The Man She Loves To Hate

“Vâng”, cuối cùng cô nói, với hai điều kiện. “Vâng, nhưng anh phải nói với gia đình anh về chúng ta trước và anh cần phải biết rằng em có thể trở nên rắc rối ghê gớm trước đám đông. Anh vẫn chưa thấy mặt đó của em. Em gây nên sóng gió, em không biết vì sao, và em không cố tình, tôi chỉ cứ thế mà thôi.”

Kẻ thích trêu chọc người. Cầm thú vô lương tâm. Phóng đáng. Ương ngạnh. Xinh đẹp. Xấu xa. Bất kể cô ấy có làm hay không, Jolie luôn thu hút sự chú ý sai lệch. Sự ghen tỵ của những người phụ nữ khác. Sự thích thú của đàn ông. Và có lẽ sớm hơn trong cuộc đời, cô đã khiển trách James Rees vì việc đó, nhưng sự thật là dù gì cô cũng đã bị gán những cái mác tên ấy. Đó là một loại phụ nữ đặc biệt gây nên sóng gió đơn giản chỉ vì sự tồn tại của cô mà thôi. Rachel là một trong số đó.

Và Jolie cũng vậy.

Giải pháp của cô là ở nhà và tập trung vào bên trong thay vì bên ngoài. “Em không thoải mái trong đám đông thế đâu”, tiếp theo cô nói với anh. “Em thực sự không hòa đồng lắm. Em không giỏi việc đó.”

“Jolie, em đã làm việc trong quán bar nửa đời mình. Sao bữa tiệc tối có thể đông đúc tới vậy?”

“Em có một công việc để làm trong quán bar và em làm việc đó”, Jolie cố giải thích. ”Em đã luyện tập những việc phải làm. Em biết cái gì không được làm. Bữa tối hôm nay em sẽ không có manh mối nào việc phải làm, và em sẽ không biết gì về việc anh muốn em làm. Anh không thấy sự khác biệt sao?”

“Hãy là chính mình”, anh đã nói một cách chắc chắn, như thể tất cả đều thật dễ dàng. “Làm theo sự hướng dẫn của anh khi đó là chuyện phải làm. Anh sẽ không bỏ mặc em, Red. Anh bảo đảm”.

Và cuối cùng cô đã trao bản thân cho anh.

Jolie Tanner đã hứa bay tới Queenstown và thứ Sáu và ở đó với Cole Rees cho đến cuối tuần. Họ đã ăn tối cùng nhau ở quán của Rachel vào đêm thứ Sáu. Họ đã ăn tối với đồng nghiệp của Cole vào đêm thứ Bảy, và họ đã giành Chủ Nhật cho chính mình.”

Dễ dàng.

Cả tuần sau đó trôi qua có chút quá nhanh với Jolie. Sự tự tin là cần thiết để khắc phục cuối tuần tiếp theo, và nó đến trong hình dạng của một đôi giày mới, và một thỏi son môi mới. Cô gần như xỉ vả bộ váy mới lộng lẫy nhưng cuối cùng thì sự tỉnh táo và sự sụt gi nhanh chóng thế cân bằng ngân hàng đã thắng thế. Cô đã có chiếc váy sẽ hợp nhất cho dịp này, một chiếc váy cô ít khi mặc và cô trông tuyệt khi mặc nó. Nếu cuối tuần này diễn ra tốt đẹp, thì có lẽ cô sẽ nghĩ tới việc mở rộng tủ quần áo. Nếu nó không kết thúc tốt… Nếu cô làm xáo trộn hoàn toàn thế giới của Cole, cô sẽ hướng thẳng tới cửa hàng bán đồ mĩ thuật gần nhất. Cơn đau tim luôn đồng hành bởi sự tràn ra của sự sáng tạo thống khổ, hoặc giống như những gì cô đã nghe thấy.

Niềm an ủi, phần nào đó.

Có quá nhiều thứ để lo lắng cho cuối tuần sắp tới, nhưng cô đã chắc chắn với Cole, và vào chiều thứ Sáu Jolie xong việc lúc ba giờ, hướng tới sân bay và đáp chuyến bay tới Queenstown.

Cole không đợi cô ở đó khi cô bước xuống máy bay. Cole đang tới cuộc họp và sẽ đến với cô vào bữa tối trong quán bar khoảng bảy giờ. Từ đó họ sẽ đến nhà Cole, nơi mà Jolie nương náu cho cuối tuần.

Hai đêm để lấp đầy.

Hai bữa tối để thưởng thức.

Hai người mẹ để thăm hỏi.

Jolie vẫn chưa kể với mẹ cô về Cole – chưa kể một cách chính thức. Sự không chắc chắn đã giữ cô im lặng. Đòi hỏi của đời tư đã làm lưỡi cô bất động.

Và giờ có một vấn đề nhỏ của việc không biết bắt đầu từ đâu.

Chắc chắn Rachel trong tất cả mọi người sẽ hiểu, phải không?

Quán bar thanh nhã, chật hẹp và tồi tàn vẫy gọi Jolie, như nó vẫn thường làm. Sân nhà, một nơi mà Jolie biết vị trí của mình và dựng lên những tấm chắn thích hợp đối với sự thích thú mà người ngoài giành cho cô. Rachel đã giúp cô việc đó. Một vài lời nói cay độc, cử chỉ và châm ngôn mà Jolie không bao giờ quên. Những người nói, Hãy để tôi yên và chúng tôi sẽ trải qua một cách tốt đẹp. Đừng tới quá gần, tôi sẽ mỉm cười và mọi chuyện sẽ trở nên tốt đẹp. Đã bao nhiêu năm kể rồi Jolie mới cảm thấy nơi đây là nhà?

Nhiều lắm.

Và chỉ có mẹ cô biết vì sao. Chỉ có mẹ cô và có lẽ có một hay hai người khác từng nhận ra rằng, bên dưới thái độ xa cách của Jolie hay sự trơ tráo của cô hay bất cứ thứ mặt nạ gì khác hoàn cảnh đòi hỏi, Jolie Tanner xấu hổ. Thật sự, thật sự xấu hổ. Đa phần là yếu đuối như thế.

Chiếc túi cho chuyến đi ngắn của Jolie bị ném vào trong góc phía sau quầy rượu khi cô đi vào. Cô quàng một chiếc tạp dề phục vụ màu đen lên người, và với nó cô khoác lên mình chiếc mặt nạ của mình, người có thể trôi qua một cách dễ dàng và ở nơi đó hàng giờ liên tục. Cô đi tới chỗ mẹ mình – người đang bận bịu dựng lên ba kỷ lục Guinness – và hôn vào má bà.

“Yên nào trái tim đang đập của ta”, một trong những vị khách nói. “Có hai người họ”.

Thế là Jolie cười khẩy và nói, “Có câu nói rằng nếu ông đủ say ông sẽ nhìn thấy bốn”. Lời nói thoát ra lười biếng và ranh mãnh, vị khách cười thưởng thức khi Jolie chuồn đi, và hướng trở lại khu vực của Ophelia-Anne để bắt kịp với những người còn lại trong gia đình cô và có lẽ, chỉ có lẽ thôi, bắt kịp với một cuộc tán gẫu nho nhỏ trong thị trấn trên đường đi.

Cole tất nhiên đã thuê cháu gái Ophelia-Anne làm quản gia mới cho anh. Ba ngày một tuần, 9h sáng tới 3h chiều. Odie đã bắt đầu công việc được hơn một tháng.

“Anh ấy ngủ ở đây và anh ấy tắm ở đây”, Odie nói một cách vui vẻ. “Chưa từng làm rối tung trong bếp, chưa có ai được thế từ trước tới nay. Anh ta làm cách chết tiệt nào để có được sự tôn trọng vượt xa giới hạn của con”

“Có lẽ cậu ta có nó giống cách Jolie có được”, Ophelia-Anne lẩm bẩm, người đang bận xé những miếng lườn gà và xếp chúng lên băng. “mặc định thế”.

“Có lẽ anh ấy đã từng chơi bời tác tráng nhưng bây giờ thì anh ấy không như vậy nữa”, Jolie nói. “Ít thời gian để chơi hơn. Tập trung nhiều hơn cho công việc. Cole làm việc cật lực, đó là những gì cháu biết. Anh ấy nghiêm túc nhận trách nhiệm về tập đoàn Rees”

“Giống như James”, Ophelia-Anne nói. “Tôi nhớ khi bà vợ đó của ông ta đe dọa hủy hoại tất cả những thành quả của ông nếu ly dị bà ta. Không chỉ chuyện đó, bởi vì ông ta đã bỏ rơi bà ta. Hủy hoại nó. Bà ta đã làm thế rồi”

“James muốn ly dị vợ?” Jolie hỏi. Tin tức này cô chưa từng được biết tới trước đây.


“Và đến với mẹ của cô”, Ophelia-Anne gật đầu nói. “Nhưng Christina Rees, bà ta biết gây áp lực ở đâu. Và sau đó còn có những đứa trẻ. Chúng có thể không thích cha mình giành thời gian với mẹ cô, nhưng James đã ở đó khi chúng cần ông và nó xảy ra rất nhiều lần trong hiểu biết của tôi. Ông ấy đã làm những gì có thể để mọi chuyện tốt đẹp với mọi người. Mẹ cô nhớ ông ấy. Tất cả chúng tôi cũng thế”

Jolie nghe những lời đó. Những lời nói đã bổ nhào vào những gì cô nghĩ cô biết về chuyện tình của James Rees với mẹ cô. Nhưng nó còn hơn cả một cuộc tình hiện tại là điều mà cô quan tâm. Giống như điều mà cô đã dấn thân vào cùng với Cole.

Điều mà cô muốn giấu kín, nhưng Cole thì không. Điều mà cô đã đồng ý công khai vào cuối tuần này.

Jolie tìm thấy mẹ cô trong phòng chứa thùng các tông. Cô bắt tay vào giúp đỡ, không đòi hỏi sự chỉ đạo nào. Đây chỉ là việc nhỏ. Những lời cô muốn nói tiếp theo đây mới thực sự khó khăn.

“Mẹ ơi, cuộc sống của mẹ hiện tại ra sao khi James đã ra đi?”, cô hỏi nhỏ còn Rachel dừng kéo, đưa tay ra phía sau và duỗi chúng ra, và ủng hộ Jolie bằng một nụ cười nhợt nhạt.

“Vấn đề là, mẹ chưa từng sống cuộc đời mình xung quanh ông ấy”, Rachel nhẹ nhàng nói. “Cuối cùng nó cảm giác như một phần thưởng vậy”

“Nhưng mẹ vẫn nhớ ông ấy”

“Mẹ luôn nhớ ông ấy”. Ánh mắt mẹ cô đầy chế giễu. “Jolie, chúng ta sẽ đi tới đâu với việc này?”

“Thật ra…con đã gặp một người đàn ông”, Jolie nói. Đây có vẻ là lúc thích hợp để bắt đầu. “Và con đã tình cờ biết anh ta. Và con đã đề nghị anh ta ở đây đêm nay vì thế mẹ có thể gặp anh ấy nữa, chỉ là mẹ đã biết về anh ấy, thật rắc rối, con sợ rằng anh ấy sẽ làm mẹ buồn, con chắc chắn rằng anh ấy sẽ khiến mẹ nhớ tới James”. Jolie hít một hơi thật sâu. “Mẹ ơi, đó là Cole”

Rachel không nói gì, khiến Jolie hoang mang.

“Anh ấy đã luôn ở cùng con ở Christchurch, và mọi việc diễn ra tốt đẹp. Tuyệt vời, cho dù, nhưng thay vào đó anh ấy muốn con tới chỗ anh ấy ở đây vào cuối tuần này. Anh ấy muốn con tới một buổi họp công việc của Rees vào đêm mai”. Jolie lo lắng cắn môi. “Con không biết nó sẽ đi đến đâu nhưng con đã nói con sẽ đi. Con lo mình sẽ không thích ứng ở nơi đó và gia đình anh ấy sẽ phản ứng thế nào. Con lo mẹ sẽ cảm thấy thế nào về việc con gặp anh ấy. Con không biết mẹ có biết anh ấy hay thích anh ấy không hay anh ấy làm mẹ nhớ lại quá nhiều về James và mẹ sẽ không cho phép anh ấy tới. Con chỉ nghĩ… Con chỉ muốn mang anh ấy tới đây. Anh ấy muốn… Anh ấy nghĩ đã đến lúc chúng con nên để mọi người biết về việc của bọn con. Rằng bọn con đang yêu nhau. Một cách thích đáng”.

“Mẹ hiểu rồi”, nụ cười dè dặt của Rachel nhưng nó là một sự bắt đầu và Jolie rất vui mừng. “Con muốn gì từ mẹ, Jolie?”

“Sự cảm thông của mẹ, phần lớn là

“Con có nó rồi. Tình yêu có thể trở nên rắc rối. Nó có thể âm thầm không báo trước và biến tất cả chúng ta thành những kẻ ngốc. Mẹ tự hỏi – sau cái ví dụ mẹ đã đặt ra cho con – Mẹ đã sợ rằng con sẽ không bao giờ mở lòng với bất kỳ ai. Mẹ đã cần phải tin là một ngày nào đó con sẽ”.

“Mẹ, đó là Cole”

“Phải, mẹ đã nghe rồi”, một nụ cười nhợt nhạt khác.

“Cole, người con đã dành rất nhiều thời gian để căm ghét người có cách sống khiến con sợ hãi – Có quá nhiều người quan trọng trong đó. Mẹ và em gái anh ấy khinh miệt con. Con thực sự không đến mức thích tất cả họ. Rồi mỗi lúc này vào sau đó Cole và con, chúng con đã làm đảo lộn mẹ và James và cả rắc rối đó”

“Và con xin lỗi vì điều đó, thực sự”. Nhưng đôi mắt Rachel bắt đầu có ánh cười. “Đó sẽ là một con đường thú vị”

“Con không chắc con có muốn con đường này không”

“Đừng nói thế”, Rachel nói thầm. “Con không thấy sao? Con đường này con đang đi – tình yêu này – nó là con đường duy nhất đáng để đi”

“Nhưng nhỡ con khiến anh ấy thất vọng thì sao? Mẹ, nhỡ con không thể thích ứng được thì sao? Với mọi người, và với cách sống mà Cole dẫn dắt? Nhỡ con không thể trở thành người mà anh ấy muốn con trở thành thì sao?”

“Vậy thì con đường kết thúc”, Rachel nói một cách dễ dàng. “Và con sẽ buồn hơn một chút, và một kinh nghiệm đau đớn hơn, nhưng con sẽ biết về tình yêu, và trải nghiệm thứ mà mọi người sẽ làm trên danh nghĩa của nó. Đó thực sự là việc xấu sao?”

Jolie không biết. “Con không chắc anh ấy sẽ thừa nhận con”, cô lưỡng lự nói “Con không nghĩ anh ấy biết dù chỉ một chút rằng con sẽ hữu dụng với anh ấy trong những bữa tối công việc và tương tự như vậy”

“Con đã học cách đối mặt với những tình huống xã hội xảy ra trong quán rượu, đúng chứ?, mẹ cô nói. “Con tự mình xử lý rất tuyệt”.

“Mẹ ơi, nó phải mất nhiều năm”

“Gì thế? Con không có chút nào để dự phòng sao?” Mẹ Jolie an ủi cô bằng một nụ cười. “Có lẽ sẽ mất nhiều năm trước khi con thấy thoải mái trong thế giới của Cole. Có lẽ nó đòi hỏi dũng cảm, kiên nhẫn, và am hiểu trên khía cạnh của Cole. Không phải thế nghĩa là cuối cùng con sẽ không tới được đó. Con vẫn luôn có chúng”

“Con sợ”, Jolie thì thầm

“Mẹ biết, bé con”

“Con không muốn làm anh ấy thất vọng. Hay là con”

“Mẹ biết cả điều đó nữa”. Rachel kéo Jolie vào lòng và Jolie để bản thân được thoải mái. “Tin tưởng vào bản thân, Jolie. Hãy thành thật với bản thân và với những người con yêu. Hãy yêu không điều kiện và có lẽ, chỉ có lẽ thôi, tình yêu vô điều kiện sẽ tìm thấy con. Chúng là những niềm tin duy nhất đáng để mẹ dạy con”

“Con yêu mẹ”, Jolie nói thầm


“Mẹ cũng yêu con”

“Con đã thắc mắc rất nhiều chuyện về mối quan hệ của mẹ với James từ nhiều năm”, Jolie lẩm bẩm. “Con thắc mắc vì sao mẹ không bao giờ đòi hỏi hơn thế từ ông ấy. Con thắc mắc vì sao mẹ có thể bằng lòng với một chút xíu thời gian của ông. Nhưng con chưa từng thắc mắc vì sao ông ấy yêu mẹ”. Jolie quay lại và cười khúc khích với mẹ cô. “Sao ông ấy có thể không chứ?”

Cole vào trong quán rượu khoảng 7h và từ cách ăn mặc thì chắc anh vừa tới thẳng đây từ văn phòng. Bộ vét công sở và cà vạt, cổ tay áo sơ mi tuyết trắng và thần thái dữ tợn trên khóe miệng – tất cả dấu hiệu của một tuần mệt mỏi. Nhưng anh cười khi anh thấy cô, tất cả sự dữ tợn tan chảy và sự quyến rũ thay vào.

Anh hướng tới khu yên tĩnh nhất có thể của tầng cao nhất trong quán rượu, khoảng trống nơi ánh đèn mờ và ánh sáng lấp lánh trên mặt gỗ tinh tế thật tĩnh lặng. Jolie kết thúc việc phục vụ một vị khách và hướng thẳng về phía anh, lúc này chút lo lắng đã lớn hơn trong khoảnh khắc gặp anh ở đây.

Cô không có chiếc mặt nạ nào cho việc này. Cô đã không có được tâm điểm không thể phản bác của mẹ, hay sự tự tin, hay bất cứ loại kinh nghiệm nào khi đó là chuyện chào hỏi một người yêu nơi công cộng. Không phải người yêu này – người rất có ý nghĩa với cô dù trong khoảng thời gian ngắn ngủi.

“Cole Rees. Thật vui khi thấy anh ở đây”. Jolie chống khuỷu tay lên quầy rượu và ngả về phía trước. “Anh muốn ăn gì?”

“Một chỗ ngồi”. Cole nhìn cô giễu cợt.”Có lẽ là một ly rượu. Em thấy đó, anh tới gặp một phụ nữ ở đây để ăn tối – ít nhất là thế, đó là những gì anh nghĩ anh đang làm, mặc dù có thể cô ấy phải làm việc. Em sẽ nhận ra cô ấy nếu em gặp. Đôi mắt khiến người ta chìm vào đó. Một nụ cười có thể khiến đàn ông phải quỳi.”

“Anh cần phải nói cụ thể hơn thế”. Anh biết cách làm cô thoải mái, người đàn ông này. Anh biết làm thế nào để một người phụ nữ cười.

“Thật ra”, anh kéo dài giọng. “Cô ấy cũng biết cách làm dấy lên ngọn lửa trong trái tim dù là của những vị thánh Na-uy băng lạnh nhất. Và cô ấy là người thích chòng ghẹo người khác”. Cole cũng ngả về phía trước, và khoảng cách giữa họ bị rút ngắn. Sự mãnh liệt trong cái nhìn của anh đã tăng lên gấp bốn lần. “Hôn anh”

“Anh thật sự muốn làm như vậy?”, Jolie lui về phía sau, chỉ một chút thôi. Không chắc. Không chắc.

“Tại sao? Em đang lo lắng cho danh tiếng của mình sao?”

“Không phải của em. Của anh cơ”

“Đừng như vậy. Em còn lo lắng về những điều gì nữa, Red?”

“Phá hỏng kế hoạch cuối tuần này của anh. Phá hỏng nó vì cả hai chúng ta.” Đó, cô đã nói ra rồi.

“Đừng như vậy. Hãy hôn anh”

“Đồ chuyên quyền”

“Anh đang dần tới được đó”, Cole lẩm bẩm. “Đó là vì sao anh cần em, cho sự cân bằng. Hôn anh, Jolie. Đi mà”

Thế là Jolie lại ngả về phía trước và ấn đôi môi cô lên môi anh. Một nụ hôn, nhẹ nhàng và thoáng qua. Và rồi anh kéo cô đi đến một nơi mà không có bất cứ vấn đề gì khác và không một chiếc mỏ neo nào có thể được tìm thấy.

“Đây”, cuối cùng anh nói, ngay khi anh tách ra. “Như vậy khó lắm sao?”

“Không”. Nhưng cô liếc thận trọng về phía quầy rượu, nhìn xem có những tiếng rì rầm và tiếng nói thầm không và tìm ra chúng.

“Giờ thì hãy nói điều đó với một chút chắc chắn hơn nữa”, anh nhẹ nhàng đòi hỏi. “Rồi sau đó ngồi xuống và ăn tối với anh. Nếu những chiếc lưỡi muốn ngọ nguậy thì hãy để chúng làm thế”

“Anh luôn ra lệnh. Vì sao lại thế?”, cô nói, nhưng cô kiếm cho Cole một cốc Bia, và rót một cốc Semillon Blanc cho mình. Cô nói với anh về xuất đặc biệt trong ngày và khi anh hỏi cô có gì ngon thì cô gọi Ophelia-Anne cho hai xuất hải sản đặc biệt, và sau đó cô cởi chiếc tạp dề phục vụ đen và đi vòng qua quầy rượu về phía bên kia cùng với anh.

Jolie Tanner và người yêu-người đã đi cả đoạn đường để đánh cắp trái tim cô.

“Những bức tranh mới của em tiến triển đến đâu rồi?”, anh hỏi cô khi họ khi họ uống rượu trong khi quán đang vắng vẻ.Cô vẫn đang đấu tranh với Angel Gabriel suốt cả tuần. Cô đã đề cập tới anh ta với Cole trong điện thoại. Họ có lẽ đã có thể nói về anh ta nếu họ ở trong căn hộ nhỏ của cô, và nó làm nguôi Jolie, như những cuộc nói chuyện nhỏ vẫn thường diễn ra.

“Chúng nhận được một cái gật đầu. Tất cả là nhờ có bắp đùi của anh, ngực của anh, và cả khuôn mặt của anh nữa. Đôi cánh chỉ đang đóng băng trên chiếc bánh đối với em. Giờ em đang vẽ những chúa tể ma cà rồng đáng sợ cho một dự án mới. Có lẽ em có thể cho chúng đôi tay của anh”

Cole có đôi tay đẹp. Lớn nhưng thon mảnh. Từ tốn.

“Dự án gì?”, anh hỏi.

“Chương trình truyền hình dài tập. Em phải giao nộp quái vật của tuần”, cô nói với sự thích thú như thế, bởi nó là sự hấp dẫn mà cô cảm thấy.

“Jolie Tanner yêu công việc của cô ấy”, anh lẩm bẩm, lại ngả ra sau tựa vào chiếc đệm lưng của quán và nâng cốc bia lên môi.

“Phải, cô ấy yêu nó”, Jolie mỉm cười. “Công việc của anh thế nào rồi?”


“Nó có thời điểm của nó. Và cả những bất ngờ. Anh nhận được một xấp giấy tờ từ điều lệ của Rees sáng nay. Em đang trả lại khu bất động sản mà cha anh để lại cho em”

“Phải”. Jolie thận trọng lật một quân bích. Việc này, không phải một chủ đề dễ chịu cho họ, cho tất cả một quãng đường dài họ đã đi qua.

“Vì sao?”

“Em không muốn nó”

“Nó có lẽ đã cung cấp đầy đủ cho em, Jolie. Kéo em ra khỏi khu chợ thuê”

“Em biết”. Cô hơi lắc đầu cự tuyệt. “Hãy chỉ nói rằng em vẫn còn quá nhiều cảm xúc chưa được giải tỏa về một số trong những quyết định của cha anh và cái cách mà ông lựa chọn để sống cuộc đời ông để nhận những món quà của ông ấy. Em chỉ không muốn chúng”

“Cay đắng”, Cole nói.

“Một chút. Được rồi, là rất nhiều. Em chỉ ước… rằng ông ấy đã mạnh mẽ hơn theo cách nào đó. Rằng ông đã lựa chọn một ách này hay cách khác. Rằng ông ấy đã không cố để có tất cả và làm tổn thương nhiều người trong quá trình đó”

“Anh hiểu cảm giác của em”

“Sự cay đắng ấy không lan tới anh”

Môi của Cole co quắp như một nụ cười. “Anh cũng hiểu cảm giác đó nữa”

“Vậy thì hãy nói lại cho em bữa tối công việc này của anh nhằm đạt được cái gì?” cô nói tiếp, vì họ đã lão luyện trong việc trượt qua đống hỗn độn mà những thế hệ trước đã gây ra.

“Cấu kết, gần như thế. Trọng tâm mạnh mẽ hơn vào tương lai. Silverlake đã được bảo hiểm dưới mức. Chúng ta đã dồn ngân sách vào một phần khác trong những dự án của bọn anh. Và mọi người đang bắt đầu thấy lo lắng về một số thay đổi cấu trúc anh đang lên kế hoạch cho Rees Holdings”

“Anh muốn bán kế hoạch chủ chốt”

“Chính xác”

“Em có thể giúp anh bán kế hoạch chủ chốt đó sao?” Nỗi sợ hãi của Jolie đang nổi lên. “Vì anh biết em sẽ không giúp chút nào cho anh trong chuyện này, phải không? Và nếu anh đang mong đợi rằng mang em theo cùng sẽ thể hiện anh có một mối quan hệ dễ chịu và ổn định, em không chắc em sẽ có ích cả trong chuyện đó nữa.”

“Vậy là, em định nói là chúng ta không ở trong một mối quan hệ dễ chịu và ổn định ư? Anh không biết, Red”. Nụ cười của Cole chậm rãi và ngọt ngào đáng ngạc nhiên. “Anh cảm thấy khá tốt trong chuyện đó”

“Cole –“

“Chỉ ở đó thôi”, anh lặng lẽ cắt lời. “Đó là điều anh thỉnh cầu. Chỉ cần ở đó với anh”

Nó có vẻ là một thỉnh cầu rất nhỏ.

Thức ăn tới rất nhanh – Ophelia-Anne hẳn đã đẩy họ lên trên cùng trong danh sách của cô ấy. Cole ngấu nghiến phần của anh và cả một nửa xuất hào phóng của cô nữa. Jolie nhìn anh với một nụ cười chế giễu. Tay nghề nấu nướng của Ophelia-Anne có khuynh hướng ảnh hưởng như thế lên mọi người, trừ khi bạn đã quen với nó, ở nơi mà điểm kiềm chế trở nên nhỏ hơn có thể bắt được.

Cô nhìn anh trêu chọc với Odie khi Odie tới để thu dọn đĩa của họ. Anh bênh vực chiếc tủ lạnh trống rỗng tội nghiệp của mình và sau đó chấp nhận với lời đề nghị sốt sắng của Odie muốn mua sắm đồ tạp phẩm cho anh vào một phần trong côngản gia hàng ngày của cô.

“Để lại cho tôi một danh sách”, Odie nói một cách hưng phấn. “Tôi sẽ đi sắm cho anh vào thứ Hai và thứ Sáu. Giờ thì anh đã sẵn sàng cho thực đơn tráng miệng chưa?”

Họ quyết định bỏ qua tráng miệng.

“Cà phê ở đây rất ngon”, Odie nói khuyến khích, còn Jolie gật đầu đồng tình. Họ vẫn chưa thể rời khỏi đây. Vẫn còn vài việc họ cần phải làm ở đây trước.

“Odie, cô có thể hỏi mẹ tôi xem bà có muốn cùng uống với chúng tôi một tách cà phê không?”, Jolie hỏi, vì mẹ ô đã giữ khoảng cách với cô từ giây phút Cole bước vào, và đó không nằm trong kế hoạch của bất cứ ai.

Ít nhất thì cô không nghi nó nằm trong kế hoạch của bất cứ ai.

“Về nỗi cay đắng đó”, cô nói một cách cẩn trọng. “Chúng ta đang cố gắng để nó không lan tới sinh hoạt hàng ngày, phải không? Anh vẫn ổn về chuyện gặp mẹ em chứ?”

“Anh đã sẵn sàng”, anh nói với một nụ cười co quắp. “Hãy thư giãn, Jolie. Chuyện sẽ ổn thôi”

Khi Rachel tới với cà phê cho ba người, Cole đứng dậy khi bà đặt cà phê xuống, và sau đó anh kéo một chiếc ghế cho bà và đứng ngay ngắn tới khi bà ngồi xuống.

Jolie mỉm cười và ngồi lên tay mình để kìm nén sự lo lắng của cô. “Cole, đây là mẹ em, Rachel. Mẹ, đây là Cole”

Rachel mỉm cười và nói “Tôi đã thấy cách cư xử này trước đây”

Và Cole nói “Cháu đã học nó từ cái đầu gối của người cha không được thánh thần cho lắm”, và cách nói của anh đã thật khôi hài khiến Rachel phải bật cười, và Jolie nhận ra rằng anh đã sẵn sàng cho buổi gặp này, và rằng anh đã quyết tâm, trên tất cả, để quá khứ lại phía sau và tiến lên phía trước.

Họ có thể làm được điều này.

Họ đang làm việc này.

Rachel thích cách tiếp cận của Cole. Rachel dễ dàng trượt vào cuộc hội thoại về những kế hoạch mở lại Silverlake.

Một bà mẹ đã bị thuyết phục.


Chỉ còn lại một bà mẹ nữa thôi.

Cole và Jolie rời khỏi quán rượu với 6 cái bánh muffin mâm xôi, nửa chiếc bánh mudcake sô-cô-la và một chai sâm panh ngon. Nụ cười của Cole đã trở nên châm biếm khi anh làm tràn sâm panh, nhưng anh cẩn thận cảm ơn Rachel vì đống bánh kẹo, và khi họ ra ngoài vào trong trời tuyết khô lạnh, anh không hỏi Jolie câu hỏi nào về một chai sâm panh ở một nơi khác và thời gian khác nên cô không nói với anh lời nói dối nào.

“Chai sâm panh khiến anh nhớ về một thứ gì đó”, anh lẩm bẩm.

“Nó đã làm thế ư?” cô lẩm bẩm một cách lửng lơ. Có lẽ cô đã hơi chút vội vàng với suy nghĩ của mình rằng Cole sẽ để một điều tương tự giữa chai sâm panh này và chai khác cũng như nó đã bỏ qua anh.

“Nó đã. Một trong những đội lau dọn ở Silverlake đã khôi phục lại những thứ trong chiếc hộp của em một ngày khác. Hầu hết nó đã bị ném vào thùng rác nhưng anh đã bảo họ đem khung giường tới cửa hàng giặt khô. Nó ở chỗ của anh. Có lẽ em muốn đưa nó lại cho mẹ em một lúc nào đó”.

“Cho nên…anh biết thứ gì ở trong chiếc hộp”

“Những thứ của mẹ em từ cabin của cha anh”, anh nói. “Anh đúng chứ?”

“Vâng”

“Đừng sốt ruột, Jolie”, anh lặng lẽ đề nghị. “Anh không đúng. Nó đã là quá khứ. Anh nghiêm túc tập chú tâm vào quá khứ đã qua và rèn lấy một tương lai trong những ngày này. Một tương lai có em trong đó”

“Anh đã nói với Hannah và mẹ anh về chúng ta chưa?”, Jolie hỏi.

“Vẫn chưa”. Và khi mắt Jolie mở lớn, “Nhưng anh sẽ”

“Khi nào?” Jolie cố ngăn lại sự hoang mang đang dâng lên trong cô. “Cole, anh đã hứa với em”

“Vào buổi sáng. Trước bữa tối. Tin anh đi”

“Em không nghĩ anh nhận ra tầm quan trọng của việc anh cho mọi người chỗ trống trong chuyện này, không phải đẩy họ vào một góc. Hannah vẫn chưa nói chuyện với em từ khi em 12 tuổi. Mẹ anh sẽ cảm thấy bị phản bội. Một lần nữa. Anh không thể cho họ thêm chút thời gian để làm quen với ý tưởng anh và em ở bên nhau sao?”

“Họ sẽ quen với nó”

Anh không nhìn thấy, mặc dù Jolie, đang cắn môi. Anh không muốn nhìn thấy. “Em nghĩ phạm vi chống đối của gia đình anh với em sẽ ngạc nhiên, Cole”.

“Không gì gia đình anh làm khiến anh ngạc nhiên, Red. Khi nó trở nên quá nực cười anh chỉ đơn giản là lờ họ đi”

“Thật sao?”

“Thật sự. Người nhà Rees bọn anh đặc biệt giỏi trong chuyện lờ mọi thứ đi khi bọn anh không muốn thấy”, anh nói, và trao cô nụ cười của tội phạm đó còn cô lắc đầu và vào trong xe anh. “Cơ chế sống sót nhỏ bé của chúng ta”

“Chỉ là quá lâu để anh nhận ra rằng cơ chế sống sót của em đã rút đi”. Jolie mờ mịt lẩm bẩm. “Đây sẽ là một thảm họa”

“Không, nó sẽ không. Em đang quên mất vài thứ”, anh nói.

“Cái gì?”

“Em và anh”

Nhà của Cole vẫn ấn tượng như mọi khi. Lần này họ vào bếp. Có lẽ là có ý muốn một chút tráng miệng.

Và sau đó món tráng miệng đã bị bỏ quên khi Cole nhấc cô lên quầy bếp và bắt đầu một cuộc tấn công lên môi cô mà không liên quan gì tới rút lui và mọi thứ cần làm với sự dồn nén, nhu cầu vồ lấy.

Jolie biết rằng làm tình là không đủ để một mối quan hệ dựa vào. Họ vẫn phải yêu thích đối phương và tôn trọng nhau và phù hợp như một đôi trong thế giới xung quanh họ. Nhưng hiện giờ, với việc Cole đang cởi những nút áo khoác của cô và Jolie đang luồn tay vào tóc anh, nó có vẻ như làm tình cho mục đích khoái lạc… cách làm tình mạnh mẽ, đánh cắp ý thức, khuất nhục thể xác…chắc chắn đủ để tiếp tục.

Buổi sáng tới và Jolie vẫn ngủ. Cole thức dậy và hướng tới phòng tắm và sau đó là phòng bếp. Cà phê tươm tất. Một trong những thú vui đêm qua để thưởng thức khi anh trầm tư vào câu hỏi của việc chính xác anh muốn gì ở Jolie Tanner.

Anh đã lột trần những yếu tố của sự cấm đoán trong cuộc trạm trán của họ, hy vọng nó sẽ làm giảm đi khát khao đối với cô. Nó đã không.

Anh đã ngấu nghiến cô, nghĩ rằng sự mới mẻ sẽ phai nhạt và thích thú của anh với cô sẽ suy giảm. Nó đã không.

Anh đã chờ cô tìm ra khuyết điểm của anh. Để nhìn sâu hơn vào những thứ mà anh không bao giờ có thể cho cô. Như một khởi đầu tươi mới với một người yêu, người có gia đình chẳng màng tới việc mẹ của Jolie đã là người tình của một người đàn ông đã có vợ. Anh đã đợi Jolie rút lui và đặt dấu ch hết cho việc này…bất kể là gì cũng được.

Cô đã không.

Vì thế anh ở đây, tự hỏi cô muốn gì cho bữa sáng và hy vọng chết thôi rằng cuối tuần này trôi qua như những gì anh muốn, một cách trôi chảy. Jolie sẽ thích ứng thế giới của anh với sự thoải mái và rằng sự lo lắng của cô sẽ qua đi. Hannah và Christina sẽ lịch sự, nếu không chính xác là đón chào, và rằng một hàng rào khác sẽ qua. Và sau đó họ có thể tiến lên với sự nghiệp sắp đặt cuộc sống của họ nên họ có thể gặp nhau nhiều hơn. Anh biết công việc của Jolie quan trọng với cô và rằng cô không hy vọng rời công việc của mình ở Christchurch và trở lại Queenstown, nhưng chắc chắn họ có thể sắp xếp việc đó.

Có lẽ anh có thể đặt văn phòng ở Christchurch.

Có lẽ Jolie có thể khám phá những cơ hội làm việc của cô ở nhà hơn. Họ có thể chia thời gian của mình giữa Christchurch và Queenstown. Họ có thể dàn xếp.

Nếu bữa tối này trôi qua tốt đẹp…

Bữa tối này phải trôi qua tốt đẹp.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận