Chpater IV: The Queen of The King
Gophia khi đó cưỡi ngựa cùng đoàn tùy tùng và phu nhân của mình đi đến khu rừng để săn bắn. Ông đã nhìn thấy một đứa trẻ nhặt củi, thằng bé ăn mặc quần áo cũ kĩ và sờn rách, nhìn thoáng qua chẳng khác gì một nô lệ. Gophia đã phớt lờ và bỏ song, ở giờ phút đó cậu ngẩng mặt lên. Đôi mắt đỏ rực gần như lấn át cả những thứ xung quanh, nó như tỏa ra một ngọn lửa và nhìn thẳng vào ông. Dáng vẻ chẳng hề e ngại, dù hoàn toàn có thể lý giải bằng một câu là ‘trẻ con không biết gi’ nhưng Gophia đã khựng lại. Ông xuống ngựa và tiến về phía cậu. Tuy rất dơ bẩn song càng nhìn càng thấy ngũ quan rất sáng sủa, ánh mắt vô cùng điềm tĩnh. Chúng như quả cầu lửa dõi mắt nhìn theo động tĩnh của đối phương. Gophia tiến lại gần và nhìn kĩ hơn đứa bé, ông không đế ý đến con trăn lớn, con trăn to bằng một cuồm tay ở trên thân cây to và phóng xuống. Một thanh củi khô phóng ra từ tay cậu trước khi nó ngoạm vào bả vai ông, Gophia nhanh chóng rút thanh kiếm ra chém đứt con trăn. Aragon nhìn con trăn đứt làm đôi rơi xuống và nhặt con vật lên:
- Cậu bé, sao ngươi lại nhặt chúng ?
- Mỡ trăn cũng rất hữu dụng, thưa Ngài !
- Cha mẹ Ngươi đâu ? – ông hỏi, không biết sao cha mẹ thằng bé có thể để nó ở khu rừng hoang vắng thế này.
- Không biết ! – thẳng bé khựng lại đáp rồi tiếp tục nhặt củi
- Vậy bây giờ ngươi sống với ai ?
- Ông bà Xrek, thưa Ngài !
Thì ra là một đứa trẻ nô lệ. Ông quan sát đứa trẻ một lúc, tự hỏi một đứa bé 5 tuổi sao có thể tự sống sót thế này. Và Gophia đã đưa ra một quyết định bất ngờ, nhận nuôi đứa trẻ đó đồng nghĩa với việc đưa một đứa trẻ nô lệ lên làm hoàng tử. Aragon tuy là hoàng tử song nhiều người không công nhận điều đó, họ xem Aragon như một hoàng-tử-không-chính-thức của Corodo, song Aragon năm 7 tuổi đã hoàn tất tất cả lễ nghi cần thiết của một hoàng tử, và bộc lộ tư chất trong việc lĩnh hội khả năng chiến đấu và chiến thuật binh pháp. Điều đó làm ông cực kì kinh ngạc, đó dường như một chiến binh trong thân xác của đứa trẻ 7 tuổi. Ông đã tự tay truyền dạy cho Aragon như với Tam Hoàng tử nhiều năm trước, ông nhận ra cả hai đều có tính háu thắng. Aragon từ năm lến 8 đã hiếm khi nào xuất hiện với trang phục hoàng gia mà hầu hết là trong chiến bào. Gophia càng lúc càng nghi ngờ về những lập luận của mình. Ông biết Điện Hạ không thể nào tái sinh song, chuyện trùng lắp này liệu có phải là điềm tốt lành cho Corodo hay không.
-I-
Theo lời qua tiếng lại, Dolenza biết được đây là quân đội ở thành trì Iftican. Ngoài quân đội trấn ở thủ phủ Corodo, đây là đội quân thứ 2 chủ chốt của Corodo.
Tướng quân ở lại trấn thành Cerest cùng một nửa binh lực còn phó tưởng dẫn một nửa số binh lực quay về thành . Dolenza quả thật thấy mình kém may mắn, thiết nghĩ quân chiến thắng phải ở lại trấn thành vài ba ngày để khôi phục binh lự và trị thương, cũng như đảm bảo chắc không có kẻ nào ‘thừa nước đục thả câu'. Song tướng quân lại tự tin cho rằng với bảy phần binh lực cũng là đủ, bảo phó tướng mang phần ba phần số binh về trại để trấn giữ quân trại biên giới an toàn, và đi ngay trong đêm.
Dolenza thầm nghĩ, đúng là một quyết định kém thông mình, quân đội vừa chiến thắng và các binh sĩ chờ đón được nghỉ ngơi, an lạc chưa kể hao tốn sức lực cũng cần hồi phục. Vậy lại ra lệnh đi ngay trong đêm. Dolenza tuy không quá bận tâm vì biết mình phải tốn nhiều thời gian mới thoát được, song trong lòng lại dấy lên cảnh giác. Lão tướng quân đó, rõ ràng có nét quen nhưng không nhớ rõ là ai nhưng linh cảm về kẻ đó với Dolenza, không hề tốt. Còn phó tướng quân kia đi cùng liệu có suy nghĩ hay toan tính gì không, lòng người khó lường.
Dolenza rời khỏi con chiến thú Ulencex của phó tướng quân, tay níu cương một con quái sâu to tướng còn sót lại trong trại kị binh của Cerest. Từ một kẻ ‘ngoại lai’ bỗng chốc nhận được sự chú ý của cả đoàn binh, và điều tất yếu là chàng không thể nào thoát dễ dàng được khỏi đây sau chiến công ‘hiển hách’ của mình. Mỗi binh sĩ được phát vội một phần quân lương và nghỉ một lát trước khi lên đường. Dolenza dù bụng đói cồn cào, chỉ dám ăn chút bánh và nước vì chàng vốn không thể giở chiếc mặt nạ lên ra lâu được, nếu lộ mặt ngộ nhỡ có ai nhận ra thì rất nguy hiểm. Bọn lính xung quanh có vài người đi ngang vỗ vai chúc mừng tên đồng sự , một vài kẻ dõi mắt nhìn Dolenza giơ phần quân lương thừa cho con quái sâu to tướng ăn. Con vật ra chiều vô cùng thích thú, sục cái miệng đầy nước dãi của nó vào phần quân lương của . Chàng thở dài cảm giác con sâu này thật tệ hại, đi lại chậm chạp, ăn thì nhiều nữa. Dolenza đóng vai một kẻ kì quặc, thức ăn thì không ăn, đưa hết cho quái sâu còn sâu còn mình đi lùng sục khung thành. Dolenza thực ra đang tìm xem có đường hầm hay lối đi có thể thoát được không, đến phòng yến tiệc chợt nghe có tiếng động rất nhỏ. Đảo mắt, chàng bắt gặp một vũ nữ đang nằm thoi thóp trên sàn, một tên Cerest béo mập đã chết đang đè lên người nàng. Cô gái bị thương ở thắt lưng, cô ấy cũng là người tham gia vào chiến dịch mật đánh thành lần này của Lupastheon, song cô không biết Dolenza là chỉ huy chính mà chỉ thông qua một số người dưới quyền của chàng .
Dolenza, trong quân phục của Corodo tiến lại làm cô vũ nữ sợ hãi. Corodo vốn khát máu và không xem trọng phụ nữ, song khi nhận ra thái độ giúp đỡ của chàng thì cô có vẻ bớt sợ hơn. Máu tóc đỏ rực ôm lấy khuôn mặt thanh tú, đôi mắt màu xanh biếc màu biển Dolenza hút hồn cô gái. Dolenza nhận ra đây là cô gái này cũng là người Lupastheon, vẻ mặt tuy xanh xao song vẫn khá xinh đẹp, Dolenza lấy ít vải sạch và băng bó cho cô. Trong thân phận lính Cerest bây giờ, chàng chỉ có thể hoặc bỏ cô lại hoặc mang cô theo, song bỏ cô lại với đám đàn ông Cerest quả thật không phải là ý hay cho cô gái Lupastheon kia. Dolenza đành mang cô theo:
- Tên ? – Dolenza hỏi.
- Shirin ! – Shirin nói lòng thấp thỏm lo âu.
- Shirin ! Cô muốn sống thì ngoan ngoãn nghe lời Ta ! Rõ chưa ? – Dolenza hỏi, giật mạnh tấm áo choàng từ phía một tên quý tộc đã chết và choàng qua người cô – đi được chứ ?
- Vâng ! – Shirin đáp, nhìn chàng kị binh trước mặt mình, khuôn mặt chỉ ở tuổi thiếu niên, hình như là người gốc Lupastheon nên mới có đôi mắt xanh như thế. Chưa kể, khuôn mặt đó không phải là người Corodo, thiếu niên rất điển trai tuy lời nói không dịu dàng cho lắm. Song so với hàng tá đàn ông thì như vậy đã là tử tế rồi. Nàng loạng choạng bước đi song vết thương đau buốt làm nàng đau đớn ngã xuống. Dolenza kịp thời chụp được nàng, chàng quàng qua vai và đỡ phần lớn sức nặng của nàng đi.
Dolenza mang Shirin đến chỗ con quái sâu và chờ thời cơ trốn đi. Nhưng thật lòng là khó thoát khi trong ngoài đều có lính canh. Sau hai canh giờ thì khởi hành về, lão phó tướng tiến lại nó:
- Ngươi là do thám nên theo đoàn cùng về !
Dolenza cũng muốn như thế, trốn trên đường đi sẽ dễ hơn là ở lại thành. chàng cùng Shirin leo lên con quái sâu rồi cùng đoàn người khởi hành. Dolenza vắc sau lưng vài nhánh cây đầy lá, cốt cho con sâu mập của mình. Nó suốt nãy gì cứ thi thoảng lại nhổm người lên thân cây ăn lá. Cứ như bọn sâu rớm thời kì sắp hóa bướm nên tiêu hóa cũng kinh khủng hơn.
Quân của Corodo đang dần rút quân về cứ điểm trong đêm, Dolenza sau một ngày trải qua nhiều mệt mỏi, tay chân như muốn rả rời, mắt cũng như muốn khép lại. Lưng con quái vật cũng thật to, lại có lông to mịn màng. Dolenza rất mệt, đưa Shirin giữ dây cương rồi khoanh tay lại ngủ . Phải ngủ để còn có sức mà trốn, cả ngày chiến đấu kịch liệt, không thấm mệt mới là lạ. Shirin ngồi trước, sự lo âu sợ hãi vẫn gặm nhắm trong nàng song đã dịu xuống phần nào, nàng nhìn sang thiếu niên ngồi phía sau mình. Đôi mắt xanh tuyệt đẹp của chàng đã bị che khuất bởi lớp mi dày, trong vô thức chàng ta dựa vào người Shirin. Điều đó tuy làm vết thương ở thắt lưng nàng khó chịu song lại tạo cho nàng cảm xúc kì lạ vô cùng, như một có một con rắn trườn qua người. Shirin cảm giác hơi thở nhẹ nhàng của chàng phả qua mái tóc cô, khuôn mặt điển trai muôn phần thanh tú kể cả khi ngủ, Shirin càng lúc càng ngờ vực, trong đám kị binh thô kệch lại có một trang nam tử hào hoa như thế sao, hơn nữa nét mặt như thế rất có dáng dấp của con nhà quyền quý chẳng phải sao.
Giấc ngủ kéo đến con người mệt mỏi rất nhanh, song chỉ chập chờn được hơn canh giờ. Dolenza choàng tỉnh, đoàn quân vẫn đang di chuyển trong đêm. Chàng bắt gặp ánh mắt Shirin đang nhìn mình, nàng giật mình khi bị ánh mắt xanh như bầu trời của chàng thâu tóm, nàng vội vã quay đi. Dolenza ngồi thẳng dậy, nhẹ nhàng lấy dây cương từ tay nàng ra và cưỡi con quái sâu. Trong cái khoảnh khắc ngắn ngủi đó, nàng bỗng chốc thấy tay mình thật ấm áp, một cảm giác kì lạ dâng lên và tim nàng đập dồn dập. Dolenza dường như không nhận ra sự kì lạ của cô gái xinh đẹp của mình chỉ chú tâm quan sát xung quanh, con sâu vẫn bò theo trên hàng tá cái chân nhỏ của nó. Thân hình của chàng ở ngay sau lưng Shirin, điều đó không thể không làm Shirin thấy hồi hộp, chàng là người ơn của nàng và cũng là người điển trai nhất mà nàng từng thấy. Có lẽ sự thẩm định đó còn xuất phát từ lòng biết ơn cũng nên, Shirin nghe vài lời bàn tán, tuy nàng không hiểu lắm ngôn ngữ Corodo song nhiều người nói chàng là người lập công lớn trong trận chiến này. Một người không chỉ hào hoa tuấn nhã mà còn có tài, nghĩ là chàng đã góp phần làm thất bại kế hoạch chiếm thành của Hoàng gia Lupastheon. Shirin khi trưởng thành đã gần như chưa hề rung động trước ai. Có rất nhiều giai thoại kể về Tam Hoàng tử của Luxephin mà nàng đã từng nghe, có lẽ tình cảm cũng nảy sinh qua suy tưởng của nàng, vì Tam Hoàng Tử nổi tiếng là người thao lực và khí chất hơn người, Shirin luôn mong người yêu mình sẽ là một người có thể bằng một nửa như thế. Và nàng nghĩ nàng đã tìm ra, nàng từng nghe nói Tam Hoàng Tử có bề ngoài vô cùng xuất chúng, nàng không biết Ngài ấy dung mạo ra sao nhưng nàng nghi ngờ rằng Dolenza cũng có thể đem ra so sánh với con người huyền thoại đó. Shirin len lén nhìn chàng, và tất nhiên bị Dolenza bắt gặp, nàng cảm giác tay chân rụng rời khi chạm vào ánh mắt của chàng. Dolenza nhíu mày và hỏi:
- Nàng sao vậy ? Nàng thấy không khỏe à ? – Dolenza nói nhìn khuôn mặt nàng chuyển đỏ.
- À…không…em chỉ…- nàng ngượng nghịu khi nhận ra cách xưng hô của nàng trở nên mềm mỏng đến lạ.
- Nếu nàng mệt có thể ngủ, Ta nghĩ cả ngày hôm nay đã rất vất vả cho nàng rồi ! – Dolenza nói cởi chiếc áo choàng và phủ qua người nàng. Dolenza thở hắc, nhìn Shirin thì chàng lại nhớ đến việc thất bại lần đó. Bây giờ còn phải mang theo nàng tiểu thư Sealat này thì càng hạn chế khả năng trốn thoát hơn nữa.
Phải, cả ngày hôm nay nàng rất mệt. Ca hát nhảy múa rồi chiến đấu cả ngày rồi. Nàng siết chặt tấm áo, cảm giác thật kì lạ khi đây là áo của Dolenza , Shirin cúi thấp xuống và rút người vào Dolenza. Chàng cũng không phản ứng gì, chỉ hơi nhíu mày tỏ ý lạ. Shirin chợt mắt khi sự sung sướng len lỏi dần trong giấc ngủ của nàng…
Những con quái thú lướt cánh trên không trung, lao vút đi trong đêm đen trên nền trời thẫm tối của Lupastheon. Ezgen lướt đi nhanh như một tia chớp, là loại rồng nhanh nhất ở đất nước này, vận tốc đến cả ngựa thiêng còn phải cúi đầu thấp hơn vài bậc. Lorein nhận lệnh quay lại bẩm báo với Hoàng đế Lupastheon về tình hình của Cerest, anh biết họ cố tình giao nhiệm vụ này vì họ lo sợ tâm tính không bình hòa của anh lúc này. Làm sao anh có thể an lòng được khi Dolenza mắc kẹt ở đó, trong đám quân bình Corodo. Tình thế ngàn cân treo sợi tóc đó làm anh tưởng mình điên lên vì lo lắng. Kết giới bảo vệ thành hạ xuống khi con Ezgen của Lorein bay vào. Anh tức tối đi vào chính điện nơi Hoàng Đế Lupastheon đang chờ đợi, tin Cerest rơi vào tay kẻ khác hẳn là tổn thất lớn cho đất nước song chưa kể đến hai người còn mắc kẹt ở đó.
- Sao các ngươi kia còn chưa quay về ? – Đức Vua nói, giữ vẻ điềm tĩnh của Đế Vương, mọi chuyện phải thật tỉnh táo, Cerest không lấy được hôm nay vẫn có thể lấy được ngày mai. Không cần gấp rút, trận đấu này cũng không hao quá nhiều tiền của, binh lực.
- Quân đội đang theo sau quay về. Nhưng Ngài Dolenza và tiểu thư nhà Sealat vẫn còn kẹt ở đó !
- Dolenza sao ? Sao lại có chuyện đó xảy ra ! – Hoàng Đế bật dậy, gầm lên. Một là Shirin của Sealat, một tiểu thư của gia tộc trung thần và quan trọng hơn Dolenza cũng bị mắc vào đó. Dolenza nhất quyết bằng mọi giá phải cứu về bằng được.
- Là sự cố ngoài ý muốn, hiện Charle, Lanna đang theo chân Corodo và tìm cách giải cứu Ngài ấy. Bệ Hạ, xin hãy nhẫn nại !
- Ta ra lệnh cho Ngươi, bằng mọi giá phải mang Dolenza về đây ! Mang quân đội đến đó, dù có phải đánh nhau với Corodo cũng phải mang về đây !
- Bệ Hạ, xin hãy cân nhắc. Nếu dùng quân lực giải quyết sẽ không có lợi cho kế hoạch của chúng ta. Dolenza hơn nữa có lệnh cho thần phải rút lui, bảo toàn quân lực. Chúng thần nguyện đem sinh mạng của mình để cứu bằng được Ngài ấy. Xin hãy cho thần mang một nhóm quân đi hỗ trợ !
- Được, hãy lấy đội tinh nhuệ nhất của Cấm vệ quân ! Phải mang được Dolenza về, rõ chưa !
- Thần xin lãnh ý chỉ của Ngài !
Lorein nói rồi lui ra, anh bằng mọi giá phải cứu được Dolenza. Bằng mọi giá ! Không biết Dolenza có gặp nguy hiểm gì không, Ta lo quá !
Một dòng kí ức chảy trong anh.
-I-
Cách đây rất lâu, Lorein đang là chỉ huy một đội quân mới nhập ngũ. Ngày hôm đó, anh còn nhớ đó là tiết trời tháng mười, trời Lupastheon với hạt nắng cuối cùng nhảy múa khắp nơi.
Anh dạo trong khu vườn của cung điện Lupastheon, tại nơi đó, anh trông thấy một thiếu nữ. Dung mạo cô ta vô cùng kì lạ, tóc nâu ánh hồng, mắt màu nâu song phảng phất sắc xanh. Trên tay là thanh kiếm, cô gái đang thực hiện một loạt đoàn hiểm vào hình nộm gỗ ở đó. Như phát giác có người đến, mũi kiếm của cô chợt chĩa thẳng về phía anh vẻ phòng thủ. Khi nhận ra quân phục của anh, cô ấy chỉ thu kiếm lại, gật đầu chào và bỏ đi. Hoàn toàn không nói câu gì. Cô gái có ánh mắt nghiêm nghị, khuôn mặt gần như không biết cười, cách cô ấy chiến đấu hệt như chiến binh. Cô gái đó khơi gợi sự tò mỏ ở Lorein. Thế là hàng ngày anh đều đến đó, tò mò rồi dần bị cuốn hút. Vẻ đẹp lạnh lùng đó lẫn cách cô chuyên tâm vào tập luyện thu hút anh đến kì lạ.
Song vài một ngày cuối năm, anh không thấy cô đến tập. Do tiết trời lạnh quá chăng ? Hôm sau nữa, vẫn không thấy, anh bắt đầu lo lắng. Anh hỏi Charles, chủ tướng của mình về ngưởi con gái kì lạ nọ. Charles lúc đó quan sát anh rất lâu, ra chiều dò xét rồi nói:
- Cô gái đó…chính là hậu duệ của Pargarien elevatur !
- Là cô ấy, Haida sao ? – anh khựng lại sửng sốt. Nội bộ những người nắm chức vị cao đều biết Haida là ai. Ngoài sứ mệnh và nhiệm vụ nặng nề cô gánh vác của gia tộc Tiên, thân phận Haida là một hậu duệ Tiên Cá và cũng là phi tần của Tam Hoàng Tử thời xưa. Là công nương chính thức của Luxephin.
- Phải ! Hôm nay Ngài chuẩn bị vi hành đến thành Luxephin ! – Luxephin cách đây khá xa lại là nơi đất chết nguy hiểm, đường đi lại vô cùng hiểm trở. Có thể để một cô gái đi trong thời kì loạn lạc này sao.
Đúng rồi, cách đây nhiều năm vào thời điểm này, Luxephin đã đại bại. Cô gái đó đến chắc để tưởng nhớ về nơi đó. Anh biết hậu duệ của Tiên Cá là một người tên Haida, song anh cứ luôn nghĩ đó là một người đàn ông hoặc phụ nữ ở độ tuổi chững chạc và có thân hình thấp bé. Hơn nữa Ngài ấy bước ra ngoài chỉ toàn mặc phục trang của kị binh và che kín khuôn mặt nên khó nhận biết là nam hay nữ. Ngài ấy cũng sống ở một khu vực mà chỉ có chỉ huy cấp ới có thể tiếp kiến cho nên về chung qui, anh không biết nhiều. Nhưng không ngờ hậu duệ là một cô gái trẻ tuổi, tuổi đời chỉ xấp xỉ ở con số hai mươi, vả lại là một người xinh đẹp.
Lorein là thanh niên có tài song bản tính vẫn còn non trẻ, anh tuy biết Haida không phải là người nên gặp khi nàng không muốn song anh đã lén đến gần biệt điện của nàng để nghe ngóng. Anh nấp trên tán cây to, Haida quả thật khởi hành lên đường đi Luxephin, và hơn nữa là đi một mình. Lorein bắt gặp một thiếu nữ, khuôn mặt rất xinh đẹp với mái tóc nâu ngã hồng. Đôi mắt nàng ta không tỏ lộ xúc cảm, có lẽ là đã từng vì đau đớn đến khô cứng, đôi môi màu đỏ cùng mái tóc xõa dài xuống đến ngang thắt lưng. Nàng ăn vậc một bộ trang phục lộng lẫy làm bằng lụa satanh màu huyết dụ phủ dài trên nền đất, trang phục với hoa văn cầu kì, hình rồng thiêng thêu chỉ vàng uốn lượn trên nếp áo sa hoa, vốn một thời là biểu tượng của Hoàng gia Luxephin. Phục sức trên người làm tôn nên vẻ quý phái và xinh đẹp của thiếu nữ, ánh vàng lấp lánh pha với màu đỏ làm nổi bật nước da màu trắng phớt hồng của Haida. Haida tiến đến kiệu trên lưng con rồng Exgan và bắt đầu khởi hành, con rồng vươn sải cánh rộng của mình, qua tấm mành ở kiệu, Lorein nghĩ mình không bao giờ có thể quên được dung nhan lộng lẫy đó. Nét đẹp của hậu duệ Pargarien cùng với sự thông tuệ của Haida dần làm Lorein rung động.
Chàng đã yêu Haida. Một tình yêu vốn dĩ biết trước kết quả.
Hai năm sau, Haida vẫn là một thiếu nữ xinh đẹp, nàng dường như không hề lớn hơn hay già đi mà thậm chí còn có phần rực rỡ hơn. Binh pháp, kĩ năng chiến đấu và cả bề ngoài ngày càng hoàn thiện. Tất cả điều đó đều phải trả bằng máu và nỗ lực song Haida chưa một lần than vãn vì điều đó. Những cực khổ nàng trải qua có há gì so với vết thương lòng . Khi đó, Lorein đã lớn hơn, mang vẻ phong trần tuấn tú của một kị binh. Chàng đã thăng lên hàng phó tướng quân chỉ huy một nửa số quân đội. Và chàng đã tiếp cận được với Haida.
- Hãy giảm độ tuổi tuyển binh xuống 15 tuổi, chu cấp tốt hơn cho quân đội và lai giống các quái thú và huấn luyện !
- Còn về Reiser ?
- Đây chưa phải cơ hội chúng ta đánh Reichenstein, thực lực vẫn còn quá chênh lệch.
- Ngài đã có dự tính riêng sao ? – Charles hỏi
- Phải, Reichenstein là mục đích của cả đời Ta ! – Haida nói lạnh mặt. Reichenstein ngoài nguyên nhân là người đàn bà tàn bạo gieo rắt tai họa, chiến tranh khắp nơi, bà ta còn là người giết chết Tam Hoàng Tử Điện Hạ của Luxephin. Haida chưa bao giờ thấm được mối hận đó, chuyện này không cần nói cũng có thể suy đoán ra được.
- Tuân lệnh Ngài ! – Charles, Lorein cúi đầu chào và lui ra.
Một năm sau, Haida mới có thể thân thiết với chàng đôi chút. Trừ lúc liên quan dến quân cơ, Haida là một cô gái đáng yêu, nàng không đến nỗi quá lạnh nhạt mà cũng rất quan tâm và thân thiện với mọi người. Duy Lorein luôn cảm giác nàng dường như vẫn luôn là cánh cửa đã khép. Và dường như nàng không có ý định mở nó ra một chút nào, song Lorein không thể kiềm nén tình cảm mình lâu hơn, để càng lâu thì càng khó chịu và đau lòng.
- Anh muốn gặp Ta có việc gì vậy, Lorein ?
Lorein quì thấp xuống và hôn lên tay nàng. Haida nheo mắt, ở quân ngũ này hầu hết mọi người đều nghĩ nàng là nam nhi, vì nữ chỉ huy có thể tạo nên sự bất ổn trong niềm tin. Nàng đã không sống trong cuộc sống thiếu nữ khá lâu, hành động này không phù hợp cho lắm.
- Tôi có một việc muốn nói với Ngài ! – Haida nhìn anh vẻ chờ đợi, ánh mắt quan sát nét mặt anh, Haida mười phần đã chắc bảy phần, nàng không lẽ không nhận ra sự quan tâm quá mức của Lorein hay sao. Chỉ là nàng không để tâm quá nhiều và cũng không muốn gieo rắt hi vọng cho anh, song cái gì tới cũng đã tới.
- Ngài vẫn còn yêu Tam Hoàng Tử ?
Haida im lặng, thay cho lời trả lời. Lorein cũng không mong nàng phủ nhận, duy lòng có chút hơi buồn bã:
- Tôi biết, đó là một việc khó nói. Tôi cũng không có đủ tư cách để nói ra. Nhưng tôi rất yêu em, tôi muốn em có thể cho tôi một cơ hội, có được không ?
Lorein đặt tay lên vai Haida, đôi mắt của nàng không tỏ lộ cảm xúc gì nhiều, chỉ một chút hơi bối rối và lúng túng. Lorein chưa bao giờ chạm vào Haida dù chỉ là bắt tay xã giao. Anh kéo Haida và ôm nàng vào lòng, nàng không ôm đáp lại cũng không phản ứng . Anh cảm giác cơ thể nhỏ nhắn của người anh yêu vừa vặn trong vòng tay, mùi hương từ mái tóc tỏa ra dịu nhẹ. Anh một muốn che chở cho cô gái này, nàng mạnh mẽ nhưng không có nghĩa nàng có thể vô cảm suốt đời.
Song Haida thực sự đã vô cảm, nàng yêu những người bạn của mình, những quân lính của mình. Song tình yêu nam nữ thì nàng đã chai sạn đến mức tàn nhẫn. Đứng trước người thanh niên này, nàng không hề có chút cảm xúc, rung động một chút cũng không có. Không phải vì anh không đủ sang giàu, địa vị chưa đủ cao hay không dũng mãnh như nàng mong chờ song, tình yêu đến từ sâu thẵm tâm hồn nàng và dường như chỉ đủ chỗ cho hai người.
Ngoài Ara ra, nàng không muốn yêu ai khác và dường như con tim nàng cũng không thể làm điều đó. Nghe thật phù phiếm song, nỗi nhớ có thể nguôi đi nhưng chưa bao giờ biến mất, mất mát cũng thế và hạnh phúc của quá khứ vẫn luôn sưởi ấm nàng. Nàng không có ý định sống hơn Ara một ngày nào, song nàng cũng không thể chết. Ara chết đi đồng thời tâm hồn và tình yêu của nàng cũng không còn sống nữa. Con tim này chỉ có thể vì một người mà loạn nhịp, tình yêu này chỉ là dành ột người. Mãi mãi là như thế.
Số phận thật trớ trêu chỉ để nàng yêu một người. Song Haida này chưa một lần hối hận vì điều đó. Vì đó là những gì nàng đã chọn.
- Không, Lorein. Hãy quên Ta đi ! Ta không bao giờ có thể đáp lại tình yêu của anh vì con tim ta chỉ có duy nhất một người mà thôi. Ta rất xin lỗi ! – nói rồi nàng đẩy người ra, biết cảm giác hụt hẫng của người con trai đó song Haida đã lạnh đến tàn nhẫn. Nàng quay bước đi không một đoái hoài, không một lần do dự.
Tình yêu của nàng, quá sâu đậm đến mức nàng dường như không thể có được ý thức về tình yêu nữa.
Chiến sự ngày càng bận rộn, số lượng quân đội và chiến thú cũng tăng theo làm Haida phải làm việc hất sức lực mới có thể đảm bảo mọi thứ được ổn. Mái tóc dài ngang lưng đã bị cắt phăng đi, Haida sống dưới danh phận là một người truyền đạt ý chỉ của tiên tộc Pargarien và người chỉ huy đứng sau lưng quân đội.
Sắt nung thành kiếm, hận thù nung thành ý chí và chiến trận tạo nên chiến binh.
Haida đã sống như thế, một nửa là hậu duệ tiên tộc, một nửa là chiến binh dẫn đầu. Song Lorein luôn dõi mắt theo nàng dù nàng có cải nam trang hay gì đi chăng nữa, anh vẫn luôn lo lắng cho nàng dù biết rằng tình cảm đó là vô vọng.
Đó là thời gian của Thế Chiến I, mở đầu ác liệt bằng cuộc chiến của quân Iphotrice vào thành Luxephin. Sau trận chiến đó, chỉ còn ba trên mười quân Iphotrice còn sót lại trấn ở thủ phủ, Luxephin hoàn toàn bị xóa sổ. Song Chúa Tể và cả Tam hoàng tử đều tử trận, cha con đã tương tàn với nhau. Mọi người đã có dự cảm chẳng lành về một tương lai đen tối của thế giới khi cả hai con người có ảnh hưởng kia không còn. Song họ hi vọng vị hoàng tử còn sót lại, Parence sẽ lên tiếp ngôi. Song Hoàng hậu Reichenstein lúc đó lộ rõ bản chất, bà ta soán ngôi và cùng tay chân tiến hành quá trình xưng vương của mình. Các nước chư hầu xung quanh không lấy đó làm tin, họ đã đồng loạt dành quyền tự trị. Trước đây họ nhún mình vì quân đội của Iphotrice quá hùng hậu, bây giờ biết tin Iphotrice tổn thất nặng nề họ chẳng dại gì tiếp tục cuộc sống của kẻ chư hầu. Hơn nữa, chẳng ai muốn ở dưới trướn một người đàn bà tham lam. Reichenstein tất nhiên không dễ dàng bỏ qua, bà ta bắt đầu sự bành trướng dựa vào thế lực gia tộc của mình và thao túng quân quyền. Reichenstein là một hình mẫu của nữ quỷ, tham lam, tàn nhẫn, tham vọng hơn nữa là người thông minh. Các tiểu quốc lại tự trị một cách đơn lẽ và suy yếu dần dưới bóng tối xâm lược của bà, vì dù gì Iphotrice vẫn là đế quốc rộng lớn và giàu có nhất. Nhân dân đói khổ vó ngựa và sự vơ vét quá đáng. Reichenstein chưa dừng lại tham vọng, bà ta sẽ đánh sập góc rễ cuối cùng của đế chế cũ – Anatoly của Hoàng tử Parence.
Tuy cán cân chiến thắng nghiêng về Reichenstein, song quân lực bà ta không phải không có tổn thất. Haida đã chờ ngày đó rất lâu, tuy quân đội của nàng chưa đủ mạnh, cũng không thể triệt hạ hoàn toàn song nếu khéo léo có thể đánh lùi Reichenstein và yên ổn trong thời gian dài.
Vào thế chiến thứ II, cuộc ác chiến nổ ra dữ dội, cuộc chiến của nàng tử đó đi vào điểm thắt nút. Haida cũng không còn giữ lại tên Haida nữa.
Reichenstein vào ngày đánh vào Anatoly của Parence đã vấp phải một đội quân kì lạ. Sự bất ngờ và hiếu chiến của đội quân đó đã cho bà ta một đòn chí mạng, đến mức Reichenstein sau hàng chục năm chinh chiến phải rút quân. Sự bất ngờ ngày hôm đó làm bà ta nhớ đến trận chiến Luxephin, lúc Tam Hoàng Tử cũng đã bất ngờ tấn công tàn sát Iphotrice như thế. Sự giận dữ thiêu đốt Reichenstein và nhãn cầu bà ta khắc ghi hình ảnh quân đội trong quân phục rực màu lửa với hiệu kì hình rồng.
Còn về Haida, nàng chọn một cái tên khác từ tên lót của mình, với cái tên mới, nàng dễ dàng ẩn thân và và sinh tồn hơn. Haida mang họ Pargariens-elevatur là việc nhiều người biết song tên đầy đủ của nàng thì chỉ có người thân tín mới rõ.
Haida Dolenza Pargariens elevatur.
Phụ chú:
Hiệu kì : cờ chiến.
Thế Chiến I mở đầu bằng cuộc chiến Luxephin và Iphotrice ở TMC.
Thế Chiến II, Hoàng Hậu Reichenstein và Anatoly của Hoàng tử Parence. Nơi đó Reichenstein đã bất ngờ bị tấn công áp đảo bởi quân đội kì lạ.
Cuối cùng đã biết Haida là ai rồi nhé ! Nàng Haida đã thay đổi nhiều rồi, đúng không ?
Vote và comment nếu thấy xứng đáng nhé. Thank you. Your support makes my day, my dear readers.
JK.