The Monarchical Song - Huyền Ca Vương Quyền

Một nhát chém nữa vào tay và Dolenza ngã xuống đất với máu tuôn ra không ngừng. Từng khớp tay nàng siết chặt thanh kiếm, cảm giác thứ chất lỏng bắn ra từ trên người mình, mũi nàng ngửi rõ mùi máu. Máu bắn lên cả khuôn mặt nàng, và chúng có vị mặn của nước mắt. Thì ra suốt bao nhiêu năm nay, nàng vẫn chưa thể xoa dịu được nỗi đau đó dù chỉ là một chút, chỉ là nàng che đậy chúng thật tài tình. Và khi bây giờ đối diện với kẻ thù của mình, khi thanh kiếm nàng quý như trân bảo gãy nát làm đôi, sự lạnh lẽo của nàng bỗng chốc vỡ vụn.
Thì ra Ara đã chịu đau đớn như nàng bây giờ.
Nếu lúc đó em ở cạnh anh, anh đã không bị gã giết.
- Kết thúc đi ! – gã gầm lên, nàng chợt thấy thanh kiếm sáng choang lao về phía nàng. Trong lúc này Dolenza nhận ra mình đáng lẽ không nên liều lĩnh dấn thân vào rừng tối này, thật nguy hiểm. Sai lầm này đang lấy mạng nàng, và không có gì có thể ngăn lại được.
Nàng chưa muốn chết, nếu có chết cũng không phải dưới tay Alebian, kẻ tử thù của nàng.
Mùa đông của 13 năm trước,
Tuyết bao phủ Lupastheon vào một ngày đông, một thứ nhuốm màu trắng ảm đạm của tuyết. Những cành cây ứ đầy tuyết lạnh, bức tượng nữ thần trong lạnh lùng muôn phần trong bầu không gian trắng toát. Cái lạnh mùa đông làm người ta bỏng, làm xương cốt rệu rạo và từng bước chân như gắn chì khi bước đi. Một lớp áo lông thú dầy cộm dường như cũng làm cô gái kia run lên bần bật vì lạnh, khuôn mặt tiếp xúc với cơn gió với làn môi nhạt màu tím. Máu xướt xác chảy từ tay nàng rơi xuống nền tuyết tạo thành một màu sắc đỏtương phản mạnh mẽ.
- Lạnh quá, thời tiết này không thích hợp cho việc luyện tập - Charles nói thổi hơi ấm vào tay với thanh kiếm cắm xuống đất. Nếu không nhờ vào những thảo dược tuyệt diệu thì hàng tá vết thương nàng ta đã chịu hẳn đã để lại sẹo chằn chịt trên cánh tay gầy guộc kia.
- Không, tiếp đi ! – cô nói, cởi lớp áo khoác lông thú ra và tay chân nàng run lên không kiểm soát.
- Cô đúng là bị thần kinh mà !
- Chúng ta sẽ không biết được kẻ thù sẽ tấn công lúc này, do đó ở mọi tình huống đều phải thành thạo.
Mũi kiếm thép run lên khi bàn tay nàng siết chặt. Nàng đang tê cóng. Charles không đáp, những lời nàng ta nói không sai. Lupasthoen còn quá non trẻ, bất cứ sự càn quét nào từ phía quân đội đông đều có thể hạ đổ đế chế này. Đó là lý do quân lính Lupasthoen không bao giờ được một chút lơ là cảnh giác. Song cả trong tiết trời trắng xóa, nhìn trong phạm vi hai met cũng mờ mịch mà vẫn phải luyện tập thì quả là quá sức chịu đựng của một cô gái. “Cô sinh ra chưa bao giờ để làm chiến binh”, Charles đã từng nói. Thật vậy, lý trí nàng sinh ra chưa bao giờ cứng cỏi, gia thế cũng không cho nàng điều kiện để trở thành người chiến binh. Còn về hình hài, một thiếu nữ ốm yếu đến mức Charles nghĩ nàng ta chỉ hoàn toàn thích hợp sống trong lâu đài giàu sang dưới danh phận của một tiểu thư hay phu nhân. Song, mỗi lần anh định mở miệng nói về điều đó thì anh lại nhớ đến lời nói của nàng
“Thiên bẩm không phải là tất cả. Nếu thế thì con người đâu cần đến sự nỗ lực”
Rồi anh đáp : “Một tướng tài có thể vào đầu óc, không nhất thiết phải là chân tay”
Dolenza kết thúc câu chuyện : “Ta là người kế thừa Tiên Tộc , là công nương của Luxephin, Ta sẽ giết chết kẻ thù bằng cả hai thứ đó. Cho nên, hãy biến Ta thành cổ máy giết người ! Hãy làm đi, Charles và đừng nói gì nữa !”
Người kế thừa Tiên Tộc, song chưa bao giờ được thừa nhận. Dolenza kiếp trước đã gieo rắt sự bất hạnh cho cả tiên tộc, dù điều đó không hẳn là lỗi của nàng, song đã đánh mất niềm tin. Và ở kiếp này khi, hội động Tiên Tộc đòi hỏi Haida ở việc khẳng định niềm tin, họ đã đặt ra một câu hỏi dễ hơn cả sức tưởng tượng của Charles và Lanna. Họ xem đó là một cánh cửa rộng mở chào đón Haida trở lại với vương vị của người kế thừa song Haida đã sập mạnh cánh cửa đó lại và như đã tạt một gáo nước lạnh vào mặt Hội Đồng, và sai lầm đó khiến nàng phải vất vả như bây giờ. Song khi Charles hỏi nếu có cơ hội thì nàng có trả lời khác không, Haida đều nói:
“Không !”
Hội Đồng đã hỏi nàng:
- Nếu kẻ thù của Tiên Tộc chúng ta, tức Hoàng tử Death Prince ở đây, Ngươi có thể thề Ngươi sẽ giết chết hắn cũng như bất cứ kẻ thù nào để bảo vệ Tiên Tộc và Đế Chế này không.
Và nàng đáp:
- Thưa Hội Đồng, thưa chư vị thần tiên, Tôi sẽ giết tất cả những kẻ thù nào gâynguy hiểm cho Tiên Tộc và Đế Chế này dù đó là một hay hàng vạn. Nhưng, nếu Hoàng tử Death Prince ở đây, tôi sẽ không bao giờ có thể điều đó. Vì tôi yêu Death Prince !
Và nàng đã không được thừa nhận bởi làn sóng phẫn nộ nàng gây ra. Song Haida là người duy nhất có thể kế thừa sức mạnh của Tiên Tộc, và họ quyết định đưa cho nàng một thử thách khó khăn. Quá khó khăn và quá sức với bất cứ kẻ nào.
Haida phải vực dậy Đế Chế, xây dựng nó trở thành một Vương Quốc phồn vinh như xưa. Nếu nàng có thể bảo vệ và hết lòng như lời nàng nói thì một ngày nào đó nàng có thể được thừa nhận. Charles, Lanna, Colwet đều thấy khó khăn đến khủng khiếp, làm sao có thể làm được điều đó. Nàng đã cầu xin sự giúp đỡ từ họ, từ rất nhiều người và nỗ lực hết sức đến mức như máu của nàng đổi lấy cả Đế Chế. Và 13 năm ở nơi đây bằng hơn 100 năm loài người, và điều đáng kinh ngạc hơn là nàng ta có thể nỗ lực khoảng thời gian đó. Song chưa bao giờ nàng rút lại lời nói đó.
Và Charles biết, nàng trở thành kẻ như thế để bù đắp lại vết thương lòng của mình, nàng lao lực vì công lực vì công việc để không còn thời gian yếu mềm. Nàng sống như thể nàng không có gì hối tiếc, phải Dolenza chưa làm chuyện gì phải hối tiếc chỉ trừ một việc. Và đến bây giờ nàng vẫn nhớ về nó như một vết thương lòng quá lớn không cách nào lành lặn lại được.
Corodo,
Ta không thể chết, tuyệt đối không !

Mũi kiếm lao xuống nàng. Tiếng kim loại chát chúa vang lên, Dolenza đưa thanh kiếm gãy chỉ còn không tới phần ba lên đỡ. Vết thương ở hai cánh tay nhanh chóng làm nàng thất thế, nàng hét khi vết thương đau tê tái dưới sức mạnh của Alebian, mắt nàng hoa lên mệt mỏi, nàng có cảm giác bản thân mình sắp ngất đi. Lực chém của Alebian quá mạnh, gã vốn dĩ đã là kẻ mạnh thêm thủ đoạn tàn độc. Vết thương của gã không đơn thuần là nhát chém mà còn chứa tà thật tiêu tốn cả pháp lực của nàng. Mũi kiếm gãy phát ra ánh sáng đỏ yếu ớt như ngọn đèn leo lét trước gió. Song nàng chợt thấy, dưới con mắt kinh ngạc, lưỡi kiếm gãy bỗng bắn ra những tia lửa xanh, thoạt yếu ớt như hơi thở của tàn lực rồi dần rực rỡ hơn. Rồi, lưỡi kiếm dài ra từng chút một cho đến khi nguyên vẹn một lưỡi kiếm, toàn vẹn hơn cả cái đã gãy. Nó tỏa làn khí nóng hừng hực làm thanh kiếm của Alebian như bị nấu chảy.
Tai nàng văng vẳng câu nói của hắn ngày nào:
- Ta sẽ không rời xa em, Ta sẽ bảo vệ cho em ! – mắt nàng chợt đong đầy nước. Và cảm xúc trong nàng trào dâng không kiểm soát, đây quả là thanh kiếm quý báu nhất cuộc đời nàng. Alebian gầm lên trước cảnh tượng vừa chứng kiến
Hận thù cuộn trào trong nàng cơ hồ như có thể bùng cháy thành lửa. Ta không thể chết. Ta còn thù phải trả, Ta còn Lupastheon, chuyện này không thể kết thúc như vậy.
Tay nàng run lên bần bật, lòng bàn tay tứa máu và lưỡi kiếm của nàng đang đuối sức dần trong khi lưỡi kiếm của gã tới gần khuôn mặt nàng. Máu tuôn ra xối xả từ hai cánh tay, nếu cố sức nữa, nàng có thể mất luôn cánh tay phải của mình. Bàn tay trái ấn vào thanh kiếm, mặc cho những mấu kim loại lồi lõm sắc bén, nàng cố đẩy dùng lực đối kháng. Cảm giác đau và tuyệt vọng đến mức nàng muốn chết đi được !
- Ả tiện nhân ! – Gã nguyền rủa, đẩy hết lực xuống.
Bỗng chốc nàng nghe tiếng nước bên tai, nàng cảm giác vùng đất xung quanh mình ẩm ướt và như nàng đang nằm trên một mặt hồ. Nước từ lòng đất rút lên cuồn cuộn bao quanh nàng hòa cùng máu tạo nên dòng chất lỏng đỏ tươi. Nước uốn lượn chảy lên bàn tay đang run lên từng cơn của nàng và dường như chúng tạo lực đẩy mũi gươm gãy của nàng tiến tới kháng cự với Alebian. Nước chảy ra ngày một nhiều, từ đất, từ cây cỏ, từ mọi nơi. Nó bao phủ quanh nàng tạo thành quả cầu nước và tăng thêm sức mạnh. Dolenza khôhng hiểu rõ chuyện gì xảy ra, nàng không hề sử dụng phép thuật, sức mạnh trong nàng đã cạn kiệt song nước lại dường như giúp đỡ cho nàng.
Alebian nhìn ả thiếu nữ kia bao bọc trong nước, không khỏi kinh ngạc, rốt cuộc ả là ai kia chứ, à pháp sư, phù thùy vùng nào. Sao nước lại có thể theo sự điều khiển nhẹ nhàng của ả ta được. Gã nhìn ả như thể trông thấy điều kinh khiếp, những dòng nước tưởng chừng vô hại đó đang lấn áp từng chút một sức mạnh của gã.
- Ngươi thật ra là ai ?
Một mũi dao vút đến cắm vào một bên vai Alebian.
- Dolenza ! – có tiếng quát lớn rất quen thuộc, cùng lúc mũi gươm cắm vào vai gã, một vết đòn chí mạng nếu không nhờ tà thuật hộ thân của gã làm giảm bớt thương tích. Tiarthrone chạy đến vòng tay trong quả cầu nước và đỡ nàng dậy, Dolenza chống thanh kiếm xuống đi về phía gã khi gã còn lảo đảo vì trúng thương. Giơ thanh kiếm đỏ rực lên, nàng nghe tiếng căng dây cung phía sau của Tiarthrone.
- Kết thúc đi ! – nàng lẩm bẩm
Một đường gươm bổ dọc xuống, tay nàng tê rần bởi mớ pháp lực trấn áp còn lại trong người Alebian, chúng kháng cự lại với sự tấn công, pháp lực trong người nàng cuộn lên chặt mũi kiếm mạnh xuống từ bả vai đến mạn sườn của gã. Nàng bị hất mạnh ra sau cú ra đòn, bị sức mạnh còn sót lại của gã đẩy ra hơn nửa trượng. Mũi tên của Tiarthrone lao vào cắm vào giữa hai mắt gã, gã ngã phịt xuống đất, đứt đôi với chất máu đỏ xanh ố vàng mặt đất như chất bùn.
Và nàng ngã xuống cảm giác sức lực bị rút kiệt sao đường kiếm đó, tiếng kêu quái dị phát ra từ cổ họng đầy ứ máu của gã, máu gã thẩm đỏ một mảng đất, người bổ nữa khi những con rắn lửa từ mũi tên cắm sâu vào hốc mắt. Nàng nghe thấy tiếng Tiarthrone gọi trước khi không còn ý thức gì nữa suy vẫn cảm giác khớp tay vẫn giữ chặt thanh gươm…
Mùi thuốc sộc vào mũi quen thuộc đến mức khó chịu, Dolenza đã rất lâu mới nghe mùi thảo dược nồng như thế. Cảm giác mơ màng từ từ rõ ràng hơn, chàng cảm giác mùi mồ hôi và sự bẩn thỉu đang bám trên người, một đau nhói lan rộng ở vai và ngực. Và chàng ghét cảm giác này, mệt mỏi và khó chịu.
Mí mắt chàng hấp háy, hơi thở yếu ớt và có phần nặng nhọc. Chàng thấy trần lều vải màu nâu đen, hình ảnh mờ nhạt rồi dần rõ ràng hơn. Một bên giường bị lún xuống rồi khuôn mặt của Zerra hiện ra trước mắt chàng.
- Tỉnh rồi à, nàng muốn một chút nước không ?
Dolenza không thể đáp, cảm giác cứng đờ đang vây kín xương cốt chàng làm Dolenza mơ hồ tự hỏi mình có gãy mất cái xương cổ nào không nữa. Dolenza nhìn quanh quất phòng khi Zerra kề cốc nước lên môi nàng:
- Colwet vừa đi săn, cậu ta nói sẽ có món cháo cùng thịt gà rừng cho nàng. Và cậu ta đã luôn nói thế suốt mấy ngày nay.
Colwet, chàng trai ân cần nhất Lupastheon mà Dolenza đã vô tình có được.
Dolenza ngó xuống vào mình, chàng có tiếng xương mình khi chàng cử động, cỏ lẽ chàng đã nằm ở một tư thế duy nhất trong suốt nhiều nàng. Vai chàng là một mẫu băng trắng và trang phục bệnh nhân cùng hàng đống lá thuốc thảo dược.
- Tôi đã ngất bao lâu rồi !
Giọng chàng khàn đục đến mức chàng không nhận ra giọng của mình. Dolenza ho khẽ:
- 8 ngày !
8 ngày, quá lâu, và chàng nhớ lại trận chiến đêm nọ, có nước, lửa, tà thuật và Alebian. Bả vai và hai tay băng bó kín.
- Dolenza, nàng thật sự điên rồi ! – Zerra nói gườm mắt nhìn gã thiếu niêng xanh xao kia– nàng có thể mất cả cánh tay đấy, nếu không cứu kịp thời thì nàng cũng đã chết luôn rồi.

Dolenza không đáp, chàng cảm giác cả người kiệt sức và đau đớn vô cùng. Cổ họng đắng nghét và rát buốt
- Alebian, à không, ý tôi là Cesquinza ?
- Nằm đâu đó trong bụng thú rừng, Ta không chắc lắm, nhưng đã chết rồi !
Sự hài lòng dâng lên trong lòng chàng, ít ra tên khốn đó đã chết. Dolenza đã giết được gả, Ara hẳn sẽ cảm thấy an ủi phần nào. Chàng nhớ lại thanh kiếm nó có một sức mạnh kì lạ mà đến Dolenza chưa biết đến, và điều đó một cách nào đó làm nàng thấy ấm lòng và bình yên.
- Ta cứ sợ nàng không tỉnh !
Dolenza nhìn chàng hoàng tử, vẻ lo âu bám chặt trong ánh mắt của anh . Nàng cười gượng mà chẳng nói gì. Dolenza lún sâu người vào gối hơn khi thấy khoảng cách của hai người quá gần, nàng nhắm mắt lại vì nàng chẳng muốn làm gì cả ngoài việc nằm đó ngủ một giấc cho thỏa thích và quên đi cơn đau đáng ghét này.
Bỗng chốc nàng cảm thấy ngón tay của Zerra lướt trên cằm mình, nàng không thể giả vờ làm ngơ được. Mí mắt nàng chuyển động và nhìn Zerra. Tim nàng đập thình thịch trong lồng ngực, Zerra đang muốn làm gì vậy. Một nụ hôn không phải là thứ nàng thật sự mong đợi, nàng sợ bị quyến rũ, phải nhưng cũng vì nàng thấy quan hệ của họ chưa bao giờ là đủ gần để hôn nhau. Nhưng Zerra thì không nghĩ thế, khi thấy Tiarthrone cõng nàng trong thân hình đẫm máu, mạch đập của nàng yếu đến nỗi Zerra tưởng nàng đã chết. Và nàng rơi vào hôn mê sâu, nỗi sợ hãi mất Dolenza đã làm chàng quên đi khoảng cách và vách ngăn của hai người. Nàng nhìn khuôn mặt điển trai của hoàng tử Corodo, chân mày mỏng màu đỏ cùng với màu tóc, đôi mắt sắc bén màu đỏ cùng mũi cao và làn môi mỏng. Khuôn mặt điển trai và trông có vẻ khá phúc hậu, song gò má đó đầy đặn hơn tiêu chuẩn của nàng. Ánh mắt đỏ song không rực như lửa, ánh mắt cũng không lạnh lẽo như nàng thích. Cằm Zerra quá góc cạnh, song rõ ràng là anh ta thừa hưởng vẻ ưa nhìn của giới quý tộc sang giàu nên dù có nói đi hay nói lại cũng khá đẹp trai. Dolenza từng thấy hàng tá con gái sẵn sàng tháo bỏ y phục vì chàng ta, song có lẽ chưa bao gồm nàng trong đó.
Vì đó không phải là Ara.
Nàng cảm giác hơi thở của Zerra phảng phất trên má nàng, rời mắt khỏi sự quyến rũ khó cưỡng của chàng hoàng tử. Dolenza hơi quay mặt đi, song tay của anh ta giữ rất chặt cằm nàng. Và trước khi Dolenza có thể nghĩ thêm được cách đối phó nào ra hồn, thì môi chàng ta đã đặt lên môi nàng. Nó có mùi chanh dây, Dolenza cho là thế trong khi đó nàng khá chắc môi mình đã đầy mùi sữa hoa anh túc mà Maester đã thấm môi cho nàng uống suốt mấy ngày qua. Cảm giác ẩm ướt khi lưỡi của chàng lướt trên môi nàng, nàng cảm giác rất lạ lẫm với nụ hôn này, nó nặng tính chiếm hữu. Nàng không căm ghét sự chiếm hữu vì vốn dĩ nó cũng đầy rẫy trong cá nhân nàng, song không phải là như thế này. Nàng cảm giác hai bên giường của mình lún xuống, cánh tay săn chắc của chàng ta chống hai bên nàng. Đôi mắt nàng mở to ánh sắc xanh nhìn quanh đầy lo lắng, vai và tay nàng gần như không thể cử động nổi được nên nàng đá nhẹ vào hông Zerra để cảnh bảo chàng. Song Zerra dường như chẳng để ý điều đó:
- Nàng chẳng lãng mạn gì cả ! Nàng cứ mở to mắt nhừ vậy sao ? – Zerra nói rời khỏi môi nàng một chút song vẫn giử khoảng cách gần đến nỗi gần như cằm của họ có thể dễ dàng chạm vào nhau.
- Ngài chẳng tinh tế gì cả, phụ nữ chỉ nhắm mắt khi họ thấy thích nụ hôn đó ! - nụ hôn có nồng nàn đến mức làm người ta chết đi nhưng cũng thể nhạt nhẽo bình thường như hơi thở.
- Vậy là nàng không thích ?
Nàng nhún vai ý nói điều đó khá hiển nhiên song hành động làm vai nàng đau buốt.
- Một con ngựa hoang cần được thuần dưỡng để trở thành một con ngựa ngoan !
- Tôi không phải là con ngựa ! – nàng nói, chau mày nhìn anh ta. Dạo này chàng ta có vẻ bạo dạn quá nhiều.
- Đúng, bởi thế Ta đâu có dùng roi với nàng ! – Zerra cúi xuống hôn lên môi nàng lần nữa, Dolenza mím môi từ chối nụ hôn đó, song chàng ta trượt xuống cằm. Dolenza dù sắc đá cũng không thể không có chút cảm giác gì với kẻ đang động chạm cơ thể mình.
- Ngài đi quá giới hạn rồi đấy !
- Giới hạn là Ta đặt ra !
- Quá kiêu ngạo, dừng lại đi. Ngài không thấy chán khi làm điều này với người kia không hề hưởng ứng sau – lại thúc mạnh chân
Không có tiếng trả lời, Dolenza căm ghét cảm giác này.
- Zerra, một hoàng tử cũng nên giữ thế diện ! – nàng nghiến răng.
- Có thể vết thương làm nàng quên mất một số việc, Ta nói nàng sẽ là của Ta ! Ta làm chuyện này với người phụ nữ của Ta thì sai sao.
Lời nói thì thầm vào tai vẻ quyến rũ.
- Ta không phải người phụ nữ của Ngài, Ta thậm chí chưa chấp nhận lời cầu hôn đó.
- Nàng nghĩ nàng còn sự lựa chọn khác sao !

Zerra hoặc là chiến tranh với Corodo, Dolenza chợt nhớ ra tình trạng bế tắc của mình, nàng quả thật có ít cơ hội cự tuyệt, nói vậy nàng sẽ phải lấy người đàn ông này sao.
- Chúng ta còn chưa biết được ! – nàng nghiến giọng nói, khi tay Zerra vuốt ve má nàng.
- Đây là phòng bệnh nhân, không phải nơi để có thể muốn làm gì thì làm !
Dolenza đá mạnh vào chàng lần nữa, chưa lần nào thấy biết ơn Tiarthrone như lúc này. Zerra đứng dậy tiến đến trước Tiarthrone và nói:
- Tôi hi vọng lời đó đúng như nghĩa đen của nó ! – Tiarthrone thoáng hơi chột dạ khi nghe anh nói như thế - tôi phải về thủ phủ một thời gian !
- Ta sẽ chăm sóc Dolenza, Ngươi không phải lo, cứ đi lo việc của ngươi !
- Ta không muốn Ngài chăm sóc, chỉ cần ngài đừng chạm tới người phụ nữ của Ta đã là tốt rồi !
- Đến khi nào ngồi lên ngai vàng và có được lời ưng thuận chính thức thì đó mới là người của Ngài !
- Ngày đó, sẽ sớm thôi !
Zerra mỉm cười âu yếm nhìn nàng rồi bỏ đi khi Dolenza vẫn cứng đờ người nhìn hai người họ:
- Ngài đã biết !
- Phải, theo một cách nào đó, Ta đã biết khi thay y phục cho Ngươi !
- Ngài đã thấy gì ? – Dolenza gần như hét lên, mặt mày đỏ lựng.
- Một dải băng ngực.
- Và !
- Ta để thị tì thay quần áo cho ngươi !
Dolenza thở ra nhẹ nhõm.
- Tốt !
- Nhưng Ta nghĩ Ta thấy nhiều hơn tên si tình đó ! và đừng có đỏ mặt nữa, nếu không gã không ngần ngại giở trò lần nữa đâu !
Lời nói của hắn làm nàng cứng họng. Có phải nàng đã làm gì mắc tội với lũ đàn ông Corodo không. Mặt nàng đỏ ửng lên và nàng thể Tiarthrone đã nhoẻn cười khi thấy điều đó.
- Ý Ngài là gì ? – nàng nuốt nước bọt, hỏi lại. Rốt cuộc là hắn đã thấy được gì chứ.
- Ngươi hiểu mà ! – hắn nói một cách nham hiểm, nửa úp nửa mở.
Rồi hắn tiến lại gần nàng và hỏi:
- Hắn nói Ngươi là người đàn bà của hắn ! – Tiarthrone nhấn mạnh ở hai từ cuối rồi hỏi tiếp – Ta có thể biết lý do tại sao không ? Vì sao một kẻ mang dòng dõi hoàng gia lại nói một gián điệp là người phụ nữ của hắn.
- Tôi mệt lắm, tôi muốn nghỉ. Nếu Ngài muốn tống tôi nhanh thì tôi không có ý kiến gì đâu, tôi sẽ đi ngay khi có thể !
“Người phụ nữ của ai chứ ? Dolenza không có hứng thú trở thành người phụ nữ của ai khác ngoài Ara”
- Đối đãi tệ bạc với ngươi chỉ làm mối ban giao hai nước căng thẳng hơn thôi ! Song, Ta vẫn muốn biết, Ngươi đã đính ước với hắn ư ?
- Ồ, đúng là việc đính ước với một hoàng tử mang lại mối ban giao tuyệt vời, song Dolenza không phải người có thể bán cả bản thân mình.
- Rất tốt ! – hắn đáp.
- Ngài đã lên chức Tướng Quân rồi, đúng chứ. Chúc mừng Ngài ! Và đêm đó – Dolenza mơ hồ nhớ lại – Ngài đã cứu tôi. Cảm ơn Ngài ! – nàng mỉm cười nhẹ nhìn hắn – tôi sẽ luôn nhớ về Ngài, Ngài là một tướng quân tốt !

Tiarthrone nhìn nàng, mái tóc lòa xòa xõa xuống trán, đôi mắt xanh biển trên nước da trắng như ngọc trai. Hắn vốn không thích Dolenza, một sự cảnh giác xen lẫn với cảm giác si mê. Hắn ghét nàng vì nàng làm cho hắn mất cảnh giác và rung động. Nàng đáng ghét vì nàng làm hắn quên mất hắn là một chiến binh đứng đầu thành Iftican, nàng lấn át tất cả thứ đó. Đó là ngay cả trước khi hắn biết nàng là một thiếu nữ. Và lời nói nàng tuôn ra hệt như lời từ biệt, và ghét điều đó, ghét cay ghét đắng suy nghĩ hắn sắp phải từ biệt nàng ta. Dolenza sẽ quên hắn rất nhanh, hắn đoan chắc, nàng ta cũng không ưa gì hắn, nếu có họa chăng chỉ là cảm giác thỏa lòng khi có thể đối đầu với kình địch ngang sức mình mà thôi.
Và hắn cảm giác một sự lạnh lẽo lan sâu trong người hắn sau câu nói.
Đoạn, hắn tiến tới, nâng cằm nàng lên và rất nhanh đặt lên môi nàng một nu cười. Vị ướt át đọng lại trên môi Dolenza:
- Từ biệt, Ngươi định từ biệt đơn giản vậy sao, sau hàng tá thứ chúng ta trải qua ! Chúng ta sẽ gặp lại, Ta thề đấy và không phải ở cương vị tướng quân và chiến binh.
- Câu nói này nghe quen lắm, có phải đàn ông Corodo đều có chung một câu nói với người phụ nữ họ bắt gặp không ? – nàng mỉa mai – và với loại đàn ông đó, mong muốn duy nhất của tôi là để giết quách chúng đi.
- Mỉa mai hay đấy, còn thứ này, Ngươi vẫn thấy quen chứ !
Bàn tay hắn giữ chặt gáy nàng và hắn hôn nàng, lưỡi hắn lướt trên môi và luồn vào trong miệng nàng, Dolenza cảm giác cánh tay rắn chắc của hắn vòng qua vai nàng và giữ toàn bộ trọng lực của nàng. Sự si mê quyệnh vào xúc cảm rõ rệt của hắn, nàng cảm giác điều đó rõ mồn một, tim nàng đập như trống trận trong lồng ngực, vì sự hồi hộp. Mỗi phút giây trôi qua, nụ hôn còn sâu hơn, say đắm và nồng nàn hơn. Hắn hôn lên môi trên và cả làn môi dưới của nàng, sự hấp dẫn như bão táp ào đến rồi cũng tan đi rất nhanh. Hắn nhìn nàng và nói:
- Cứ trốn đi, và Ta sẽ tìm Ngươi ! Và Ngươi sẽ không có cơ hội trốn đi lần nữa đâu. – hắn cắn lên môi nàng nhẹ nhàng, hơi thở nóng bỏng tràn ngập trong hơi thở của hắn lan qua nàng. Sự quyến rũ của người đàn ông không phải nằm ở bề ngoài, nàng đoan chắc. Hắn hôn lên cổ nàng, buông lời nói cuối cùng – sau khi nàng đi 1 canh giờ, lính Corodo sẽ bắt đầu săn đuổi nàng, vì thế đừng để bị bắt lại vì nàng sẽ không thể trốn được đâu và hơn hết, đừng để bị giết.
- Bổn phận của Tướng Quân, tôi hoàn toàn có thể hiếu rõ ! – nàng đáp. Con người sắt thép này tràn đầy nghĩa vụ, tình yêu với hắn mang mùi vị chiếm hữu. Dolenza cảm giác tim mình chệch nhịp, vì nụ hôn và vì sự lý trí lạnh lùng của hắn.
Đàn ông Corodo, nàng đến điên lên vì bọn họ mất. Dolenza nhay nhay tay trên môi và vuốt trên cổ mình. Sao nàng cứ có cảm giác kì lạ như vậy chứ !
Một lát sau Colwet quay lại, mang một bát soup nóng ngon lành cho nàng:
- Ta đã nghỉ thêm một vài ngày và chúng ta đi
- Hai tuần là một con số an toàn, Vocardo – Colwet nhìn nàng e ngại.
- Quá nhiều ! Anh biết chuyện Tiarthroen đã biết về phân thận của Ta đúng chứ ?
- Hắn dường như còn ngờ được Ngài không phải là thương dân hay quân binh bình thường.
- Vậy thì càng phải nhanh lên. Tiarthrone có thể đổi ý với quyết định của hắn ! – “Và Ta cũng thế, Ta không muốn bản thân mình bị quyến rũ Colwet à ! Hắn thật sự đang làm Ta xao động, cả tên Hoàng tử kia nữa ! Ta muốn rời khỏi đây, quay về Lupasthoen nơi có tình yêu của Ta !”
Sau khi ăn xong, Colwet bế nàng trong tay và xếp những vật dụng cần thiết vào trong chiếc rương và cưỡi chiến thú đi.
“Đừng nhìn lại, Dolenza ! Đừng nhìn lại ! Hãy dứt khoát Dolenza, tình yêu của Ta chỉ có thể ột người mà thôi !” – Dolenza thở mạnh, không thể không cảm thấy luyến tiếc sau ngần ấy thời gian gắn bó. Tiarthrone, nàng có quá nhiều gắn bó với con người này, dù đơn thuần chỉ là chiến binh. Song nó sưởi ấm nàng từng chút một, khi nàng được hắn cứu sống không chỉ một lòng. Lòng cảm mến xuất phát từ hành động nhiều hơn là lời nói, từ tâm hồn nhiều hơn là hình thức.
Và nàng đã rung động. Song, Dolenza khước từ điều đó. Khước từ cảm xúc của bản thân mình, không có mối tình nào đủ sâu đậm để nàng có thể rời mắt khỏi tấm chân tình nàng đã có với Ara.
Tiarthrone ngồi trong căn lều tối om, lắng nghe tiếng chân con thú rời đi xa dần rồi xa dần. Qua vách lều, hắn cụp mắt xuống khi bóng dáng thiếu nữ mất hút trong bóng tối của đêm đen. Và lòng hắn chợt thấy trống rỗng.
Nàng ta đi rồi.
Nàng ta lạnh như tảng băng, thật đáng ganh ghét với gã đàn ông nào đã làm con tim nàng ấy kiên định như thế. Dolenza làm hắn nghẹt thở, tình yêu là điều cấm kị song vì sao hắn lại mong muốn được yêu nàng ta như vậy.
Cuộc đời thật trớ trêu. Ở thế giới này, hắn chỉ nghe đến một câu chuyện tình, song rất mông lung và không rõ ràng. Một câu chuyện giải đáp về bí ẩn của Death Prince.
Trong thế giới hoàng tộc, họ đồn đãi kẻ đầu tiên sa chânvào tình yêu ở quỷ giới là Death Prince, một cái tên quá lẫy lừng để có thể nói như thế, song không phải là không có căn cứ. Death Prince đã từng suy kiệt trong thời gian nổ ra chiến tranh, điều đó không chỉ có hàng ngàn binh sĩ thấy mà còn có hàng ngàn người khác biết. Song không có câu trả lời chắc chắn mà chỉ là phỏng đoán, song nó nghe phần nào cũng rất hợp lý. Họ nói phi tần của Ngài đã chết vì đỡ mũi tên cho Ngài ở chiến trận, không một người đàn bà nào ra trận, cũng chưa có kẻ nào ngu đến mức dìm mình vào chỗ chết. Điều đó càng khẳng định sự thật chắc chắn hơn.
Và cả hai đều có kết cục bất hạnh.
Tiarthrone hiểu rõ, lý trí hắn hiểu rất rõ và đã được tôi luyện từ lâu. Song con tim hắn lại rung động. Và sự việc không còn nằm trong quyền kiểm soát của hắn nữa. Hắn ghen tuông với tất cả người đàn ông xung quanh nàng ta, kể cả Colwet.
Hắn phải làm sao, khi nàng ta là người của Lupastheon. Và nàng ta có thể là kẻ nguy hiểm, việc hắn để nàng ta đi dễ dàng như thế có lẽ sẽ là sai lầm lớn nhất mà phải trả giá bằng cả đất nước,song hắn có thể giết chết nàng không. Còn nếu hắn giữ nàng, nàng ta cũng sẽ chết trong lạnh lẽo, héo mòn. Và Tiarthrone thì không nhẫn tâm nhìn nàng chết.
Đáng chết, từ bao giờ hắn để ý đến sự sống chết của đàn bà kia chứ. Đúng là số phận đôi khi đùa giỡn với con người.
JK


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận