đảm, một mình đến Đại Điện Thần diện kiến các vị trưởng lão thì cô bé sẽ không bao giờ được biết về sự thật được cất giữ bấy lâu nay.

- Giờ đã biết được sự thật. Con sẽ làm gì tiếp theo Eri? Con sẽ tiếp tục tin vào con người và những gì con người đang làm. Chính con người đã lừa dối Đệ Nhất Chân Tổ Shalutia Vlad, và cũng chính con người đã khiến cho bài hát của đức Chúa trời bị thất lạc. Vậy, quyết định cuối cùng của con sẽ là gì?

- Con… con…

Eri… cũng không biết phải làm gì tiếp theo. Nên tin vào con người hay không? Có nên tin vào con người vì những thành tựu họ đã đạt được cho nhân loại. Nhưng chỉ vì con người mà Đệ Nhất Shalutia Vlad đã… Eri… dường như không còn biết mình phải tin vào điều gì.

……………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………

Kể từ dạo đó… kể từ khi Eri biết được câu chuyện về Đệ Nhất Shalutia Vlad, biết được câu chuyện tình yêu giữa Đệ Nhất và con người bình thường, một tình yêu cấm kỵ Đó… đó chính là một ví dụ điển hình của cái cuộc sống hòa bình, cùng chung sống với nhau trong yên bình mà không có rào cản ngăn cách giữa hai chủng người Eri hằng mong muốn. Để rồi cái giá phải trả là gì? Đệ Nhất bị phản bội, dẫn đến bản thánh ca đức Chúa ban tặng đã bị thất lạc. Eri không biết mình có cần phải tin vào con người nữa… Hay nói một cách đúng hơn thì lòng tin về con người trong quan điểm của Eri có chút lung lay.

Vẫn như mọi khi, vẫn như thường ngày, cứ đến lúc bình minh ló dạng thì Eri và ba người bạn thân thuở nhỏ còn lại phải đến trường đúng theo như thời khóa biểu của học sinh. Hôm nay, Eri cũng đi cùng nhóm với Hiyama mà không tách ra đi riêng đến trường sớm như những lần khác. Nhưng có phần ít nói và rụt rè hơn mọi ngày. Thậm chí ngay cả trong lớp, dẫu cho đã có một vài người bạn cùng học chung đến bắt chuyện nhưng Eri cũng chỉ cười xã giao cho qua chuyện rồi lại mang bộ mặt muộn phiền như thế.

Hiyama và Hebi, hai người cũng có để ý thấy Eri có nét gì đó không được bình thường cho lắm. Hebi cũng có hỏi thăm nhưng Eri chỉ mỉm cười rồi xua tay nói rằng mọi thứ đều ổn một cách không được tự nhiên, giống như Eri đang cố gắng che đậy một điều gì đó vậy. Hebi không muốn làm khó Eri nên cũng đành… ngập ngừng để Eri yên. Để Eri yên nhưng trong lòng cô gái tóc trắng bạc thì không yên chút nào.

Đó là đối với những người bạn cùng lớp và những người bạn thân từ thuở nhỏ của mình thì cô gái tóc hồng còn cười xã giao cho qua chuyện. Ít ra thì cô bé còn chịu trò chuyện với người nọ người kia, nhưng chỉ duy nhất một người… chỉ duy nhất một người Eri không hề muốn bắt chuyện. Đó chính là…

- Hoshimiya, tớ có chuyện này cần hỏi cậu đôi chút!

Đang nhận nhiệm vụ xuống phòng giáo viên lấy sổ đầu bài vì hôm nay lại đúng ngày Eri trực nhật. Đi trên tuyến hành lang về phòng học, Eri vô tình nghe thấy một giọng nói rất quen thuộc từ phía sau lưng. Giọng nói đó… quen đến nỗi ngay khi vừa cất lên, Eri phải giật thọt mình như có con gì đó bất thình lình bò dọc xương sống cô. 

À… chẳng phải ai xa lạ, chỉ là cái chàng trai tóc đen, mặt thờ ơ lạnh nhạt không biểu lộ cảm xúc, mang danh hiệu Albert Einstein, Kazuma Kusanagi đây mà. Cũng đâu có gì đáng ngạc nhiên vì cả hai đều học chung một trường, chung một lớp, thế nên không thể nào tránh được chuyện giáp mặt nhau, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

Nhưng chắc lẽ do sáng nay Eri đi học cùng với nhóm Hiyama. Eri không đến trường sớm nên không gặp Kazuma. Có lẽ vì lý do đó nên Kazuma đã phải đợi lâu ở chỗ hẹn. Mà đợi lâu quá nên Kazuma mới đi tìm Eri đây.

- Hoshimiya. Có vài chỗ tớ không được hiểu cho lắm, nên phiền cậu giải thích…

- Xin lỗi, mình phải vào lớp thay nước bình hoa rồi. Xin lỗi Kusanagi – kun!

Kazuma còn chưa nói hết câu thì Eri đã chen ngang nói dăm ba lời mang tính chất kết thúc cuộc đối thoại rồi vút chạy thật nhanh thẳng về lớp. Chỉ để lại đây một Kazuma còn ngu ngu ngơ ngơ chưa hiểu chuyện. Cậu ấy đưa tay gãi đầu sồn sột.

- Mình lại lỡ làm điều gì sai sao? Kỳ lạ thiệt!

Đó… với bạn cùng lớp hay nhóm Hiyama thì Eri còn tiếp chuyện, còn cười vui cho qua. Nhưng đối với Kazuma, Eri còn không dám nhìn thẳng vào mặt cậu ấy nữa là. Tình trạng của Eri là như vậy, cô bé còn hoang mang vì nhiều vấn đề lắm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui