Show your love by vote, share and comment !
This is a long chapter. Have a nice weekend.
JK
_____________________________________
[T.M.S]
Dolenza nheo mắt nhìn hắn, không biết là hữu ý hay vô tình mà Tiarthrone lại để cho Hoàng tử bảo vệ chính em gái mình.
- Nhưng Ngươi là ai ? Gián điệp của hoàng gia, một kẻ săn tiền thưởng hay là hiệp sĩ cấp cao ?
- Ngài nghĩ Ta sẽ nói sao ?
- Không, Ngươi cũng dò hỏi thân phận Ta rất nhiều cơ mà. Ta chỉ đáp lễ thôi ! Nhân tiện, Ngươi có tìm được gì không ? – Dolenza đã dò hỏi về hắn để tìm hiểu về điểm mạnh và điểm yếu của hắn song lại thông tin cũng chẳng có gì đặc biệt. Gã này rốt cuộc là Phó tướng quân hay gián điệp cấp cao thế, sao cái gì hắn cũng nắm được cả vậy. Enlebastandor
- Gia tộc nhỏ Rodnats Abelne ! – Dolenza đáp gọn lỏn – Không nhiều lắm với kẻ nguy hiểm như Ngài ! – Dolenza móc mỉa- Về phần tôi, biết nhiều chẳng tốt cho Ngài đâu !
- Lời khuyên ấy Ngươi cũng nên cân nhắc thì hơn ! – Tiarthrone đáp trả mỉm cười nhìn Dolenza, nàng có cảm giác sự tự tin vẫn đang phảng phất trên nét mặt của hắn. Không phải kiểu tự tin ngu đần của đám người rỗng tuếch mà là kiểu làm người ta thấy nghi hoặc. Điệu bộ hệt như Ara vậy, nàng tự hỏi rốt cuộc gã đàn ông này đang suy tính chuyện gì khác nữa.
Cung Điện Rofw, Vương Quốc Reiser, Vương Triều Reichentsein Đệ I.
Trên nền gương đen phẳng lì đang phản chíu một cảnh tưởng chẳng mấy đẹp mắt song lại làm kẻ ngồi đối diện khá thích thú.
“Những kẻ vô dụng, tự mãn thường là những kẻ chết trước !” – Edin thầm nghĩ, đuôi mắt co giật khi ông ta cười. Trên khuôn mặt với làn da nhúm nhó do sự hiện hữu một vết sẹo dài của ông ta nở ra một nụ cười dị quái khi nhìn thấy một cái đầu tím ngắt đã bị quạ rỉa phần nhiều cắm trên cộc gỗ ở tường thành Foanton. Một kế hoạch gần như hoàn chỉnh ông đã gợi ý cho Vangon để lấy đầu tên Hoàng tử Corodo.
Lúc đó, gã đã nói gì nhỉ ?
À, đúng rồi, gã nói cái đầu của Hoàng Đế Corodo và ả Giáo Hoàng Lupasthoen sẽ để phần ông. Rốt cuộc thì đầu kẻ nào mới là được lấy xuống khỏi cổ đây ?
Điều khiển cho tấm gương rời khỏi thành Foanton nhàm chán đi về hướng Corodo, gã muốn xem xem liệu có chuyện hay gì sắp xảy ra nữa không ? Theo tính khí của Reichenstein và Alebian thì đây quả là cú tát đau đớn vào sự tự mãn vốn cao ngất hơn cả núi đá Rofw. Đừng nói đến việc Vangon bỏ mạng ở Foantoan mà toàn bộ tài sản, đất đai đều bị tịch thu, tất cả người thân đều bị giết chết, song đó há chẳng là gì để xua cơn giận dữ của Reichenstein, và bà ta rất đáng sợ khi giận dữ. Thứ bà ta muốn bây giờ là cả Corodo ngập trong biển máu.
Lãnh chúa vùng núi đá Xoaquiz, lãnh chúa Exwin đã đem hơn một trăm ngàn quân đến thủ phục dưới chân Reichenstein chuẩn bị cho cuộc chiến sắp nổ ra, một thế chiến cho tham vọng bá chủ không ngừng nghỉ. Song lãnh chúa Suagus tàn bạo vẫn đang giương cờ nhiễu nhương thế lực chưa quyết định sẽ theo phe phái nào, có lẽ tai mắt của ông ta biết Nữ Hoàng Reichenstein vấp phải một vài vấn đề trong quá trình chuẩn bị xuất binh và ông ta không bị thuyết phục bởi những lời hứa hẹn để giao bốn trăm ngàn quân vào tay bà ta. Song Reichenstein sẽ không dừng lại. Bà ta cho gọi Alebian, tay sai thân cận trở về song nhận được sự khước từ, Alebian là kẻ trung thành, là anh trai của bà ta. Gã đảm bảo không chấp nhận hai lần thua cuộc đau đớn như thế trước thằng ranh con Corodo, gã sẽ phản kháng. Edin hiểu quá rõ tính khí của gã, tàn bạo nóng nảy và không thể ngồi yên được lâu. Gã sẽ tìm cách xử lý tên Hoàng tử Enlebastandor đó theo nguyện vọng của Reichenstein, song Reichenstein không muốn mạo hiểm lần nữa, bà ta muốn cày nát Corodo bởi chính bước chân của đội quân chinh phạt.
Alebian có thể xử lý được tên Corodo đó giống như gã từng làm với Death Prince, chính gã đã giết chết tên Hoàng tử đó, một chiến tích đáng kinh ngạc mà người ta vẫn còn nhắc mãi đến giờ. Song lần này, cho đến khi cái đầu gã chưa rời khỏi cổ thì chẳng có gì chắc chắn cả. Và có thể gã sẽ vấp phải đối thủ khác khi hành động.
Về phần của Reichenstein. Edin tự hỏi bà ta liệu có thực hiện được nguyện vọng đó không.
Có thể, rất có thể !
Những kế hoạch bà ta bày ra với Hoàng tử Corodo vừa qua chỉ là bản nhạc khởi đầu mà thôi. Còn xét về thế cục, Anatoly đông quân nhưng không thiện chiến. Lupasthoen chuộng hòa bình, hiền hòa như một con cừu to xác. Corodo đáng ngại hơn với quân đội mạnh và thiện chiến. Song như thế chưa đủ, hoàn toàn chưa !
Quân của Reiser rất đông và hùng mạnh. Song, nếu Reichenstein ngấm ngầm chuẩn bị cho cuộc chiến thì các nước khác cũng rất có thể đang sở hữu vũ khí bí mật nào đó. Nhưng bọn gián điệp, chân rết đã ăn sâu cắm trễ trong ở các nước đã gửi về những thông tin và trong số đó, chưa có cái nào đủ gây trở ngại cho Reichenstein. Bà tà rất mạnh, quân đội không chỉ dừng lại ở con số hàng vạn, những con quỷ chiến binh tăng nhanh theo cấp số nhân như cỏ lá muốn nhổ cũng không hết. Và ở đây, Edin sở hữu lợi thế tuyệt vời cho ước ao giết chết hai kẻ quyền lực ở hai nước. Vuốt vết sẹo trên mặt, làn da nhúm nhó xung quanh, đó thật chất là hai vết chém chỉ là, chúng nằm một chỗ làm mặt Edin gần như biến dạng đến đáng sợ. Một bên chân và tay của ông ta vốn dĩ làm từ đất bùn với tà thuật để thay cho cái đã bị chém đứt lìa, kẻ đầu tiên chém ông ở tay và kẻ thứ hai làm ông ta què quặt. Edin nhớ rõ lúc đó việc kẻ thứ hai lấy mạng ông ta dễ như ăn một quả táo song kẻ đó đã tha cho ông ta sau một cuộc trao đổi ngắn. Ông đã gào lớn:
- Ta sẽ giết ngươi, trừ phi những thứ phi lý ngươi nói có chút mảy may là sự thật.
Và gã đó cười, cười lớn, tiếng cười của kẻ tự tin vượt bật và gã quay đi với thanh kiếm trên tay:
- Edin, kẻ trong cuộc thường nghĩ mình thông minh thay vì ngu đần, trung thành thay vì phản trắc. Ngươi trung thần đến mức ngu dốt – giọng nói đầy mỉa mai rồi chuyển sang nghiêm túc - Nên nhớ, việc Ta giết Ngươi dễ như trở bàn tay nhưng Ta tha cho Ngươi, nên nhớ Ngươi nợ Ta một mạng. Quay về với Reichenstein đi. Tôn thờ bà ta đi và cho bà ta thấy ngươi trung thành thế nào. Hãy cho bà ta thấy sẽ không có danh tướng nào trung thành như ngươi. Ta chỉ khuyên ngươi một điều, trung thành nằm ở bộ óc nếu không ngươi sẽ tắm trong chính vũng máu ngươi phun ra đấy.
Corodo, khu biên giới,
Mặt đất ẩm phủ đầy chất bùn từ lá cây phân hủy, những cây nấm với màu sắc sặc sỡ chen lẫn với những bụi cây rừng ở dưới những cây tuyết tùng lớn. Quân Corodo đống trại ở khoảng đất trống, túm tụm quanh những đống lửa nhỏ. Đa số đều ăn bánh mì, trứng luộc cùng thịt gà hầm, có những người khác săn thịt thỏ rừng, thịt lợn rừng hoặc những động vật ăn thịt. Colwet trở về từ Foanton và cùng Dolenza câu được vài con cá tuyết từ dòng suối gần đó và ngắc được một ít cỏ ăn được cùng dâu rừng. Tiarthrone và Zerra cũng đang ăn thịt huơu nướng thay cho bữa tối do đầu bếp chuẩn bị. Tất nhiên, không ai trong bọn họ muốn bị đầu độc. Khi Dolenza vừa ngồi xuống đống lửa riêng và xiên cá qua cái que, Zerra tiến lại ngồi đối diện chàng, và Dolenza nén tiếng thở dài.
- Cậu nên ăn một chút cá, cậu đã thịt thỏ suốt cả mấy ngày rồi !
- Từ bao giờ đội trưởng lại quan tâm đến việc tôi ăn gì vậy ? – Dolenza đảo mắt, tì một tay lên khuỷa chân khi tay kia ném vài thanh gỗ vào đám lửa. Thái độ không hề dễ chịu mà vô cùng khó chịu, Dolenza tỏ ra chán ghét vì anh biết quá nhiều và không buồn che giấu thái độ đó.
Nhét một lượt vài trái dâu rừng vào miệng và nhai để nuốt trôi sự buồn bực, vị chua ngọt tràn trong miệng làm chàng ít nhất cảm giác được chút hương vị xa xôi của Lupastheon làm chàng dễ chịu hơn. Dolenza chùi môi bằng cổ tay, xoay xiên thịt nướng, Zerra hơi rướn người lại, Dolenza suýt chút nữa đã ném xiên thịt vào người Zerra n hưng may là chàng không làm thế vì điều đó chỉ tổ gây sự chú ý không đáng có. Zerra chùi lấy ít nước dâu còn lại trên khóe môi của Dolenza. Anh lờ đi đôi mắt nẩy lửa của chàng:
- Ngài không nên làm thế ! – Dolenza cúi thấp xuống xoay xoay xâu xá và nói qua kẽ răng.
- Vì sao ? Trước hay sau gì nàng cũng phải chấp nhận thôi ! – Zerra đáp trả ở giọng đủ cho Dolenza nghe.
Cấm phập thanh gỗ bốc lửa xuống nền đất, Dolenza rướn người và nói:
- Ngài tự tin về chuyện đó quá nhỉ !
- Phải ! Ta có lý do cho niềm tin đó !
Dolenza nhìn chàng, trong đầu mỉa mai : “Sự sang giàu của hoàng gia xem ra sinh thói tiếm quyền quá đáng, song theo Ta biết Aragon không phải hoàng tử vô dụng, hay liệu là hắn quá tự tin ở khả năng của mình !”. Thật ra Dolenza cũng có chút lo âu, Aragon mà nàng nghe nói không phải là kẻ đơn giản, có lý nào hắn đã có suy tính gì mà chàng chưa phòng bị. Phòng bị gì chứ, chàng vốn dĩ không ưa kẻ gây áp lực với mình, càng không chấp nhận việc người khác điều khiển tình cảm của mình. Song, để tự củng cố niềm tin cho chính mình, Dolenza nói:
- Muốn cược không ?
- Được ! Nếu Ta thắng, nàng phải nghe theo mọi mệnh lệnh của Ta !
- Còn nếu Ta thắng, thì ngược lại !
Zerra lùi lại nhìn nàng như để thẩm định đối thủ của mình, đôi mắt màu đỏ của anh chứa đầy sự chiếm hữu lẫn cảnh giác. Và rướn người tới thì thầm vào tai Dolenza, giọng nhẹ nhàng đầy chất quyến rũ:
- Được, để Ta xem nàng làm được gì !
- Hai người đang nói chuyện gì đó !
Dolenza xô mạnh anh ra và quay lại nướng cá như thể chỉ là xô xát nhẹ thường thấy ở đám lính, miệng lầm bầm đáp lời Tiarthrone:
- Không có gì quan trọng.
Tiarthrone nhìn cả chàng với ánh mắt chứng tỏ rằng hắn không hề tin, song hắn không hỏi gì khi công chúa Eflen cùng Tướng quân Cesquinza cùng ngồi xuống. Eflen trông có vẻ mệt mỏi do những chuyến đường dài và cô bé không ăn được nhiều. Bọn họ cùng nhau ăn uống với thịt rừng, cá và rau củ tìm được.
Eflen nhìn Dolenza tự nghĩ chàng ta điển trai vô cùng, đó là một trong những người đẹp trai nhất mà cô từng thấy, có lẽ chỉ sau anh trai nàng, Hoàng tử Aragon. Thiếu niên nọ ngồi trên phiến đá, gãy chiếc đàn một sợi mà lũ trẻ ở ngôi làng nhỏ đã làm tặng từ những mảnh gỗ ghép và một sợi dây căng. Âm thanh rời rạt vang trong đêm, ngoài tiếng lép bép phát ra từ đốm lửa giữa vùng thảo nguyên rộng lớn đang trở lạnh vào cuối thu.
Thiếu niên cất một tiếng hát bằng ngôn ngữ cổ rất lạ, ban đầu cô nghĩ đó là một bản ca tình ở vùng khác vì tiết tấu khá lạ. Song càng nghe, cô nhận ra bài hát có gì rất quen , đó là trong những bài hát lâu đời của Lupasthoen mà họ đã có dịp nghe qua ít nhiều. Đó là bài ca mang nửa phần chiến khúc, về cuộc thế chiến thứ hai và thất bại của Reichenstein, nửa còn lại đều là những ca từ vô nghĩa. Song những người Maester và các giáo sĩ nói nó mang linh hồn của Lupasthoen và hoàn toàn có một ý nghĩa đằng sau. Giọng hát của Dolenza không thể nói là hay, cũng không tệ nhưng nó có nét cuốn hút, bởi nhịp hát chậm, trầm nhưng thi thoảng vút lên. Nghe nói hệt như họ bay lượn theo từng ngữ điệu, bay rất cao rồi bất chợt rơi tụt xuống, tạo một cảm giác day dứt, bi ai và khó quên được. Một bản cổ ca về một huyền thoại, những người lắng nghe dám chắc. Những ngôn từ cổ quái không hiểu sao lại thu hút hai gã thanh niên còn lại.
Chàng trai quan sát thiếu niên đang hát. Thay đổi ! – là hai từ luôn đập vào đầu anh khi nhìn thấy thiếu niên đó. Từ ngoại hình đến tính cách, cả tên gọi.
Người đàn ông còn lại cất tiếng hỏi khi giọng ca kết thúc:
- Đó là gì vậy ?
- Một bản huyền ca cổ xưa thưa Ngài ! Duy chỉ mới hoàn thành một nửa !
- Về điều gì ?
- Một ước mơ, một triều đại, một vương quyền thưa Tướng quân đáng kính !
- Kể cả chòm sao Angantus ! – gã đã nghe nhắc đến Angantus trong bài hát, dù chẳng hiểu rõ tất cả ca từ song hắn biết rõ Angantus đó là một chòm sao.
- Phải, chòm sao từng biểu trưng huyền bí của một thiên tài thưa Đức Ngài ! Một tình yêu của tôi ! – thiếu niên nói bằng chất going trêu chọc, ý tứ nửa đùa nửa thật.
Một gã thiếu niên khác không nói gì về thêm, lặng lẽ hướng mắt phía hướng Đông Nam, nơi chòm Angantus đang tỏa sáng giữa màu đen của đêm, nó đã từng tắt lụi hàng chục năm rồi lại sáng bùng lên vào thời gian gần đây. Và một ngôi sao khác trong chòm sao của nó lại nối tiếp tỏa sáng.
Gã thanh niên đó chợt nhớ đến lời Fabius từng nói rằng sao Angantus đã thay đổi như thế và rằng chòm sao phản ứng vận mệnh của một ai đó. Trong suốt bao nhiêu năm, duy chưa bao giờ tin và quan tâm đến điều đó, nhưng bây giờ thì khác. Vì đó là Fabius nói chòm sao đó đã sáng bừng vào lúc cha nuôi của hắn mang hắn, về vì bản huyền ca kia hay cả hai ?
Những âm trầm nhẹ nhàng như đôi cánh lượn quanh không gian phát ra từ tiếng đàn, tiết tấu không còn chất chứa như giọng hát của Dolenza nữa, song vẫn gợn một cảm giác nhẹ nhàng trong lòng những người lắng nghe. Zerra nhìn ngón tay của Dolenza lướt chậm rãi trên dây đàn, chợt dâng một mong muốn được nhìn thấy nàng ta trong trang phục váy lụa lộng lẫy và đàn hát cho anh nghe. Hẳn là sẽ rất ngọt ngào ! Một sự ngọt ngào mà bất cứ một gã đàn ông nào cũng muốn có.
Song bài hát chỉ được một nửa, dây đàn đã đứt để lại trong không gian thanh âm vang vọng sót lại. Tiarthrone chợt thấy có chút tiếc nuối trong lòng, song Dolenza chỉ lặng lẽ ném cây đàn gỗ sơ sài vào đống lửa, cầm xiên thịt thỏ nướng rồi rời đi. Không gian yên tĩnh đến nhàm chán, Colwet ăn nấm và thứ anh săn được bên đống lửa thỉng thoảng vang lên tiếng lép bép.
Màn đêm buông xuống quanh nơi đóng trại. Tiarthrone tiến vào lều vào giữa đêm khuya khi hầu hết các lều trại đều đã tắt đèn. Sau khi đi vòng quanh kiểm tra căn lều sắt của mình cẩn trọng, hắn thì thào:
- Ngươi ở đâu ?
- Ngài gọi tôi à ? – Dolenza thả mình xuống từ trần lều sau tấm rèm hình chiếc rìu màu xanh. Có lẽ là Dolenza vừa tắm xong nên mái tóc vẫn còn ướt và để rũ xuống, trong lúc này trong chàng ta phảng phất nhiều nét của thiếu nữ vô cùng. Tiarthrone nuốt khan rồi quay đi chỗ khác, lờ đi cảm giác đang đập trong người:
- Ồ, đúng lúc lắm !
- Ngài nghĩ có khả năng giết tên đầu sỏ rồi thoát không ? – Dolenza hỏi chú mục nhìn về phía giá để binh khí ở lều. Có rìu, dây xích, đao, kiếm, khiên, một chiếc cung mới toanh và bao tên với khoảng hơn chục mũi tên. Đây là thế giới phép thuật và quyền lực thần bí, tất cả những thứ có thể hóa phép thành một cái rương nhỏ vừa xách đi đường. Dolenza cũng thật ngưỡng mộ số lượng binh khí hắn mang theo, chàng dám cá ở trại lính vẫn còn một số nhiều hơn gấp nhiều lần ở đây.
Hắn tiến lại thì thào vào tai Dolenza, làm chàng hơi rụt vai lại:
- Nếu đúng theo dự tính, chúng ta sẽ không phải trốn đâu !
Nói rồi, hắn tắt ánh nến đi, qua ánh sáng lập lờ thì trời đêm, Dolenza khó lòng thấy rõ hắn:
- Vậy bây giờ chúng ta làm gì ? – chàng hỏi.
Sự im lặng kéo dài làm chàng lo âu, đối thủ lần này chàng vấp phải là kẻ không dễ đối phó. Chàng cũng cảm giác sự nặng nề kéo dài qua trong hơi thở của Tiarthrone. Cuối cùng hắn đáp:
- Chúng ta chờ ! – và sự im lặng tiếp tục bao trùm xung quanh.
Bên ngoài lều, một bóng gã đàn ông cao to đỗ xen vào bóng đêm của những hốc đá, gã thì thào với những kẻ đang tụ lại quanh mình:
- Các ngươi biết phải làm gì rồi chứ !
Đám người gật đầu, trong bộ phục trang toàn đen, che toàn người. kẻ nào cũng giắt đầy vũ khí từ kiếm đến thuốc độc quanh người. Đôi mắt ánh đỏ đầy vẻ ác hiểm. Gã đàn ông cao lớn nọ chỉ về phía chiếc lều với hoa văn chỉ vàng cùng với những vật trang trí dẹp mắt, lều của công chúa Eflen, gã ra hiệu ột nhóm tiến về chỗ đó, nhóm còn lại chia nhỏ ra cho các lều còn lại và gã quay về phía lều của Phó Tướng Quân.
Trong mười căn lều gần chỗ Phó Tướng Quân, năm căn đã bị bỏ trống một cách âm thầm, số lính đó ở dồn sang năm căn còn lại. Sự sợ hãi đang len lỏi trong bóng đêm chuẩn bị ột cuộc chiến âm thầm diễn ra, họ chờ đợi và siết chặt vũ khí của mình.
Dolenza và Tiarthrone đang ngồi trên giường trong căn phòng tối om, giả vờ ngủ như thường khi. Mọi thứ tĩnh lặng đến mức, Dolenza có thể nghe thấy tiếng thở của mình và của hắn. Ác quỷ không hay thở, Dolenza biết, song có thể do Tiarthrone đang căng thẳng. Mắt nàng quen dần với bóng tối và nàng bắt đầu nhìn rõ quanh phòng, để ý rõ vị trí của những đồ vật và cách bài trí. Tay nàng siết chặt thanh kiếm, sự tấn công có thể rất bất ngờ, một phút yên tĩnh và phút sau có thể nổ tung như thuốc nổ. Hơi thở của nàng trở nên nặng nhọc, kẻ nàng muốn giết cuối cùng cũng đến, sớm hơn dự tính của nàng và nàng thừa nhận mình chưa có sự chuẩn bị tốt cho việc nghênh địch song nếu nàng phải giết gã.
Vì thù !
Dolenza đảo mắt và nàng bắt gặp Tiarthrone đang nhìn nàng, ánh nhìn rất sâu như thể hắn đã nhìn nàng được một lúc lâu. Nàng thường hay phớt lờ nhưng không phải kiểu ánh mắt đó, một ánh mắt nói lên rất nhiều điều và nàng dường như đọc được điều đó. Một cái gì phớt qua, một cái nhìn mang tính quan sát đơn thuần, hoặc đánh giá, hoặc tỏ ý khiêu khích, khinh thường, hoặc một chút để ý, một cách tạo sự thu hút và rất nhiều. Song ánh mắt của Tiarthrone dường như dài như một điệu nhạc, nó quan sát như đang cố gắng tìm hiểu nàng, như rằng nó hiểu nàng đang nghĩ gì và cũng như rằng nó hàm chứa cả sự quyến rũ lẫn hứng thú. Và nàng nhìn đáp lại, thông thường người khác sẽ đảo mắt nhìn đi khi bị người khác bắt gặp song lần này thì không. Nàng cảm nhận ánh mắt bản thân ban đầu như đang hỏi vì sao hắn nhìn nàng, đầy vẻ không hài lòng, Dolenza chưa bao giờ là kẻ thích được săm soi. Song sau đó, nàng cảm thấy bản thân mình bị thu hút, chỉ bằng một ánh mắt. Và nàng nhìn hắn đầy tò mò, nàng cảm giác thật sự tò mò rằng hắn là ai, hắn đang làm gì, và hắn nghĩ gì về nàng ?
Phải, Dolenza vô cảm đang bận tâm một gã đàn ông nghĩ gì về nàng. Và sự cuốn hút chỉ bằng một ánh mắt đủ cho người ta thấy nó quyến rũ hơn cả nụ hôn. Chỉ đơn thuần là, không cưỡng lại.
Tiarthrone nhìn sâu vào ánh mắt nàng, ánh mắt của hắn như chạm vào ánh mắt của Dolenza và hắn nhìn, đôi mắt nàng thật trong và lấp lánh như sao, hắn muốn biết vì sao hắn lại bị gã thiếu niên này hấp dẫn, liệu gã có thật sự là một tên con trai như gã đã nói không, nếu gã là một cô gái, liệu có sự rung động gì với hắn không. Và hắn có cảm giác tim mình đập dồn dập vì một ánh mắt sao ?
Khuôn mặt đó thật lạnh, thật đẹp như nó vốn dĩ vẫn thế. Song đó không phải là thứ hắn thật sự nhìn, thứ hắn thấy và thứ hắn nhìn không giống nhau, nhưng sự khác biệt đó là gì mới được ?
Và hắn chợt tự hỏi cảm giác như thế nào khi mình có thể tiến đến gần hơn chút nữa…
Và hắn chợt nhận ra:
Hắn không hẳn muốn gây áp lực với Dolenza.
Chỉ vì hắn muốn Dolenza chú ý, hắn muốn Dolenza suy nghĩ về hắn và ở bên hắn nhiều hơn nữa. Nghi ngờ và tin tưởng, ác cảm và rung động cứ như đan xen cấu xé nhau mỗi khi hắn nghĩ đến Dolenza. Hắn không tin khuôn mặt non trẻ và nụ cười tươi tắn đó lại là một kẻ gián điệp tàn độc song lý trí cho hắn thấy nhiều giả định ngược lại. Song, trong một chốc, hắn chấp nhận việc Dolenza không hề có ác ý, nếu có chàng đã có nhiều cơ hội ám hại hắn rồi. Và hơn nữa, ánh mắt chàng đang nhìn hắn không phải là ánh mắt dành cho kẻ thù.
Hắn muốn phát điên lên, hắn thật sự muốn biết Dolenza là người thế nào, và vì sao hắn lại có vô ngần cảm xúc đó với một đứa con trai chứ. Bàn tay hắn đưa lên, hắn ý thức được nhưng không điều khiển được, đến khi có một cảm xúc ngọt tan dần trong cơ thể khi chạm vào má Dolenza. Và Dolenza không phản ứng gì, và ngón tay hắn vuốt trên đuôi mắt của nàng ta. Và hắn không thể không rung động.
Bầu không khí bị cắt ngang, Dolenza kéo tay hắn xuống khi một tiếng động phát ra ở ngoài lều, nhìn qua ở khe lều nhỏ. Một tên lính vừa tiến vào chiếc lều gần đó, vốn của Dolenza. Gã quay ra rất nhanh và tức tối vì không thấy người. Tiếp theo, họ nghe có tiếng động rất nhỏ phát ra từ cửa. Dolenza thả tay hắn ra song thay vì như thế, hắn lại nắm chặt tay chàng. Kẻ đáng lo ngại nhất đã đến và không dễ gì để giết được gã. Những ngón tay thuôn dài của Tiarthrone đan vào tay Dolenza, hắn linh cảm có điều không lành. Dolenza bị hắn làm mất tập trung, khi chạm vào tay hắn, điều đó may mắn làm chàng dịu đi nỗi lo âu về kẻ chàng sắp đối mặt.
Trong ngưỡng quan, hắn nhìn thấy Dolenza đang rướn gần đến chỗ hắn, tựa hồ như đặt chiếc hôn lên má song một tiếng thì thào nhỏ vang lên bên tai:
- Cesquinza là của tôi ! – như một thỏa thuận đầy tính ràng buộc, rồi Dolenza lao về phía trước với khí thế hực lửa.
Giây phút kì lạ chưa kéo dài được bao lâu thì Tiarthorne bỗng nghe một âm thanh xé gió, thanh kiếm trong bóng tối, Dolenza lao thẳng về phía trước tung những đường kiếm ác hiểm. Kẻ bị tấn công trong phút chốc có vẻ bị hoang mang trước sự tấn công bất ngờ đó, Dolenza tì sát thanh gươm vào người gã song bị sức mạnh của gã hất văng ra. Bật ngã người ra sau và đập lưng xuống sàn đất, Cesquinza lấy lại sự bình tĩnh và tung người chặt một đường đao xuống giữa trán chàng. Dolenza lách người qua và cảm giác mặt đất rạng nứt dưới sức mạnh đó. Cửa lều bị xé toạt và hàng loạt những tên khác lao vào, Tiarthrone ngăn cản chúng và tạo một vòng cản lớn khi Dolenza và Cesquinza đang đấu với nhau. Và Dolenza cười:
- Tên lính quèn, mi thật không biết lượng sức !
- Còn đỡ hơn thứ rác rưởi bẩn thỉu như ngươi. Ngươi là nỗi nhục cho đội cận vệ Hoàng Gia, là kẻ mang loại máu bẩn của ả đàn bà Reichenstein !
Và gã lồng lên giận dữ. “Giận dữ đi, hãy nổi điên đi, hãy để chúng che mờ lý trí của ngươi !”
- Ta sẽ cắt cái đầu của mi !
Như để minh chứng cho lời nói đó, thanh đao của gã lao đến chỗ Dolenza cùng với sức mạnh của tà thuật.
Hai tay bám xuống nền sàn mấp mô bởi vết nứt, Dolenza uốn cong người tránh đòn sau đó tung người ra sau. Hai chân nhanh chóng trụ xuống và lấy đà lao về phía trước.
“Ara, hãy ở bên em !”
Dolenza nghĩ rất nhanh, một âm thanh lớn vang lên khi đôi giày sắt của chàng đá mạnh cái khiên đang nằm trên mặt đất về phía Cesquinza biến nó thành lưỡi dao xoáy không ngừng, lưỡi đao chạm phải tấm khiên và nó nứt làm đôi. Chưa kịp đánh trả lại đòn tấn công vừa rồi, Cesquinza đã phải chống đỡ với những đường kiếm liên tục khác. Mọi đòn tấn công hiểm yếu của gã đều bị Dolenza ngăn cản lại. Dolenza đá chân kẹp ở cổ tay gã khi gã đâm chệch một nhát đao về phía chàng. Chàng vặn bẻ cổ tay gã song vẫn chưa đoạt được đao. Gã rút một sợi xích sắt và phóng nó xiết vào chân trụ của chàng, song bị chàng cắt đứt nhưng Dolenza cũng không thể giữ tay của gã được nữa nên lùi lại, đấu tay đôi suốt nãy giờ vẫn chưa ai thắng.
- Mi là ai ?
- Là kẻ sẽ lấy đầu mi !
Năm thứ XXXV của Đế Quốc Lupastheon , Vương triều Targarien Đệ III, Thủ đô Alanda – Thánh Địa Hòa Bình.
Rải những hạt cát vàng xuống mặt hồ nước, một thiếu nữ trong áo choàng bạch kim với khăm trùm đầu bằng lụa rủ duyên dáng qua mái tóc màu xanh đại dương đang chăm chú quan sát mặt hồ xanh biếc khẽ gợn sóng. Từ mặt hồ nhô lên một chòm sao lấp lánh, một hình ảnh phản chíu của chòm sao Angantus. Một ngôi sáng rọi ở trung tâm và ngôi sáng rực rỡ không kém ở viền ngoài nó đan xen cùng hàng tá ngôi sao nhỏ xíu khác. Song hôm nay ngôi sao thứ hai kia trông khác lạ, nó mang sắc đỏ rực của máu.
Dolenza, có gì bất ổn đang diễn ra !
Một cơn gió mạnh thổi ồ ạt xen qua tán cây hệt như những con rắn khổng lồ trườn đến và thổi tung áo chàng của thiếu nữ. Mặt hồ gợn sóng mạnh và Angantus biến mất. Một bóng dáng kẻ chiến binh xuất hiện sau tán cây Hoàng Đường vàng rực, bóng người phát ra thứ ánh sáng xanh nhợt nhạt, kẻ mặc chiếc áo tunic dài màu cùng tiệp màu xanh.
- Bà đã làm ra cơn gió đó à ?
- Nếu là Ta, cô sẽ chẳng còn có cơ hội để đến gần cái hồ chứ đừng nói là xem được chút gì !
- Vậy cơn gió quái đản là gì ? – thiếu nữ không cần thông minh cũng nhận ra bầu trời không chút gió bỗng chốc nổi gió lớn là chuyện kì quặc.
- Dolenza chăng ?
- Dolenza chưa điều khiển được gió !
- Là chưa ở lần cuối cô gặp con bé, còn bây giờ thì ai biết được chứ ! Ta không chắc, chỉ là giả thuyết, cũng có thể số phận chỉ muốn mình con bé biết số phận của nó, không phải nữ tư tế như cô !
- Bà có nghĩ Dolenza có phải đang gặp chuyện chẳng lành !
- Vốn dĩ con bé đã có bao giờ gặp chuyện may mắn đâu, con bé đã chịu số phận khắc nghiệt khi yêu tên ác quỷ đó rồi.
- Dolenza ghét phải nghe điều đó, bà biết chứ ? – Lanna cười đồng tình.
- Ồ, một con bé cứng đầu – người phụ nữ lắc đầu nói – dạo gần đây, Ta cảm giác ở thành Luxephin và đại dương rất kì lạ.
- Như thế nào ?
- Có cái gì đó đang đến, với Dolenza, Ta cho là thế !
- Điềm may, vận xui hay khắc tinh hay cái gì, tôi muốn biết cụ thể ?
- Ta đã nói bao nhiêu lần là tương lai bất định, không thể đoán trước mọi thứ ! Ta dù là thần thánh cũng không thể nắm rõ hết tất cả. Ta chỉ có thể cảm nhận được thôi !
Lanna chưa kịp hỏi thêm gì thì người phụ nữ đã biến mất, song lời nói của bà ta cứ văng vẳng bên tai .
Corodo, cứ địa của quân Iftican.
Căn lều của Phó Tướng Quân đã bị phá nát thành vô số mảnh, và một vài căn khác cũng như thế. Tiếng binh khí chạm nhau khắp nơi. Lũ phản tặc như lũ ong bắp cày điên loạn khi vỡ tổ cứ tủa tới vào thẳng hai chiếc lều của Tiarthrone, Dolenza, công chúa Eflen và Zerra. Điều đó khiến họ co cụm lại ở một nơi. Eflen đang cầm thanh kiếm, Zerra và Tiarthrone đối phó với tất cả bọn lính phục tùng Cesquinza. Ông ta làm phản, nói vậy cũng không đúng vì cơ bản ngay từ đầu ông ta không phải người của Corodo, mà là gián điệp của Reiser.
Một gián điệp giữ chức vị cao đến bất ngờ
Tiarthrone chỉ muốn nổi lửa dùng tà thuật giết chết lũ lính cán một lúc song, ta và địch lẫn lộn chưa kể Dolenza và Cesquinza đang say máu và chiến đấu với tốc độ chóng mặt, nếu hắn ra tay cố thể đánh trọng thương cả lính Corodo. Lũ lính đối phó không khó song chúng đông như lũ kiến, tất cả số lính Cesquinza mang theo đều là người của lão ta trong quân phục của lính Corodo. Hắn đã kịp thời dự phòng và ngầm thông báo cho quân Corodo chuẩn bị cho cuộc tập kích này song nếu kéo dài tình trạng bị động này số người thiệt mạng sẽ càng tăng lên. Cả hai bên đang chiến đấu gay gắt, Cesquinza không thể quay sang tấn công kẻ gã muốn vì Dolenza liên tục ra đòn và chỉ cần một phút sơ hở có thể hoàn toàn giết chết gã.
Mũi bao kiếm Dolenza giữ chặt dưới đất khi chàng xoay người trên không trung tránh một quả cầu lửa từ tà thuật của Cesquinza. Lửa bám vào áo ngoài của chàng, Dolenza vội cởi phăng chiếc áo bén lửa và ném về phía Cesquinza. Dolenza nhìn tên tướng quân hất văng chiếc áo và lao về phía chàng, gã ít nhất cũng nặng gấp đôi chàng, chống đỡ với tảng thịt to đùng đó thật sự không làm Dolenza thấy dễ chịu. Chàng phi mũi dao găm dải hơn một gang tay về phía gã, lực cản lại làm gã rơi xuống cách chàng một khoảng cách vừa đủ để chàng tấn công tiếp. Mũi kiếm cắm phập xuống sàn song chưa đủ nhanh, chợt Dolenza nghe tiếng chiến thú đang tiến đến, tiếng rất lớn chứng tỏ số lượng rất đông. Là quân ta hay địch đây ?
Dolenza thấy hiệu kì Corodo, còn Cesquinza không tấn công chàng nữa, thay vì thế lao về phía rừng.
Muốn trốn à, Ta có chết cũng không để ngươi trốn. Hôm nay ta phải giết ngươi để trả thủ cho tội lỗi ngươi đã làm. Alebian, Ta sẽ cho ngươi cái chết đau đớn nhất vì dám sát hại Ara của Ta.
Dolenza chụp bao tên và đeo cung tên trên lưng và lao theo gã vào rừng:
- Đừng, Dolenza !
Dolenza nghe loáng thoáng tiếng Tiarthrone hét, song trong cơn say máu, không gì có thể ngăng được chàng. Và chàng không biết, chàng đã vô tình lao vào cái bẫy của Reiser.
Lính Corodo ập đến, trấn áp bọn gián điệp. Tiarthrone cầm thanh gươm thứ hai lao về phía Dolenza đã đi, cầu mong thằng nhóc đủ cảnh giác. Lính ập đến, Colwet phó thác tránh nhiệm bảo vệ công chú cho những kị binh rồi lao theo hướng Dolenza đã đi, theo sau là Zerra.
Cung tên vòng qua vai, bao tên sau lưng và thanh kiếm trên vai. Săn đuổi trong bóng tối và ở khu rừng là việc cuối cùng những kẻ truy lùng nên làm, trừ phi họ đi với số lượng lớn và có thú săn. Song, nếu lỡ mất cơ hội này, sẽ khó có lần sau thanh toán Alebian. Dolenza đi nép vào thân cây. Lắng nghe bằng tất cả những gì có thể, trong lúc này đôi tai quan trọng không thua gì đôi mắt. Dolenza tiến sâu hơn, chậm rãi, cẩn trọng hết mức có thể. Những loài chim ăn đêm đậu trên những tán cây rúc lên những tiếng kêu quái dị, đôi mắt trắng dã dõi theo Dolenza trong đêm. Mọi thứ hoàn toàn bất động, im lặng.
Âm thanh đập cánh vang lên của một con chim, tiếng đập vội vã chứng tỏ có gì làm con chim hoảng sợ. Dolenza quay về phía âm thanh phát ra, một bóng đen to lớn lao xuống từ phía trên tán cây. Rõ ràng, Dolenza đã nhìn kĩ và không thấy ai ở đó !
Cả người bị đạp ngã, chàng hét lên dưới sức nặng đó. Alebian đứng trên người chàng, một chân suýt chút nữa đạp xuống vai chàng, một chân giẫm lên tay. Dolenza cảm giác xương đang rạn dần. Bằng hết sức, Dolenza tung chân cao nhất có thể về phía sau gã. Cú đá không đủ làm gã gãy xương song cũng đủ gây đau đớn làm gã loạng choạng. Chàng bật dậy được và đá một cú vào mặt, tiếp theo là đầu gối vào bụng gã. Dolenza chụp lấy thanh kiếm đang nằm trên đất, khi quay về phía gã thì đã không thấy đâu. Dolenza nhìn quanh quất, duy không thấy gã đâu. Dolenza nhảy giật lùi lại khi một tảng đá rơi xuống mặt đất ngay chỗ chàng, à không, đó là cành cây rất to. Hướng mắt nhìn lên chỗ cành cây đó, Dolenza vẫn không thấy gì ngoài đám lá rừng tối mù. Vẫn chưa hiểu ra chuyển gì đang xảy ra, những âm thanh lớn vang lên trên mặt đất khắp tứ phía. Những rễ to nằm lộ trên mặt đất chuyển động.
Chúng chuyển động hệt như những cái chân khổng lồ đang bứt khỏi mặt đất. Chỉ cần một cú giẫm đạp của chúng cũng đủ giáng một sức mạnh đáng gờm về phía Dolenza. Và trong lúc này Dolenza bỏ chạy, chạy đến đâu thì đám cây rừng lại bắt đầu chuyển động và chạy về phía chàng như những con quái thú. Và tiếng cười vang vọng trong không gian, tiếng cười trầm đục như tiếng của quái thú.
- Cuộc chơi mới thật sự bắt đầu đây !
Dolenza khẽ nguyền rủa, thứ phép thuật hắc ám có thể điều khiển rừng rậm này, không khéo nơi này có thể thành bình địa mất. Dolenza có chờ đến lúc gã đuối sức vì dụng phép quá nhiều song lúc đó chàng cũng sẽ hao tổn không ít. Dolenza tăng tốc băng qua những tán cây và cành cây vung tới tấp về phía mình.
Nếu có lửa, chàng sẽ đốt trụi cả đống cây rừng đáng ghét này. Song cần nhiều lửa để cháy nhanh. Hay là gì khác gì.
- Hãy chấm dứt tất cả thứ nhảm nhí này ở đây và đánh nhau như những người đàn ông đi, tên hèn nhát !
Dolenza gầm lên, vẽ một vòng tròn trên mặt đất trốn bị bủa vây bởi đám cây. Chàng lẩm bẩm:
- Để xem lũ cây này làm gì nếu Ta rút hết nước trong người chúng !
Lẩm bẩm thần chú, Dolenza đặt một tay xuống đất, từ thân cây chảy ra một dòng nước, ban đầu rất mờ nhạt lẫn lộn dưới đám lá rừng phủ vô kể trên mặt đất, chỉ được nhìn thấy bởi ánh sáng màu vàng. Nước mỗi lúc một nhiều hơn như và màu sậm hơn nâu như màu bánh khét. Alebian nhìn những cành cây teo tóp lại và yếu đuối đến mức không có sức quật ngã thứ gì. Nước chạy quanh rãnh vòng tròn làm chiếc vòng tròn vẽ trên đất mang màu vàng sậm và như phát sáng. Nụ cười nhá nhem trên mặt tên thiếu niên cùng mồ hôi rịn trên trán, ma thuật với sức mạnh có thể hút cạn nước của cả rừng cây có thể làm thầy pháp hùng mạnh kiệt sức. Gã thiếu niên vẫn trụ vững, duy sức lực đang suy kiệt dần, song Alebian có thể thấy rõ sự hận thù đang tiếp thêm sức mạnh cho hắn, đôi mắt xanh sáng đó hệt như con thú, hệt như ánh mắt tàn ác mà Alebian từng thấy.
Alebian không cách nào ngăn cản phép thuật kì quái đó được, mặc cho những thân cây khô héo nằm trên mặt đất. Tất cả mọi sự sống đều cần nước, và Dolenza rút hết sự sống của chúng.
Dolenza đảo lảo đứng dậy và bật cười:
- Ta đã chờ ngày này lâu lắm rồi, Alebian ! – Chàng rống lên và lao về phía gã.
- Thằng mọi rợ, ngươi bị điên hay muốn chết hả ! Ngươi là ai ?
- Đoán đi, có thể ngươi cũng biết vì sao ngươi chết khi bốc hơi cùng xác thối của ngươi !
Hàng loạt chiêu đòn tấn công liên tục dội vào nhau. Dolenza chỉ có thể sử dụng một tay vì tay kia đau nhức song chàng như kẻ điên bám riết không ngừng, Alebian cũng mất sức ít nhiều cũng phải cố gắng hết sức để chống đỡ. Sức mạnh của tên thiếu niên làm gã e ngại, kẻ sở hữu khả năng chiến đấu đó không nhiều.
- Ngươi là người Luxephin ! Ngươi là tướng của Death Prince ! – gã nói,nhận ra những chiêu thức ra đòn đã từng thấy ở trận thành Luxephin. Một cơn rùng mình, gã dùng hết sức hất tung Dolenza ra, sức lực đó làm cả thân cây khô nứt kia gãy nát.
- Gần đúng, nhưng chưa chính xác ! Để Ta cho Ngươi một gợi ý – Dolenza bật dậy bằng một cú nẩy khi Alebian thở hồng hộc. Giơ chiếc cung và rút một mũi tên cài vào. Mũi tên lao về pía lão trong bóng đen, Alebian bật người ra dễ dàng tránh được mũi tên cắm vào thân cây. Rất nhanh, mũi tên phựt lửa và nổ tung làm văng hàng ngàn tia lửa. Đó không chỉ là tia lửa mà là những sinh vật như con rắn. Chúng lao về phía Alebian nhanh trong chớp mắt, một con rắn cuốn vào chân gã và gã cảm thấy lửa địa ngục đang nướng thịt ở cổ chân mình. Một con khác bò trên người để lại những mảng quần áo da cháy xém và thịt đỏ bởi phỏng, nó siết chặt cổ gã. Cảm giác bí khí và gai nhọn nóng hổi đâm xuyên từng thớ da đáng sợ.
Một con khác lao thẳng vào gã và xuyên qua cảnh tay, nó đâm xuyên qua và để một mảng thịt cháy quay xương đau nhức khôn cùng.
- Có quen không ? – Dolenza tiến lại, nhìn thành quả của phép thuật. Đó là một tra tấn đau đớn, nếu là kẻ khác thì Dolenza đã không tàn bạo thế, duy chỉ có gã.
- Ngươi là ai ? – gã run rẩy nói. Gã khinh địch và kết quả hoàn toàn trái ngược.
Đặt chân lên ngực gã và di chân trên chỗ bỏng con rắn để lại:
- Nữ thần báo tử của người- chàng rút thanh kiếm chĩa nó ngay trên cổ họng của Alebian – Ta, phi tần của Death Prince tuyên án tử cho Ngươi !
Lưỡi kiếm lao xuống và bị cản lại bởi một lời nói, dễ dàng đến không ngờ:
- Ta có thể hồi sinh Điện Hạ !
Lưỡi kiếm treo trước cổ gã đã chạm vào da, run lên từng hồi:
- Nói láo !
- Đó là sự thật ! – kẻ ngu cũng biết ả đàn bà này yêu tên Điện Hạ đó tha thiết, hận thù bao nhiêu thì tình yêu càng nặng bất nhiêu.
- Nói !
- Reichenstein có ma thuật thần bí có thể hồi sinh kẻ chết, Ta đã từng thấy !
“Ara…Ara có thể…sống lại sao…! Nếu như điều gã nói là thật, không, không thể nào, nhưng..!”
Lưỡi kiếm run lên làm xướt xác da cổ của gã, máu tứa ra từ đó. Xung quanh dều bị phép thuật của Dolenza trấn áp làm gã không thể nào thoát ra được. Gã nhìn Dolenza run lên từng cơn, mồ hôi đầm đìa. Nếu đôi mắt của ả thiếu nữ đó là lưỡi gươm thì hẳn đã cắm phập vào hắn song gã biết ả không thể xuống tay. Gã đã từng có nghe nói về nghi vấn của Reichenstein, về việc đột nhiên Death Prince lại suy yếu sức mạnh trong cuộc chiến, cũng như hết lòng bảo vệ ả phi tần của hắn.
Quả nhiên, đúng là cuộc đời xảy ra những chuyện không thể đoán nổi.
Gã từng một thời là tướng quân, phục vụ cho Iphotrice và cả Tam Hoàng tử, có nằm mơ gã cũng không thể tưởng tượng rằng Death Prince lại phải lòng một đứa con gái. Chưa kể đứa con gái đó lại chẳng phải là dòng tộc cao quý thuần túy mà chỉ là một đứa con gái loài người. Và điều đáng mỉa mai hơn nữa đó là việc gã lại chịu thua trước mặt một ả đàn bà này. Gã còn nhớ lần mưu sát Death Prince ở Iphotrice, gã bây giờ mới nhớ ra cô ta – kẻ mà gã tưởng đã chết từ lâu bởi vết thương trúng độc ở trận địa. Đúng là khuôn mặt đó, song nét ngây thơ, hồn nhiên đã thay bằng sự chính chắn, từng trải và sắc sảo. Lúc đó, cô ta thậm chí còn không thể chém một nhát cho ra hồn chứ đừng nói là có khả năng chiến đấu kinh ngạc như bây giờ. Rốt cuộc thì cái gì đã làm cô ta thay đổi
Tình yêu ư ? rốt cuộc nó là thứ quái gì, tham vọng, chiếm hữu, quỷ thuật hay trân bảo lại làm con người thay đổi như thể.
Nếu tình yêu làm ả ta thay đổi như thế, thì chính nó cũng sẽ giúp gã trì hoãn cái chết này.
Quả thật, ả đàn bà kéo thanh kiếm xa hơn một chút, ánh mắt vẫn ghìm vào gã không ngừng. Đôi boot da thô kệch vẫn đặt lên ngực gã và ấn mạnh xuống vết thương. Gã thầm rủa.
- Nói mau, nếu Ngươi nói dối, Ta thề trước binh sĩ Luxephin, Ta sẽ không chỉ giết ngươi mà còn sẽ giết tàn bộ gia tộc Ngươi – đoạn ả nhấn giọng ở từng quãng, như một lời thề mà ả chắc chắn sẽ thực hiện – già, trẻ, lớn, bé không chừa một ai !
Ả đàn bà này sẽ làm như thế, gã đoan chắc.
- Bỏ gươm xuống và chúng ta nói chuyện, Ta không thấy thoải mái khi bị chĩa gươm vào cổ đâu !
- Tốt nhất là Ngươi nên biết mở cái mồm để nói cái gì đấy ! – gã thấy cán kiếm xướt qua cổ để lại một đường máu chảy. Ả lùi lại vẫn chỉa kiếm vào người hắn. Gã đứng dậy và trong một cái chớp mắt, tiếng binh khí lại vang lên có phần liên hồi hơn cả lúc trước.
Từ một gã đàn ông già trước mặt, Dolenza chợt thấy một bóng mờ phân thân ra từ xác gã và lao đến với thanh kiếm trên tay. Không nằm ngoài dự đoán lý trí ít ỏi của nàng, song vẫn là cảm giác thất vọng ứ tràn và cơn giận dữ căng phồng trong lồng ngực. Dolenza chống đỡ với những đường gươm vào chỗ kịch hiểm, tên phân thân có vẻ hung tợn hơn cả Alebian. Dolenza đã hiểu vì sao đấu thủ của Alebian thường chẳng có ai sống nổi, vì tính chất bất ngờ này. Alebian là một hình dạng song lại có hai người bên trong, một cặp em trai song sinh của Reichenstein. Dolenza lùi dần trước tốc độ và sức mạnh đao kiếm như vũ bão của hai gã. Một thân cây bị chặt phần lớn, gần như đổ rạp khi Dolenza cúi người xuống tránh đòn. Dolenza ném chiếc dao găm về phía tên gần nhất, cắm vào thắt lưng trái của gã. Tên kia lao vào nàng như con thú và tung một đường kiếm vào bả vai. Âm thanh chói tai vang lên khi hai thanh kiếm giao nhau. Thi thố về sức mạnh, Dolenza không thể nắm chắc cái thắng, hai tay của nàng giữa chặt chuôi gươm khi gã đang dùng hết sức ấn thanh gươm bén ngọt về phía nàng. Một màu đen ma quái tỏa ra từ thanh kiếm của Alebian cùng sắc đỏ xanh như máu trên thanh kiếm của Dolenza. Giữ vững chân trụ và không để gã thêm một bước tiến nào, thanh gươm quý giá của chàng ra sức ngăn cản gã. Thanh gươm được rèn bằng kim loại tốt nhất của Luxephin và rèn dưới lửa địa ngục, nó rất chắc, Dolenza tin tưởng như thế khi đã giữ nó bên mình suốt bao nhiêu năm nay. Ý nghĩa đó cũng có lẽ cũng là vì tình yêu của nàng dành cho hắn mà có.
Song, trong giờ phút cận kề sống chết.
Thanh kiếm nứt ra một đường và gãy vụn trước mắt nàng. Một nhát kiếm vào bả vai và nàng ngã xuống đất. Chống dậy bằng phía không bị thương, Dolenza cảm giác trời đất quay cuồng, nàng siết chặt chuôi gươm nhìn thất thần vào đó trong khi máu tứa ra ướt đẩm vai áo nàng.
- Sao ? Ngươi muốn gặp hắn ư, vậy thì Ta sẽ tiễn ngươi như Ta đã từng tiễn hắn.
Tai nàng ong ong lên và nàng gần như không nghe được gì, Ara… thanh kiếm của Ara. Gãy rồi, sao nó có thể gãy trong lúc này. Lưới kiếm còn bén ngọt và chưa hết xướt dù chỉ một chút, khối kim loại đó cứng cáp hơn kim cương, mạnh mẽ hơn cả mãnh thú. Sao bỗng dưng lại gãy nát như thế, liệu có phải Ara cũng đã phải chịu sự đau đớn trước khi bị gã này giết chết, liệu có phải Ara đã không còn bảo vệ nàng như nàng vẫn thầm nghĩ. Liệu có phải…
Dolenza biết rõ đây là lúc không thể nghĩ lung tung, nàng sắp bị giết, nàng vung chiếc roi ra khi trườn trên mặt đất song lực đánh quá yếu và bị gã hất văng đi. Nàng chùi đi trên mặt đất, bả vai và cánh tay thương trọng vẫn siết chặt thanh kiếm gãy nát. Nước mắt không kiềm chế trào ra trong mắt nàng, không hẳn vì nàng sắp chết mà vì thanh kiếm. Nó như hình bóng của Ara luôn ở cạnh nàng nhưng bây giờ thì sao chứ ?
Mất rồi !
Mật thật rồi !
Yêu một người là có tội sao ?
Nếu không thì tại sao nàng phải chịu đựng điều này chứ.
Một nhát chém nữa vào tay và Dolenza ngã xuống đất với máu tuôn ra không ngừng. Từng khớp tay nàng siết chặt thanh kiếm, cảm giác thứ chất lỏng bắn ra từ trên người mình, mũi nàng ngửi rõ mùi máu. Máu bắn lên cả khuôn mặt nàng, và chúng có vị mặn của nước mắt. Thì ra suốt bao nhiêu năm nay, nàng vẫn chưa thể xoa dịu được nỗi đau đó dù chỉ là một chút, chỉ là nàng che đậy chúng thật tài tình. Và khi bây giờ đối diện với kẻ thù của mình, khi thanh kiếm nàng quý như trân bảo gãy nát làm đôi, sự lạnh lẽo của nàng bỗng chốc vỡ vụn.
Thì ra Ara đã chịu đau đớn như nàng bây giờ.
Nếu lúc đó em ở cạnh anh, anh đã không bị gã giết.
- Kết thúc đi ! – gã gầm lên, nàng chợt thấy thanh kiếm sáng choang lao về phía nàng. Trong lúc này Dolenza nhận ra mình đáng lẽ không nên liều lĩnh dấn thân vào rừng tối này, thật nguy hiểm. Sai lầm này đang lấy mạng nàng, và không có gì có thể ngăn lại được.