Xin lỗi vì sự chậm trễ, JK hứa không drop nhưng mà dạo gần đây bận rộn quá. TMS đã đi vào giai đoạn cao trào gần cuối, cảm ơn các bạn đã kiên nhẫn, và luôn ủng hộ truyện.
JK
_________________________________________________
Anatoly đã thất thủ.
Trong suốt hai tuần tiếp theo đó, sự sợ hãi kéo đến như một con bão ma quái bao trùm cả Corodo và Lupasthoen. Những cuộc họp hội đồng được mở ra dầy đặc, những lời binh sĩ bàn tán đầy lo lắng với nhau, đều cùng một chủ đề và cùng một tâm trạng nặng nề. Những cuộc tập trận diễn ra với tần suất cao và áp lực lớn, và đâu đâu trên vương quốc cũng thấy bóng dáng kị binh cưỡi ngựa hoặc những thường dân di tán.Vương đô Alanda, cũng như thành trì lân cận ngày ngày tiếp nhận hàng ngàn dân thường tị nạn từ các vùng khác kéo đến. Corodo cũng đang ở trong tình trạng khẩn cấp chứ không riêng gì Alanda.
Đứng trên tòa tháp của lâu đài, Haida đứng nhìn dòng người kéo về Vương Đô thành hàng dài rồng rắn đến xa tít tắp tận chân trời. Những thương buôn với những chiếc xe ngựa thồ, những người dân, nào người già, phụ nữ, trẻ em dìu dắt nhau qua cổng thành, tay khoác tay nãi, tay níu chặt nhau. Tất cả những người ngoài đó, tuy mang dáng dấp, khuôn mặt khác nhau nhưng sự sợ hãi vẫn lẩn khuẩn đâu đó trong đôi mắt họ. Và có lẽ chính nó cũng đang vô hình đè nặng lên chân mày nàng. Haida nhíu mày, đôi vai nặng trĩu trách nhiệm và sự căng thẳng khi nhìn kinh thành mỗi lúc một đông đúc. Nhà trọ và hàng quán đã quá tải, tất cả các thánh thất, nhà nguyện đều được mở rộng cửa cho người dân trú ngụ song bằng đó cũng không đủ. Vương Đô rộng lớn, hoa lệ này có lẽ cũng đến lúc quá tải, giá lương thực tăng lên một cách chóng mặt, một thố rau có khi đáng giá bằng cả miếng thịt bò vài tháng trước, cũng may là chưa có nạn đói hay cướp bóc nghiêm trọng nào diễn ra. Là chưa diễn ra thì đúng hơn, nếu Lupastheon thất thủ, chuyện đất nước lụng bại chỉ là chuyện thời gian. Áp lực vô hình đè nặng lên vai nàng làm Haida cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Song Haida tự nhủ đó chẳng phải là một mình nàng, rất nhiều tướng sĩ cũng phải làm việc rất cực lực, Haida uống cạn tách trà Eaple, rồi chú tâm vào bản đồ về kế hoạch tác chiến. Song những hình vẽ cứ như nhảy múa trước mắt nàng. Haida lắc đầu và xoa thái dương, một tay nàng vịn thấy thềm đá kháng cự lại cơn choáng váng. Nàng ngồi trên ghế, cảm giác tim đập như trống trận trong lòng ngực, người nóng bừng còn đầu óc váng vất. Trà dược Eaple xem ra nàng đã quá lạm dụng đến bây giờ thì không còn tác dụng nữa. Mặc kệ sự mệt mỏi, Haida còn rất nhiều việc phải làm, nàng gượng dậy song ngã nhoài về phía trước, ngay lúc đó có một vòng tay vững chải kịp lúc vươn ra đỡ lấy người nàng. Ara đã lo ngại cho như thế suốt vài ngày qua, suốt ba tuần làm việc cật lực và chỉ ba tiếng để ngủ mỗi đêm, thậm chí không ít lần nàng đã thức trắng đêm. Haida dù có là thánh nữ, cũng không thể không thấy kiệt sức. Hắn bế thốc nàng lên mặc nàng thều thào mấy tiếng trấn an.
- Nàng ngủ đi Haida ! – Ara đặt nàng xuống giường
- Em ổn ! – Haida nói, chống tay ngồi dậy. Nàng còn rất nhiều việc phải làm, còn kế hoạch cần phải khảo lại, cần kiểm tra diễn tập, cần đảm bảo những chế dược, kiểm tra tình trạng tàu chiến và thuốc dược ma thuật cho cuộc chiến.
- Không, nàng đã kiệt sức rồi ! Nàng sẽ gục ngã trước khi ra trận ! – Ara giữ chặt hai tay nàng ấn nàng xuống gối, nhìn nàng nửa răn đe nửa dịu dàng – nàng phải nghe lời Ta ! – hắn hôn lên trán nàng, nằm xuống cạnh nàng và giữ nàng trong lòng – nàng sẽ ổn, hãy ngủ một giấc đi, sẽ không sao cả, có ta ở đây ! – Ara dịu dàng nói, sự mệt mỏi níu giữ nàng như tơ nhện quấn lấy con mồi. Haida thoáng mỉm cười vòng tay ôm lấy thắt lưng hắn trước khi cơn buồn ngủ nhanh chóng đến và mang nàng đi.
Nàng chìm vào giấc ngủ không mộng mị và tỉnh dậy sau năm giờ đồng hồ, Ara vừa mới trở về sau khi một vòng thám xét và đang ngồi ở một góc gian phòng quan sát mọi thử qua ngọn lửa còn xem xét lược đồ lần cuối. Khuôn mặt mệt mỏi của hắn có phần phấn chấn lên khi trông thấy sắc mặt đã tươi tỉnh hơn trên khuôn mặt nàng. Tình yêu kể ra thật kì lạ, họ vui vẻ vì người yêu chứ không vì bản thân mình. Ara thu hồi kết giới hắn đã bày ra xung quanh nàng, sở dĩ hắn sợ lúc sơ suất Reichenstein có thể cử kẻ đến mưu sát nàng nên bày kết giới chằn chịt xung quanh để đảm bảo và canh chừng cẩn mật nhất có thể để bảo vệ Haida.
- Nàng ngủ thêm một chút nữa đi, ba canh nữa mới đến cuộc họp hội đồng !
Nàng mỉm cười, tiến lại gần quàng đôi tay qua vai hắn từ phía sau, tựa cằm lên mái tóc đã sớm hóa màu bạch kim.
- Tình hình tàu chiến thấy là cũng tạm ổn, cách chàng sắp xếp chúng rất hay ! – nàng lẩm bẩm
- Nàng đồng tình là được – Ara đáp, chạm tay vào viên đá Zurabitter trên cổ nàng. Những gì hắn muốn nói, muốn chỉ cho nàng biết, Haida đều nắm rõ. Viên đá hắn tặng nàng vốn là một phép mầu kì lạ, tùy theo từng người sẽ mang đến một dị thuật khác nhau, với nàng và Ara là một mối liên kết kì lạ và cả hai người họ chỉ vừa phát hiện trong một tháng gần đây. Họ không cần nói, và vẫn có thể hiểu nhau một cách nhanh nhất và chính xác nhất, cứ như thế những gì Ara muốn nàng thấy, nàng sẽ được thấy qua chính đôi mắt của hắn. Đó đúng là một tặng vật dịu kì.
- Ara, có một chuyện kì lạ xảy ra ở thành cũ Luxephin, em muốn chàng đến đó xem !
- Chuyện gì cơ ? – hắn hỏi khi Haida nắm lấy tay hắn và tiến đến mở cánh cửa thông từ phòng nàng đến thành Luxephin.
- Người dân vùng Condion gần đó đó nói, dạo gần đây cứ ngày đêm họ nghe thấy tiếng động ở thành Luxephin, theo lời họ kể là giống như tiếng tập quân, dù ở đó em không hề để bất kì lính gác nào ngoài việc giăng một kết giới lớn. Vài hôm trước em cũng tự mình đi kiểm tra, rõ ràng là không có người nhưng lại nghe thấy tiếng động…!
Luxephin từng là thành trì chủ chốt mà Ara đã từng cai trị dưới triều đại của mình. Sau trận tử chiến quyết liệt với quân Iphotrice, phần lớn thành đều bị tàn phá. Gần một trăm năm sau, vào thời cai trị của Haida, vương quốc Lupastheon đã cho khôi phục lại nguyên trạng song vùng đất đó vốn dĩ rất khó vào hay ra, lại bị đồn đãi là nơi thấm đẫm máu của biết bao quân sĩ nên dẫn đến bị nguyền rủa. Không ít lần người dân ở xung quanh nghe thấy âm thanh kì lạ phát ra từ đó. Nhưng chưa bao giờ lớn và tần suất dầy đặc như thời gian gần đây.
- Là thật sao ? – hắn hỏi.
- Em đã nghe thấy tiếng ròng rọc kéo pháo, cũng trông thấy ròng rọc tự di chuyển ! – nàng đáp, đôi mắt như hắc ín nhớ lại chuyện ma quái đó - Chàng nói xem, có khi nào, những quân lính Luxephin thời đó chưa thực sự chết đi như việc một ác quỷ tiêu tán không ?
Họ đi đến cuối đoạn hầm rồi mở cánh cửa dẫn đến tư phòng ở thành Luxephin. Khi vừa đặt chân đến đã nghe tiếng giày sắt hệt như quân lính đi tuần ở ngoài cửa phòng. Họ chạy ra ngoài vẫn không thấy ai, tiếng chân đã khuất xa ở tận cầu thang lớn. Ara lại tiếp tục đuổi theo, Haida nhìn thấy mắt hắn chú mục về không gian vô định phía trước hệt như đang đuổi theo ai đó.
- Haida, toán lính đó đâu mất rồi ?
- Chàng nói toán lính nào cơ ? - Tiếng chân im hẳn rồi lại mang lên dồn dập như quân lính diễn tập ở ngoài sân, Haida rõ ràng không hề trông thấy bất kì ai duy âm thanh thì rõ mồn một. Ara chạy xuống sân ròng, đôi đồng tử mắt mở to kinh ngạc, Haida chạy lẽo đẽo theo sau nhìn thái độ của người tình vội hỏi:
- Ara chàng làm sao thế ? – Ara nhìn nàng rồi lại nhìn về phía khoảng sân.
Ara nhìn thấy khuôn mặt ngơ ngác của nàng, kinh ngạc hỏi:
- Haida, nàng không thấy gì sao ? – Haida nhìn về khoảng sân trống phía trước, nàng có thể thấy tiếng của giày sắt, gậy sắt nện xuống sàn nhưng tuyệt nhiên đó vẫn là một khoảng sân trống. Haida giờ đã là hậu duệ của thần tiên, dù sử dụng phép thuật tất nhiên cũng không qua được nhãn lực của nàng nhưng nàng quả thật chẳng hề thấy bất cứ ai.
- Thấy gì cơ ? – nàng nhìn Ara vẻ ngơ ngác song thoáng nghi hoặc.
- Quân Luxephin ! – Hắn nói, chỉ về phía trước, trước mặt hắn là cả một đội quân Luxephin đang xếp ngay hàng thẳng lối. Có cả tướng ba tướng chỉ huy, nhưng theo trí nhớ của hắn, tất cả những người lính này lẫn vị tướng này, đều đã chết, cũng như hắn.
- Em không thấy gì cả, Ara à ! Em chỉ thấy một khoảng sân trống !
Ara nhìn nàng rồi nhìn chằm chằm phía trước, ba vị tướng tiến đến chỗ hắn thi lễ và nói, chất giọng trầm mặc xa xôi:
- Chúng thần tham kiến Điện Hạ ! – khuôn mặt họ có phần mờ nhạt nhưng Ara vẫn nhận ra. Họ khoác chiến giáp, vận y phục của Luxephin, quân lính xếp ngay hàng thẳng lối, đủ loại binh khí được mang vác theo. Tóm lại mọi thứ đều giống như ngày cuối cùng hắn duyệt binh quyết tử với quân Iphotrice duy tất cả họ đều trông như kẻ đã chết.
- Hãy mau đứng dậy, chuyện này là như thế nào ? – hắn nói, Haida nhìn hắn kinh ngạc khi thấy hắn nói chuyện một mình.
- Chúng thần vẫn luôn ở đây chờ Điện Hạ ! Công nương, không thể nhìn thấy chúng thần, dường như không ai nhìn thấy được chúng thần trừ Điện Hạ và Cổ thần lửa !
- Cổ thần lửa sao ? Không phải ác quỷ đã chết thì hoàn toàn biến mất sao, không lẽ các ngươi cũng là á thần như Ta ?
- Điện Hạ, để thần nói lại với Ngài một việc.
Chuyện diễn ra từ một tháng trước, khi những âm thanh kì lạ bắt đầu xuất hiện, Cổ Thần Lửa đã đến thành Luxephin, phần cảm thấy nơi tội lỗi này có phần quái lạ, phần muốn tìm kiếm hi vọng đối đầu với Reiser. Khi đến, qua nhãn lực thần đã trông thấy những người này. Chính bản thân họ cũng không rõ mình là ai, họ mang kí ức của những chiến binh, hồi sinh lại sau trận chiến nhưng không ai nhìn thấy. như những linh hồn vất vưởng trông gác thành đã ở đây suốt gần trăm năm, Haida tuy có thường xuyên đến đây nhưng nàng lại không trông thấy dù lần nào đến các tướng sĩ gọi nàng rất nhiều. Cổ thần đã nói thế này:
- Các ngươi vốn dĩ đã không phải là ác quỷ, tuy không phải con người cũng không phải thần linh nhưng lại có kiếp luân hồi. Nguyên do là do trận chiến cuối cùng đều đã từ bỏ các dã tâm đê tiện của ác quỷ, cùng với Điện Hạ bảo vệ thần dân và thành trì này. Đó là việc tốt đẹp đã giải thoát các ngươi khỏi số chết. Nhưng không ai có thể thấy các ngươi, nếu may ra thì có thể chính Hoàng tử Ara mới có thể nhìn thấy, gần đây các ngươi gây náo động như vậy không phải là do cũng biết rằng hoàng hậu Reichenstein đang chuẩn bị chinh phạt lần nữa đấy chứ.
- Đúng thế, tuy chúng thần không thể ra ngoài kinh thành song tin tức cũng đã đến tai.
- Ngươi không thể ra ngoài kinh thành này sao ?
- Phải, chúng thần nghe tin đồn rằng hoàng tử Ara còn sống và đang ở Alanda song làm mọi cách cũng không thể bước qua cánh cổng này !
Cổ thần suy ngẫm nhìn đoán quân ma dị quái, tuy đã cai quản nhân gian cả hàng triệu năm song việc thấy ác quỷ lại có thể chết rồi hóa thành đội quân ma thế này vô cùng hi hữu. Ara xem ra đã tạo ra nhiều dị biến không chỉ do bản thân mà cũng cho thành trì này, số phận của hắn đã chuyển sang một bước khác từ ngày bắt đầu yêu thương phi tần của mình. Còn việc vì sao đội quân ma này chỉ có thể quanh quẩn trong thành chỉ có một cách lý giải duy nhất đó chính là nếu hoàng tử Ara đã từng ra lệnh cho quân lính tử thủ thành trì sát phạt quân địch thì quả thật nếu không có lệnh của Ara thì họ vĩnh viễn vẫn phải tử thủ của nơi chiến trường này mà thôi. Nói cách khác, chỉ có Ara có thể sai khiến được đội quân này di chuyển hay chiến đấu.
Sau khi nghe kể lại cuộc đối thoại nọ, Ara bật cười đầy ý vị, bản thân hắn tái sinh đã là một sự trở lại ngoạn mục, lần đầu gặp gỡ Haida và trải nghiệm cuộc sống luân hồi của á thần đã là điều kì lạ. Nay lại trông thấy quân lính Luxephin , đối với hắn mà nói không phải chuyện nghịch lý tuy đây là chuyện kì lạ khó có thể lý giải triệt để song với Ara mà nói, lại chuyện hoàn toàn hợp lý. Hận thù ngày trước Reichenstein từng gây ra ở Luxephin có lẽ tất cả những kẻ đã chết này cũng muốn trả lại sòng phẳng.
- Nếu vậy, hẳn là món nợ với Reichenstein cần phải được trả lại đầy đủ !
- Chúng thần đã chờ ngày này rất lâu ! Điện Hạ xin hãy ra lệnh.
- Haida hãy chuẩn bị cho Ta một doanh trại hai mươi ngàn quân ở phía bắc thành Alanda ! Các tướng sĩ, Ta ra lệnh cho các ngươi hãy di quân đến chỗ đó, thao luyện một thời gian trước khi xung trận !
- Tuân lệnh Điện hạ !
Haida không rõ chỉ gật đầu nghe theo, song ngay sau lời hắn nói, kết giới do nàng giăng lên quanh Luxephin đã ngay tức khắc biến mất, cổng thành cũng tự dưng mở ra. Bình thường ở cổng thành có một lớp tường ma lực làm đội quân không cách nào tiến ra được, duy bây giờ, họ tràn ra như thác đổ. Haida tuy không nhìn thấy nhưng lại nghe thấy tiếng động kinh người di chuyển, và tiếng quân di hành.
“Những gì còn chưa trả, đã đến lúc phải trả lại rồi !”
Nàng trông thấy ánh lửa nhá nhem trong đôi mắt rực đỏ của Ara, lòng chợt nhớ đến ngày xưa. Ngày xưa và hiện tại, không còn giống nữa, hôm nay nàng sẽ cùng hắn đứng ở đây. Dù chiến thắng hay thảm bại họ cũng sẽ cùng đi, sống hoặc chết vẫn sẽ luôn song hành với nhau. Vĩnh viễn nàng sẽ không để hắn phải chịu lại sự đau khổ, tiếc nuối, cô đơn của ngày nào. Họ cũng nhau quay về với tinh thần phấn chấn. Duy thế, nàng để ý gần đây thần sắc của hắn không được tốt, có lẽ vì do tình hình quân cơ nên ai cũng bận rộn mệt mỏi. Nàng đã hạ lênh ở thêm một doanh trại ở phía bắc thành nghiêm ngặt cấm người qua lại chờ đội quân ma hành quân băng rừng sẽ ở đó chuẩn bị giao chiến. Đoạn, nàng nhìn hắn và nói.
- Bây giờ, chàng đi nghỉ một chút, em sẽ lo phần còn lại !
- Ta…- hắn toan lắc đầu nhìn Haida đã sớm hôn lên môi hắn chặn lại lời nói.
- Ara, em sẽ rất buồn nếu thấy chàng mệt mỏi, chàng cũng mệt mỏi không kém gì em. Xin hãy nghe em ! – nàng nải nỉ bằng chất giọng ngọt ngào như mật và hắn không thể từ chối. Hắn cứ thế thiếp ngủ hai canh giờ tiếp theo.
- Vocardo, tin tức ngài muốn lan truyền, đã lan rộng của vương quốc rồi ! – Colwet nói với nàng trước cuộc họp – chúng sẽ đến tai Reichenstein sớm thôi.
Một tháng trước, Haida đã lệnh cho Colwet âm thầm lan truyền thông qua các dân buôn, nhà thổ rằng Hoàng tử Ara, người tưởng chừng đã chết vẫn còn sống dưới thân phận Aragon xứ Corodo. Những lời đồn lại về xung quanh thành trì cổ Luxephin bắt đầu gây xôn xao.
Tại lúc đó ở Reiser,
- Làm cách nào tên hoàng tử đó vẫn còn sống ! – Reichenstein gào thét, chất giọng chói tai vang vọng khắp không gian. Từng bầy ác là hoảng loạn bay đen kịt bầu trời. Từ trước đến giờ người Reichenstein sợ nhất chính là Ara, tuy bây giờ bà ta đã mang quyền năng mạnh mẽ song sự sợ hãi cố hữu vẫn ở đó, bây giờ kẻ tưởng chừng đã chết đã sống dậy.
- Chỉ là tên hoàng tử oắt con, kẻ đó thậm chí không thể là đối thủ của ngươi ! – một ả đàn bà xinh đẹp mặc y phục đen tuyền trồi lên từ cái bóng của bà ta đáp trả - đợi khi Alanda sụp đổ, kẻ tên hoàng tử cũng sẽ tiêu đời, lần này Ta sẽ đảm bảo hắn sẽ không bao giờ có thể xuất hiện lần nữa.
- Alanda ! ta nhất định sẽ cày nát đất nước Lupastheon, moi gan tên hoàng tử đó cùng ả đàn bà của hắn - ả nói rồi quay người gọi lớn – gọi Edin đến cho Ta !
Chỉ một chốc, gã ác quỷ mặt sẹo, một kẻ tài giỏi và trung thành bậc nhất trong số các tướng sĩ của Reichenstein đã đến, kẻ đó vốn dĩ mang một nguyện vọng như ả, giết chết được Ara và ả giáo hoàng Dolenza.
- Chuyển tất cả hướng tấn công về Lupastheon cho Ta ! Trong vòng hai tuần trăng phải san bằng Alanda, mang đầu Ara và Dolenza về cho Ta ! – mệnh lệnh như tiếng trống tù âm vang khắp tòa lâu đài.
- Tuân lệnh thưa nữ hoàng ! – Edin nhận lệnh rồi quay người rời khỏi sảnh. Gã tất nhiên rất muốn giết Ara và Dolenza. Tiền thân của Edin vốn dĩ là trung tướng của Chúa Tể, đến khi hoàng tử Ara làm phản, gã năm đầu đoàn quân chính tiến gánh Luxephin, nào ngờ tên hoàng tử trước khi chết đã ám sát luôn Chúa Tể. Edin từ đó theo hầu Reichenstein với mong muốn thống nhất lại ba vương quốc, vốn là trung thần của Chúa Tể, tất cả những kẻ phản trắc đều phải chết. Ước mơ lớn nhất của gã là được trả lại vương quốc nguyên vẹn cho chủ nhân đã chết của mình. Song, kì lạ thay là trông một lần giao chiến với Dolenza rất lâu về trước, ả đàn bà đó đã cười nhạo sự trung thành, chê bai gã là kẻ mù quáng duy tha chết cho gã. Hơn nữa, trong lúc dẫn binh sát phạt Anatoly, Đức Vua vốn là hoàng tử cả trước khi chết cùng đã nói với gã những lời tương tự trước khi chết:
- Ngươi là trung thần của cha ta nhưng lại không biết đúng sai. Bán mạng cho ả tiện nhân đó, không phải Ara đã giết cha ta mà chính là ả đàn bà ngươi ngày đêm tận tụy. Ta từng rất nể trọng ngươi, nhưng ngươi quả thật có mắt như mù. Không những không phò tá cho hậu duệ chúa tể là Ta và Ara lại đi giúp kẻ địch.
Edin trước giờ là kẻ cứng nhắc, song những lời đó quả thật làm gã suy suyển. Edin cũng đã nghe về tin đồn của hoàng tử Ara, và đã cho người đi điều tra thực hư, lời đồi xuất phát từ một nhà thổ nọ và gã sẽ hạch hỏi những kẻ đó để moi móc thông tin. Edin tới nơi và bước vào nhà thổ, rất nhiều gái điếm đang lả lướt đi qua, đàn ông ra vào cũng không ít. Một phụ nữ tầm tuổi trung niên, ăn mặc khiêu gợi tiến lại:
- Chào mừng đã đến, nào nào, Ngài vào mau vào xem, có rất nhiều cô cho ngài lựa chọn.
- Ta không đến đây để gặp lũ gái điếm của ngươi. Ta có vài việc muốn hỏi ngươi !
Nhìn thái độ khắc nghiệt của gã đàn ông mặt sẹo, bà ta có phần căng thẳng và dẫn gã tới một phòng trống.
- Ngài có chuyện gì muốn hỏi ?
- Lời đồn của hoàng tử Ara !
- Ồ lời đồn đó ! – bà ta hớp ngụm rượu, hàm răng vàng ủn khoe ra theo từng điệu cười – ai ai cũng biết, Ta nghe nói tên hoàng tử đó đã sống lại.
- Nhảm nhí, kẻ đã chết sao còn sống lại.
- Ta nghe rất nhiều người nói, Giáo hoàng của Lupasthoen vốn dĩ là phi tần ngày trước của hoàng tử, sau khi hoàng tử chết đã thề cả đời sẽ không lấy bất kì ai nữa, bỗng dưng lại kết hôn với hoàng tử Aragon xứ Corodo chẳng phải kì lạ sao. Vị hoàng tử đó gia thế không minh bạch, nhưng từ nhỏ đã là kẻ thao luyện binh thuật, không phải rất giống ai đó sao. Chưa kể, họ nói rằng hoàng tử đó tướng mạo khôi ngô tuấn tú, dạo gần đây không hiểu sao mái tóc lại chuyển màu bạch kim. Đó không phải là sự trùng hợp kì lạ hay sao, huống chi màu tóc đó không thông dụng !
Edin nghe có phần thất kinh song vẫn đe dọa:
- Kẻ tài không thiếu, ngươi nói năng bậy bạ, Ta sẽ cắt cái đầu của ngươi !
Bà ta hốt hoảng đáp
- Ngài cắt cái đầu của Ta thì cũng không bịt hết miệng thiên hạ. Ta còn nghe một lời đồn nữa.
- Chuyện gì ?
- À không, Ta tốt nhất không nói, nếu không Ngài sẽ giết Ta !
- Hoặc là ngươi nói, may ra Ta có thể tha hoặc là Ta giết ngươi ngay bây giờ !
- Ở thành Luxephin bỏ hoang ở Lupastheon, bây giờ xuất hiện tiến động kì lạ như tiếng binh sĩ tập luyện – bà ta tiến lại chỗ gã, nói nhỏ như sợ ai nghe – họ nói, ngày xưa Luxephin bị gán tội mưu phản oan ức nên bây giờ bọn quân đã chết đó vẫn còn lởn vởn mong muốn trả mối thù này.
- Chuyện này thực hư thế nào ?
- Tôi tuy chỉ là chủ quản nhà thổ nhưng lại không thiếu gì mối quan hệ, chuyện này nếu không phải cho thành chủ Condion gần đó nói thì làm sao tôi biết được. Dân Lupastheon từ đâu đã đồn đãi rằng, hoàng tử Luxephin không hề mưu phản, chỉ là do có kẻ hại ! – Edin nhìn con ngươi của bà ta mở to khi bà ta thầm thì – ngài nói xem, hoàng tử là kẻ thông minh, biết rõ đấu với Iphotrice thì Luxephin sẽ đại bại, tại sao lại lấy trứng trọi đá như thế. Rõ ràng là có kẻ đàm tiếu gây nên sự hiểu lầm này ! – bà ta nói rồi dựa vào ghế uống cạn ly ruợu- chuyện Ta biết cũng có bấy nhiêu, dạo gần đây loạn lạc chẳng mấy nghe tin tức. Tiện thể, tướng quân đã đến đây thì vui chơi thỏa thích, tôi nhất quyết sẽ cho ngài những cô gái đẹp hất– quay lại điệu bộ lả lơi mời gọi, bà ta nói chỉ thấy Edin đùng đùng tức giận rời đi.
Bà ta ngồi dựa vào ghế, thở hổn hển, dẹp đi vẻ điềm tĩnh gạ tình ban nãy, bà ta thật sự sợ đến mức đã có thể són ra. Khuôn mặt sẹo với biểu hiện đáng sợ đó thật sự làm người ta kinh sợ. Từ sau bức rèm, một kẻ vận áo choàng kín mặt bước ra:
- Làm tốt lắm, đây là tiền công của bà ! – người lạ mặt biến mất sau đặt lên bàn một chiếc túi chứa đầy ngọc quý.
Lúc này tại cuộc họp hội đồng ở Lupastheon:
- Theo tin mật thám thì quân Reiser đang tiến đến thành Simbength, nhưng bây giờ đang chếch về sông Gioan.
- Chúng đang tiến về Alanda ! – Ara lẩm bẩm
- Phải ! – vua Lupasthoen gật đầu – Ta sẽ đem quân từ Simbength và các thành gần đó ra chặn đầu bọn chúng.
- Điện Hạ ! Thần xin phép được thay người đảm nhiệm – Haida thốt lên.
- Không – vua Lupastheon đặt tay lên vai Haida ý ngăn cản nàng rồi giải thích - Vocardo hãy ở lại Alanda chuẩn bị. Nếu Reiser tiến đánh Alanda có đến hai hướng tấn công, đường bộ và đường biển. Tình hình của Alanda bây giờ vẫn chưa hoàn toàn sẵn sàng nghênh chiến, các ngươi ở lại chuẩn bị. Còn Ta sẽ đối đầu với chúng trước, chúng ta cần phải đánh lạc hướng của chúng trước. Alanda sẽ là trận chiến cuối cùng !
Đoạn, ngài quay sang Colwet và ra lệnh:
- Ngươi sẽ chuẩn bị cùng Ta ra trận !
- Tuân lệnh !
- Thưa Đức Vua, quân của Corodo cũng đang trên đường đến Lupastheon, trận chiến lần này Corodo và Lupastheon sẽ cùng gặp Reiser ở chiến trường.
- Được ! Ta chờ tin quân Corodo !
- Đức Vua, Colwet, xin hãy cẩn trọng ! – Haida thi lễ.
- Vocardo cũng hãy đảm bảo, kế hoạch của chúng ta được thành công.
- Thần sẽ cố gắng hết sức ! – Haida đáp.
Thành Simbength, một tuần sau.
Ở phía nam bờ sông Gioan, quân ba thành Simbength, Orlex, và Gioan đã xếp thành hàng chỉnh tề, hơn một hai mươi ngàn quân với giáp sáng loáng, vũ khí đầy đủ để nghênh chiến. Đứng đầu là vua Lupastheon, tướng quân Colwet cùng thành chủ Simbength. Ở sau lưng đội quân là thành Simbength rộng lớn, lính đứng phủ khắp tường thành, đây là một trong hai cứ điểm quân sự quan trọng của Lupastheon sau Alanda. Ở ven bờ sông, hơn trăm thùng gỗ được chất thành một hàng dài. Mặt sông loang loáng ánh dương, bỗng chốc sóng sánh. Tiếng đoàn quân đi chuẩn vang từ xa đến gần, tiếng giày sắt chạm vào nền cát, tiếng hàng trăm ngàn bước chân cùng lúc bước đi làm không gian rúng động. Âm thanh đó hòa cùng hồi kèn trum phet lớn. Từ phía bờ kia sông, dải cát vàng đã nhanh chóng bị xâm chiếm bởi đoàn lính đông như kiến. Bóng tối le liếm nuốt trọn không gian, họ nghe tiếng di quân hò hét kinh hãi, quân lính Reiser không rõ mặt cũng không rõ hình dáng bởi chúng cứ lấp lòa trong bóng đêm. Song tất cả tướng sĩ của Lupastheon vẫn quan sát thế trận với thái độ điềm nhiên, đây là lúc họ sử dụng thiên địch của bóng tối để khắc chế Reiser, hi vọng tuy vô cùng mỏng manh nhưng là duy nhất và không bao giờ được từ bỏ.