The Monarchical Song - Huyền Ca Vương Quyền

Enjoy reading this sweet chapter :) Have a nice day
JK
______________________________________
Tối hôm đó, tại tư phòng , Dolenza trở mình trên giường, dù thân mình nàng mỏi mệt sau một ngày tập luyện song tâm tư của nàng lại không hề bình yên. Nàng nghĩ về Lupasthoen và cũng nghĩ về Aragon. Nàng tự hỏi hắn đang làm gì, khi tay mân mê sợi dây chuyền và vuốt ve nó. Đêm xuống là lúc con người chân thật với bản chất của mình nhất, nàng nhớ Aragon.
Nhớ da diết.
Nàng tự hỏi ở Corodo liệu có tiểu thư xinh đẹp nào vây quanh hắn không, liệu hắn có nhớ nàng không, vì sao mấy hôm nay không có bức thư nào dành cho nàng. Như bất cứ người phụ nữ nào, nàng yêu và cũng muốn được yêu, và nàng ghen tuông vô cớ. Nàng trở mình, nhớ lại những giây phút hạnh phúc của cả hai và cảm thấy thật ấm áp dễ chịu.
Chợt, Dolenza trông thấy ánh sáng lấp lánh từ bậu cửa số, nàng có chút bồn chồn lo lắng vì e sợ dị biến, song khi chờm người lên nhìn qua khung cửa lớn nàng thấy một cảnh tượng ảo dịu. Hàng ngàn chiếc đèn lồng được thả bay trên bầu trời hắc sắc vàng kim của ngọn lửa, cả bầu trời đêm của Lupastheon ngập tràn những lồng đèn trụ với thân vẽ đầy hình cầu kì, chúng bay lơ lửng lên trởi như ngàn vì sao lấp lánh. Nàng chiêm ngưỡng vẻ đẹp đó, như hàng ngàn binh sĩ cũng đang nhìn lên kinh ngạc. Nàng trông thấy một chiếc đèn lồng lớn được nạm ngọc làm nó phản quang ánh sáng muôn sắc của đá quý bay trước tầm mắt mình. Nàng nhẹ nhàng chạm lấy phần đế lồng, áng sáng dịu nhẹ ngọt ngào song không kém rực rỡ. Bỗng chốc, một chồm sáng lờn vờn tỏa ra từ ánh đèn vàng kim, chúng đan kết với nhau và bao bọc lấy chiếc vương miện bằng kim cương đen nàng đang đội. Chiếc vương miện được điểm trang bằng hàng ngàn viên đá lấp lánh trên nền đen, những cũng không hề nặng như trước mà rất thoải mái. Nhìn vào họa tiết đó, nàng liên tưởng như nhìn thấy cả vũ trụ với muôn vàn chòm sao. Một tấm áo lụa trắng sáng với họa tiết đỏ rực rỡ như lửa phủ quả vai nàng, Dolenza ngỡ ngàng nhìn nó và thấy chiếc vương miện trên tóc nàng đang tỏa sáng chói lóa. Mọi thứ thật huyền dịu, hệt như thế giới cổ tích, khác hẳn với sự thật đổ máu thường ngày, và nàng tự hỏi ai đã làm ra điều này. Đoạn nàng nghe có chiếc vải ảo choàng cạ vào nhau theo nhịp chuyển động, khi quay lại nàng trông thấy Aragon đang đứng phía kia bờ thềm. Trong một khoảng khắc, Dolenza không biết phải nói gì. Hắn đang ở cách nàng rất xa, sao có thể ở đây, nàng không biết mình nên làm gì, nên ôm hắn, hôn hắn hay hỏi han hắn. Nàng nghĩ rất nhiều song những gì nàng làm vẫn là chôn chân ở đó.
- Sao lại ngẩn người ra thế, nàng không nhận ra hôn phu của mình hay sao, Haida ? Nàng làm Ta buồn quá đấy, Ta đã chuẩn bị tất cả thứ này và nghĩ nàng sẽ vui mừng kia đấy ! – hắn đáp, nhìn vào đôi mắt long lanh của nàng. Đuôi mắt vàng mật khẽ cong lên khi hắn nhoẻn cười nửa miệng. Và Haida bước tới, nàng không chạy, vì sự vội vã sẽ làm giờ phút qua nhanh. Nàng cũng không từ tốn vì bản thân vốn không đủ kiên nhẫn. Nàng sải bước chân nhanh đến hắn, đôi mắt sớm đã ngập trong sự nhung nhớ ứ đầy. Aragon càm nhận vòng tay nàng vòng qua cổ mình, rất chặt, khi nàng rút vào lòng hắn, rồi nàng nói ba từ. Chỉ ba từ nhưng hắn thấy mọi công sức hắn bỏ ra hoàn toàn được bù đắp:
- Em nhớ chàng ! – hắn vòng tay ôm chặt nàng, tựa lên mái tóc.
Và nàng lại hỏi:
- Sao bây giờ chàng mới đến ? – chất giọng nàng êm như nhung, nhưng hắn cảm thấy từng tiếng nấc rất khẽ kiềm nén một dòng cảm xúc chất chứa đè nén.
- Ta sắp xếp công việc để được ở bên nàng lâu hơn ?
- Lâu hơn là bao lâu ?
Hắn suy tư và đáp:
- Đến khi Ta nhắm mắt xuôi tay !
Và đó là một đêm tuyệt đẹp trong cuộc đời của nàng, dù nó có là hữu hạn hay vô hạn. Aragon dùng những ngày sau đó để ở cạnh nàng:
- Việc ở Corodo thì chàng định thế nào ?

- Nhị Hoàng Tử sẽ thay Ta, dù sau đó cũng là người thừa tự cùng huyết thống với Đức Vua ! Nàng nghĩ sao ?
- Vậy thì tốt ! – nàng nói, gối đầu trên chân hắn, hướng ánh mắt lên bầu trời – nàng vừa lo sợ cho tương lai nhưng lại vừa vững tâm, có lẽ tất cả những gì nàng cần và muốn đều đang ở ngay đây. Từng ngón tay của nàng khẽ gập lại nắm lấy tay hắn. Nàng khẽ nói, chỉ đủ để hắn nghe – em sợ lắm !
- Ta sẽ luôn ở cạnh nàng ! – hắn nói vuốt mái tóc của nàng, ngắm đôi mắt nâu khẽ khép lại lặng yên. Trông nàng thật đẹp, thật lộng lẫy nhưng cũng thật nhỏ bé, và hắn thầm nghĩ “Ta sẽ luôn ở cạnh nàng dù có là sau cái chết !”
.
- Cuộc chiến kéo dài trong bao lâu ? – Ara hỏi Colwet
- Trong chín canh giờ ! – Colwet đáp và bầu không khí trở nên im lặng
- Bằng cách nào ? – Haida hỏi – làm sao chúng có thể hạ được thành Bacstone chỉ trong vòng một đêm?
- Chúng ta vẫn chưa biết, tất cả mật thám gửi đi đều chưa hồi đáp ! – Colwet trả lời, giọng nói trầm mặc và đôi mắt đầy vẻ u ám
- Hoặc là sẽ không bao giờ trả lời được nữa ! – Haida đáp và bầu không khí nặng nề đè lên từng người một trong gian phòng.
Chỉ trong một đêm, Thành Bacstone của Anatoly đã thất thủ hoàn toàn, đó là thành trì mạnh thứ hai sau thủ đô Morris với ba mươi ngàn quân, đó là chưa kể các chốt quân canh gác và cả đôi quân tiếp viện từ những vùng khác. Tất cả đều đã bị phá hủy hoàn toàn trong vòng vài canh giờ. Điều đó gợi cho Haida về thành Luxephin, và tai nàng bỗng ù đi và tay nàng run cầm cập. Những ngón tay nàng bấu chặt vào mắc ghế, mặt nàng sơ cứng lại, cố gắng khống chế lại sự sợ hãi đang tràn ngập. Bất cứ ai dù có mạnh mẽ thế nào cũng lúc sợ hãi, và Dolenza lúc này đang lo âu không yên. Một bàn tay ấm áp đặt lên tay nàng, Aragon nhẹ nhàng gỡ những ngón tay của nàng và nắm chặt lấy chúng.
- Chúng ta không được sợ hãi ! – Ara cất tiếng trong bầu không khí tĩnh lặng – đó là điều Reichenstein muốn và chúng ta tuyệt đối không thể để Reiser biết được điều đó. Thay vào đó hãy đốc thúc, chuẩn bị kĩ lưỡng, hãy di tản khẩn cấp dân chúng ở vùng ven. Dù bất cứ kết cục thế nào, Lupasthoen và Corodo cũng sẽ đứng ở cùng một chiến tuyến và chúng ta sẽ chiến đấu !
Và nàng siết chặt tay hắn.
- Đúng ! Chúng ta sẽ chiến đấu, vì chính sự tự do của chúng ta ! Các lãnh chúa, chúng ta còn nhiều việc cần phải làm ! – Nàng nói, từng ngón tay bấu chặt lấy hắn.
- Hãy cho di tản dân cư vào trú ẩn trong thành. Ngoài những nhu yếu phẩm, vật quý giá, họ nên bỏ lại những thứ cồng kềnh khác và mang theo vũ khí nếu cần ! – Đức Vua nói – hãy cử quân đi giám sát kĩ lưỡng khu vực ranh giới và dựng kết giới ở các thành.
- Đã rõ ! – Charles, Colwet, Lorein nhận lệnh.
- Còn về cửa biển giáp Vương Đô thì chúng ta nên làm thế nào ? – Haida lên tiếng hỏi
- Thủy binh là thế mạnh của Lupastheon, vả lại có quân ở Alanda và cảng Pagan trấn thủ, việc Reiser đánh trực tiếp bằng đường thủy liệu có quá mạo hiểm cho chúng không.

- Song lại là con đường ngắn nhất dẫn đến thành công ! – Haida lên tiếng, việc tiến quân đường bộ buộc Reiser băng qua hàng loạt thành trì trong đó nổi bật là Simbength, nơi tập trung nhiều đấu trường lẫn đấu sĩ đáng gờm của Alanda. Alanda tuy là chốt điểm rất mạnh song nếu đi bằng đường thủy có thể đánh chiếm nhanh hơn. Và nếu Alanda bị chiếm có nghĩa là Lupastheon đã thất thủ. Nàng nói tiếp - Reiser đang trong ưu thế, việc quân lực chúng thế nào, và cả việc chúng có dám trực tiếp nghênh chiến tấn công trực tiếp vào Vương Đô là điều hoàn toàn có thể.
- Thần nghĩ, cẩn trọng vẫn hơn ! – Lanna nói và các lãnh chúa ở các địa vùng gật đầu đồng tình.
.
Làn nước hồ khẽ lay động khi Raphel nhẹ nhàng lướt trên bề mặt nước, chàng lơ lửng trên mặt hồ và niệm chú khi nhãn lực tập trung vào mặt hồ trắng xóa, rồi chàng ra lệnh
- Hãy cho Ta thấy điều khi đã xảy ra ở thành Bacstone vào tối qua !
Hệt như bị một lọ mực khổng lồ nhuốm bẩn, cả mặt hồ bị nhấm chìm trong sắc đen ma quái. Sóng gợn từng đợt dữ dội, đôi mắt chàng kinh hoàng khi trông thấy những gì đã diễn ra. Một đội quân hùng hậu kéo đến biên giáp lãnh vùng Bacstone, trời nổi bão cuốn phăng từng ngọn lửa từ ánh đuốt và nhấn chìm toàn không gian vào bóng tối. Song chúng không hề chiến đấu còn quân Bacstone thì lúng túng trông sợ hãi, bầu trời sáng sao cũng đã bị khuất lấp bởi một sắc đen tuyền. Khi bình minh đến và trời hừng xám, quân thành Bacstone đã tiến quân đến đối diện kẻ thù. Trong đoàn Reiser dẫn đầu, một người đàn bà sau chiếc kiệu voi nhẹ nhàng vén bức màn và nói :
- Ngươi có năm hồi trống để suy nghĩ, hoặc là giao thành Bacstone hoặc là chấp nhận cái chết !
- Không cần đến năm hồi trống, quân Anatoly nhất định không đầu hàng trước bọn ngoại xâm bẩn thỉu như các người ! – Tướng thành dõng dạc nói.
- Vậy thì xem như ngươi đã chọn cái chết ! – bà ta nói, khi bức rèm hạ xuống cũng là lúc bình minh bị nuốt chửng trong sự đen đặc đáng sợ. Ánh sáng còn xót lại là lửa từ những thố dầu lớn ở phía Anatoly đã chuẩn bị. Song ánh sáng đó cũng không giữ được lâu, khi vó ngựa Reiser lao đến cũng là lúc có một thế lực ma quái nào đó đã cuốn sạch bất cứ thứ ánh sáng nào tồn tại trên thế gian. Tuy có thể chiến đấu trong bóng tối song quân thần Bacstone thất thế thấy rõ. Khi quân Reiser di chuyển nhanh chóng như một bóng ma thì những con chiến thú không tiếc thương giẫm đạp những vật cản và phá nát cổng thành chỉ sau một canh giờ cầm cự. Toàn bộ quân đều chết, có kẻ chết vì bị đâm chết, chết vì bị giẫm đạp, nhưng cũng có kẻ chết mà chỉ là một cái xác đen ngòm với hốc mắt và miệng lộ rõ.
Raphel không thể biết là thứ ma thuật gì, nhưng sự kinh hoàng đã sớm chiếm trọn anh.
.
.
Tin tức từ Raphel càng làm mọi người thêm âu lo, Raphel ngồi một mình trong khu vườn cấm cung Alanda, thử kết hợp những pháp thuật mình biết để tìm cách phá giải ma thuật đen nọ. Vẫn còn đang chìm đắm trong sự hỗn độn, bỗng một vóc dáng nhỏ nhắn lọt vào tầm mắt anh.
- Ngươi là ai ? – nàng bé hơi lùi lại khi thấy anh, mắt nàng dán vào ngọn lửa vàng cháy trong tay anh. Mắt nàng hơi nheo lại dưới ánh sáng tỏa ra từ anh.
- Ta là Raphel, Vua của Địa Đàng ! – Raphel đứng thẳng dậy, mái tóc cùng tà áo lụa khẽ đong đưa trong gió mang cho chàng vẻ thư sinh kì lạ. Cô gái có chút kinh ngạc, nàng nghe nói Raphel đã rất lớn tuổi, nàng nghĩ đó sẽ là một người như cha nàng. Nhưng Raphel chỉ là một người thanh niên, rất điển trai là đằng khác, nàng chưa từng thấy ai như thế. Nàng cảm nhận được sự ấm áp, chính trực chỉ qua một ánh nhìn. Đặc biệt đôi mắt xanh sáng bừng kia,nó tỏ rõ sự kiên định đầy uy quyền nhưng cũng làm người khác tin tưởng, chỉ một ánh mắt, dường như có thể quy phục được vạn người.

- Raphel…Ta biết Ngài – nàng ta vỗ tay vào nhau như ngộ ra một điều gì đó rất thú vị, Raphel nhìn nàng thông qua phục trang cao quý, chàng đoán nàng cũng là dòng dõi quý tộc song bề ngoài nàng lại không giống người Lupastheon – Ngươi từng là ý trung nhân của Haida ! – khác với những gì chàng nghĩ, nàng lại thốt lên những lời làm chàng dở khóc dở cười.
- Làm sao cô bé biết được ?
- Cha ta đã nói thế ! Và Ta không phải là một đứa bé !
- Vậy…cha nàng là ai ?
- Cha ta là Hoàng Đế Corodo !
- Vậy nàng là – Raphel nhìn chằm chằm nàng và hỏi- công chúa của Corodo, em gái của hoàng tử Aragon ?
- Chính xác ! Ta là công chúa Eflen ! – nàng bé gật đầu, lùi bước tránh xa Raphel một chút, nàng từng nghe nói khi ở gần thiên thần sẽ bị thiêu đốt, cảm giác nóng hâm hấp lan tỏa quanh anh ta làm nàng bất giác thấy khó thở. Nàng lùi xa ra hơn, Raphel nhìn nàng rồi cởi chiếc áo choàng ra đưa về phía nàng và nói
- Công chúa hãy khoác vào đi ! Eflen nheo mắt nhìn anh và đón lấy chiếc áo choàng rồi khoác qua người. Sự im lặng kéo dài một lúc rồi Eflen nói
- Nói thật là Ta mong Ngài sẽ lấy Haida thay vì Hoàng huynh Ta !
- Tại sao ? – anh hỏi nàng bé với vẻ kinh ngạc
- Không phải Ta ghét hoàng phi của hoàng huynh nhưng …
- Nhưng thế nào ? – anh thúc giục
- Ta nghe hoàng huynh nói rằng nếu không có Haida, thì huynh ấy cũng không tiếc nuối gì cõi đời này nữa. Ngươi nghĩ xem cuộc chiến này, chẳng phải đầy nguy hiểm sao ! Haida lại là người lao vào nguy hiểm, nếu có chuyện gì xảy ra với Haida thì hoàng huynh nhất định cũng sẽ suy sụp.
- Nhưng nếu – Raphel chống tay ra sau và ngửa mặt nhìn lên bầu trời xanh của Lupastheon, tự hỏi sắc xanh này liệu có thể kéo dài được vĩnh cửu hay sẽ bị xâm chiếm bởi màu đen u tối – Haida không phải có tính cách như thế thì hoàng huynh của nàng đã chẳng yêu nàng nhiều như thế.
Eflen mím chặt môi, đôi mắt khẽ cụp xuống và cất giọng hỏi:
- Ngài cũng yêu Haida vì lý do đó sao ? – Eflen hỏi, chẳng hiểu sao trong lòng có chút gì hơi buồn bã.
- Từng như thế ! Nhưng người Ta yêu là một Haida rất ngây thơ, thánh thiện ! Nàng ấy đã thay đổi – Raphel nói – hay đúng hơn là tìm ra được tính cách đúng của mình nhỉ !
Eflen đứng dậy, gấp chiếc áo choàng của Raphel một cách ngay ngắn rồi để xuống chỗ mình đã ngồi:
- Ta làm nàng chán sao – Raphel chỉ mỉm cười dịu dàng, Eflen nghe nói Raphel đã rất lớn tuổi, nhưng trước mặt nàng trông anh vẫn là một thanh niên, sự thánh thiện hòa vào nụ cười ấm áp tạo nên sự tin tưởng kì lạ - thứ lỗi cho Ta, công chúa !

- Không, nhưng Ta nghĩ Ngài nên nghĩ cho bản thân mình thì hơn. Haida, dù sao cũng đã thuộc về một người khác rồi ! – Eflen nói rồi quay lưng đi.
“Điều này không đúng !” – Eflen tự nhủ, nàng không phải là người cộc cằn như thế, sao có thể tùy tiện phát ngôn mà không hề nghĩ đến hoàn cảnh của người khác, nàng thậm chí còn không hiểu rõ tình cảm của Raphel kia mà. Nhưng tại sao nàng lại quan tâm đến việc mình có hiểu hay không về Raphel chứ, việc đó vốn dĩ chẳng quan trọng cũng không hề cần nàng phải quản. Song suốt ngày hôm đó, hình ảnh chàng trai nọ cứ liên tục chờn vờn trong đầu nàng.
.
Từ cảnh Alanda, một chiếc tàu cỡ trung căng buồm lướt đi. Cột trụ và đầu mũi tàu được chạm trộ hình mỹ nhân ngư với cây đinh ba trong tay còn cánh buồm lớn nhất là hiệu kỳ của Lupasthoen, Haida và Aragon đang trên đường đến cảng biển lớn của Lupastheon, cảng Pagan.
- Em muốn chàng cùng đến Pagan để cùng xem xét và bàn một chuyện quan trọng !
- Là chuyện gì vậy Haida ?
- Em nghi ngờ Reichenstein sẽ tấn công theo đường biển !
- Nàng nói xem vì lý do gì mà nàng nghĩ như thế !
- Thủy chiến luôn là niềm tự hào của Lupastheon
Aragon gật đầu đồng tình, quả thật là Lupastheon có đội thủy binh vô cùng hùng mạnh, và cảng Alanda là cảng lớn nhất tọa lạc tại Vương Đô cùng rất nhiều cảng khác của từng địa vùng với số lượng tàu chiến hùng hậu. Reiser cũng là một đế quốc giáp biển, song xét về thực lực có vẻ vẫn chưa thể so sánh với Lupastheon. Chưa có một kẻ địch nào, từ các tiểu quốc, bộ tộc hoặc cả những đế chế hùng mạnh như Corodo dám nghênh chiến trực tiếp với Lupastheon trên biển. Nàng hướng mắt về phía đại dương xa xăm.
- Và nàng nghĩ Reiser sẽ khiêu chiến với niềm tự hào của Lupastheon hay sao !
- Chàng nghĩ, giả sử, Reiser đánh bại niềm tự hào lớn nhất của Lupastheon thì uy danh của chúng càng lên cao biết chừng nào !
- Điều đó không thể phủ nhận, ngoài việc tệ nhất là Lupastheon bị chiếm đóng, Corodo sẽ mất đi đồng minh và các tiểu quốc khác cũng sẽ vì e sợ mà quy hàng.
Nếu Alanda, nơi được mệnh danh là thánh địa hòa bình bị hạ gục với hải cảng hùng hậu thì thanh thế của Reiser sẽ chẳng khác gì rồng mọc thêm cánh. Tóm lại tuy Vương đô Lupastheon là một chiến địa rất khó thu phục, song nếu có thể sở hữu được thì lợi ích là vô cùng đáng kể. Chưa kể việc Lupastheon bị xâm chiếm cũng đồng nghĩa việc nữ thần biển phù trợ đã đại bại trong tay Kafpan. Uy danh Reiser lên càng cao thì binh sĩ các nước cũng sẽ mất đi ý chí, và thực lực cũng ngày càng chênh lệch. Và đó sẽ là bước đệm vững chắc là cho việc làm bá chủ muôn cõi của Kafpan.
- Reiser lại đang sở hữu sự tự tin vô cùng, chúng sẽ đánh vào đường biển để nhanh chóng hạ gục Đế chế này. Vì thế, em muốn chuẩn bị thật kĩ càng.
- Nàng muốn tăng số lượng quân binh và chiến thuyền sao ?
- Không, những thứ có thể làm, Hoàng Gia đã làm hết cả rồi. Cái em muốn là một chiến thuật, và chàng cần phải biết về bí mật đó !
.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận