Corodo
Một kị binh khoác trên mình quân ngũ bước trên hành lang Hoàng cung Crodalen, anh ta đến trước cửa một căn phòng sang trọng và nói với bốn tên lính gác:
- Ta đến diện kiến Đức Vua !
- Vâng, thưa Ngài ! – một tên lính tiến vào trong thông báo rồi mở cửa cho người kị binh vào.
- Tình hình ở Cerest có gì không ổn ? – Gophia hỏi.
- Cerest vẫn nằm trong tay Corodo chúng ta thưa Ngài song, Tướng chỉ huy Cesquinza đã phái một nửa phần quân lực quay lại thành Iftican ngay trong đêm.
- Ngay trong đêm nay ?
- Phải ạ. Đó cũng là lí lẽ có thể hiểu vì Cesquinza lo sợ cho thành trì của mình ! – Iftican là thành trì nằm ở địa vùng giáp ranh của Cordo. Tất nhiên tránh những nước lân bang thừa nước đục thả câu dám tấn công bất ngờ. Song ở Iftican vẫn còn quân lực, số quân cử đi đánh Cerest chỉ là một phần trong số tổng binh ở Iftican mà thôi. Và Đứa Vua Gophia có một niềm tin vững chãi cho thành trì này, trong mắt ông, nó sắt thép hệt như Luxephin vậy.
- Còn Hoàng tử ? – Ông hỏi tiếp.
- Đó là điều thần muốn nói thưa Ngài ! Hoàng tử cũng có trong đoàn binh quay về thành Iftican. Tuy thần không nghi ngờ năng lực của Hoàng tử, song Cerest và vùng đất xung quanh là vùng bạo loạn, quân mã lại đang mỏi mệt sau trận chiến. Cho nên…
Trong đáy mắt Gophia bỗng chốc dáy lên sự lo lắng cho hoàng tử của mình, Aragon. Aragon hiện đang sống ở như một kị binh, chàng giấu kín danh tính vì muốn trải nghiệm chiến đấu và cuộc sống. Đó là lí lẽ thiết yếu của một Đế vương : “hiểu cho dân và sống vì vương quốc”. Aragon đã nghĩ thì quyết làm, ông muốn cản song cũng muốn trui rèn hoàng tử. Tuy có cận tín ở ông phái theo bảo vệ song đó vẫn là một quyết định nguy hiểm. Nếu danh tánh của Aragon lộ ra, sẽ có nhiều kẻ sẽ tìm cách tiếp cận hay nguy hiểm hơn, là ám sát. Ngoài những người thân tín của nhà vua, không phải ai cũng biết việc hệ trọng này của Hoàng tử, kể cả Cesquinza.
- Hãy cử một ngàn quân từ Iftican ra đón đoàn quân đó !
- Nhưng điều đó có thể làm lộ danh tính của Hoàng tử !
- Cứ làm như vậy rồi cử đoàn quân đó hộ tống và sau đó cử đến thành Cerest, trấn giữ thay cho Cesquinza. Sẽ không tốn nhiều thời gian nên không lo bị phát hiện.
Đón đoàn quân có Hoàng tử chỉ tốn vài giờ là cùng sau đó đến Cerest để trấn thành. Vì trấn thành cần thời gian vài tuần, Gophia không muốn để tưởng Cesquinza ở đó, có lẽ phần vì không tin tưởng gã cho lắm. Để gã quá xa quyền quản sát sẽ không hay. Vài tuần sau, sẽ tiến hành cưỡng chế di dân đến vùng đất Cerest.
Tại Cerest,
Đôi mắt Dolenza bỗng dưng ráo hoảnh nhìn dáo dát xung quanh, đoàn quân đang di chuyển qua hẻm núi giáp ranh giữa Cerest và Corodo, sắp về đến biên giới rồi. Song đó không phải là những gì chàng muốn nói, không gian thật tĩnh lặng, ngoài tiếng móng và tiếng chân quái thú chạm vào nền đất ra, không còn chút âm thanh gì cả. Dù là đồi đá hẻm núi hoang vắng nhưng sói vẫn thường xuất hiện về đêm săn mồi, nếu không có tiếng cắn xé, tiếng tru hay tiếng gió cũng không thể yên tĩnh như thế.
“Có gì đó rất bất thường” – Phó tướng quân Tiarthrone nghĩ, dừng lại giơ tay ra lệnh ngưng di chuyển, đoạn quay sang người dò đường và hỏi
- Ngươi không thấy gì bất thường chứ ?
- Dạ vâng, thưa Ngài ! Hoàn toàn không !
Một giây chần chừ rồi Tiarthrone ra lệnh:
- Chúng ta đi tiếp ! – Song có gì đó làm cho hắn cảm giác nghi ngờ. Hắn cưỡi chiến thú quan sát xung quanh kĩ lưỡng hơn.
Không chỉ có hắn mà cả Dolenza cũng cảm giác kì lạ. Dolenza có giác quan nhạy bén, một người muốn tồn tại đến ngày hôm nay một cách độc lập tất nhiên không chỉ dựa vào may mắn mà còn vào giác quan của mình. Dolenza quan sát con đường đang đi vào, một vách núi thoai thoải dẫn đến biên giới, chợt một ý nghĩ dấy lên trong đầu.
Đây là một điểm phục kích quá lý tưởng.
Quả thật, câu nói quả không sai. Dolenza không thể tin trong một ngày mình không những mất thành Cerest về tay kẻ khác mà còn bị phục kích bởi quân phiến loạn khi Corodo quay về. Nói chính xác là, quân Corodo bị phục kích và Dolenza bỗng dưng bị mắc kẹt.
Từ trên thành núi vang lên tiếng ầm ầm rất to, những hòn đá to lăn dọc xuống vách núi đổ về phía đoàn quân đang di chuyển. Trong khi mọi người còn hoảng loạn, Dolenza đã kịp hiểu ra và thúc vội con quái sâu chạy nhanh về phía trước
- Rút khỏi hẻm núi nhanh lên ! Nhanh lên ! – Phó tướng Tiarthrone hét ra lệnh, những kẻ khác truyền lệnh rất nhanh . Hắn né một tảng đá lớn, cưỡi Ulencex nhảy qua những khối đá to gấp rút thẳng tiến về phía trước rút khỏi hẻm núi.
Trong số binh sĩ đã không ít kẻ bị bỏ mạng đã mắc kẹt lại, núi đá đã bị chặn kín. Phó tướng quân nghiến răng tự hỏi bọn mai phục là quân nào, lính dò đường đi trước không hề phát hiện chứng tỏ bọn chúng rất biết ẩn thân và đã toan tính kĩ.
Dolenza cầm bó đuốc lớn cưỡi con quái sâu vừa chạy thoát khỏi hém núi, song không dám tiến lên vì phía trước nếu đoán không sai sẽ vẫn bị mai phục. Ở phía sau lưng, Shirin cảm giác vô cùng lo âu khi nhìn thấy nét lo lắng tường rõ ở khuôn mặt chàng kị binh trước mặt mình.
- Giữ cho chắc vào ! – Dolenza ra lệnh cho Shirin nhìn Phó tướng quân Tiarthrone của Corodo cùng đoàn lính còn lại vẫn đi tiếp, nếu cứ đứng một chỗ cũng sẽ bị chết, nếu tiến lên còn có thể đánh trả. Cầm sẵn binh khí, những bó đuốc được thắp sáng lên, mỗi giác quan của mỗi người đều căng lên nghe từng chút một, quan sát từng ngọn cây nhánh cỏ, những con vật di chuyển trong đêm.
Phó tướng nghe tiếng tên do thám cưỡi con quái sâu cạnh mình chợt sững lại tỏ vẻ sợ hãi. Hắn biết gã thiếu niên kia tuy không biết thế nào song dường như linh tính rất nhạy bén, có lẽ do bị câm nên những giác quan khác cũng nhạy hơn chăng ? Ban nãy thoắt một cái khi hẻm núi bị mai phục, đã nhanh chóc cưỡi con quái sâu lách qua mấy hòn đá và chạy thoắt ra ngoài trước.
- Chuyện gì ? – Phó tướng hỏi khẽ đi cho Dolenza nghe.
- Reichenstein – hắn nghe tiếng nói rất nhỏ qua tiếng thở. Sự bất ngờ khi nhận ra tên thiếu niên Dolenza bật ra cái tên đó chưa đến đã đến sự sửng sốt khác.
Reichenstein, là một giống loài hùng mạnh của quỷ. Không chỉ dừng lại ở sức mạnh và sự thâm hiểm của nó. Cái tên Reichenstein đã tồn tại cùng máu và sự dã man. Kẻ không biết chỉ biết được Reichenstein rất hiếm gặp, càng hiếm gặp hơn ở lãnh địa có nhiều cư dân thế này, song Reichenstein từ lâu đã không còn là đại diện tên của một giống loài mà là mật danh người ta dùng để chỉ một kẻ. Một người đàn bà đã thao túng và thúc đẩy chiến tranh thế kỉ của Iphotric và Luxephin, đã đứng sau giật dây cho cuộc chiến vô nghĩ đẫm máu. Là Hoàng Hậu của Iphotrice, bậc mẫu nghi thiên hạ mang trong mình dòng máu xấu xa của loài quỷ Reichenstein. Sự căm phẫn dấy lên ở cái tên đó nhưng đồng thời cũng là sự sợ hãi một cái tên làm kẻ sống không còn đủ dũng khí đế sống.
Reichenstein đã bại trận cách đây nhiều năm và rút về thung lũng của bà ta thành lập Đế Quốc Reiser. Vì cớ gì bà ta lại ở đây ?
Phó tướng quân giật mình khi nghe cái tên đó, hắn liệu phái đối mặt với đội quân huyền thoại của bà ta. Không hợp lý lắm, Reichenstein ưa thích máu và những cuộc chiến tầm cỡ. Đích nhắm của bà ta là gốc rễ còn sót lại của đế chế cũ – quốc gia Lucipane, không có cớ gì lại nhắm vào một quân đội Corodo cả. Phó tướng dừng di chuyển cảm giác nguy hiểm đang đến gần, mỗi binh sĩ đều siết chặt thanh kiếm của mình.
- Phía trên ! – tiếng hét của phó tướng đã cứu mạng nhiều kẻ song cũng nhiều kẻ thiếu nhạy bén đã phải bỏ mạng. Từ trên những nhánh thông xám cao vút, những kẻ mặc quân phục xanh biển với lai áo vàng nhảy xuống với tốc độ của gió. Những mũi kiếm chĩa xoay tròn lấy mạng những kẻ xấu số. Tiếng binh khí chạm nhau.
Phó tướng quân rít lên:
- Lupastheon ! – quân phục màu xanh không lẫn vào đâu được, đúng là của Lupastheon, một đế quốc giáo ranh với Cerest ở phía Bắc. Từ trước đến nay Lupastheon, một cường quốc song không thích giao thương cũng không chẳng chú trọng ngoại giao, đồng thời cũng chưa lần nào xảy ra chiến tranh hay tham chiến. Lần này vì sao Lupastheon lại gây hấn với Corodo ?
Dolenza nhìn có chút bấn loạn, những kẻ mai phục rơi thẳng xuống đất song chúng biến mất y chỉ để lại những đụm cát. Lupastheon làm gì ở đây, chẳng lẽ là quân đến giải cứu cho chàng ?
- Tập trung, lắng nghe, hãy sử dụng Winflof ! – phó tướng quân nói, chất giọng cảnh giác, trầm tĩnh.
Winflof là ‘sức mạnh của gió’ theo ngôn ngữ Corodo, gió có thể thổi cát bay đi. Những chiến bính đứng quay lưng về phía nhau. Lắng nghe nền đất, âm thanh và gió. Khu rừng về đêm thật ghê rợn, những tán cây xì xào nghe như tiếng lầm bầm trỏ chuyện, bóng như con thú đi qua hệt như bóng ma, tiếng đá hở rơi chạm nền đất nghe cũng làm người khác khác giật mình. Chợt tán cây phía cây phía bắc một âm thanh sắc vang lên, mọi con mắt đỏ dồn về phía bắc. Song từ phía nam lại nghe tiếng gió rất lớn, tiếng hạt cát chạm vào nhau. Một tiếng hét, các chiến binh đổ dồn người về phía ngược lại khi trong thấy, một binh sĩ của họ, kẻ do thám đang ra những đòn gió với bọn mai phục người cát.
‘Giương đông kích tây’, đánh lừa tâm trí đối phương. Dolenza đã từng giao đấu với người cát nên hiểu về âm thanh, chuyển động và cách thức bỉ tiện của chúng.
Mũi kiếm của Dolenza giao vào cánh tay lên người cát, một thanh âm vang lên khi cánh tay của gã tan ra thành cát. Mũi chân Doleza sượt ngang qua đống cát vừa rơi xuống sàn và thổi bay chúng đi. Nếu không dùng gió đánh tan cát, chúng sẽ hợp về một thể như cũ. Gã người cát nghe một giọng trầm tĩnh vang lên:
- Giả trang rất khá, nhưng ác quân Reichenstein vẫn là Reichenstein !
Gã bàng hoàng, làn da trát phấn trắng, mái tóc quệnh sắc tím, trang phục cũng là của Lupastheon. Vậy vì cớ gì tên chiến binh kia lại biết được là Reichenstein giả trang.
- Tò mò ? – Dolenza nói nhìn gã ngã bật ra sau, đứt liền hai cánh tay cát của mình.
Dolenza thầm nghĩ cho gã một cái chết được biết lí do sẽ tốt hơn song chàng không làm thế. Thân hình dẻo dai xoay tròn như một vũ công chém vào thắt lưng của gã Reichenstein thổi bay tất cả cát từ thân hình gã.
- Vì Ta là người của Lupastheon ! – Dolenza rít lên trước khi ra đòn với kẻ tiếp theo.
Phụ chú:
Reichenstein/Reiser : ám chỉ Hoàng Hậu và đế quốc của Bà ta.
Vote và Comment nếu bạn thấy xứng đáng !
JK