Ký túc xá tắc đèn, lúc Dịch Đình đang chuẩn bị ngủ thì nghe thấy tiếng “ting” báo tin nhắn từ điện thoại.
Cầm điện thoại lên nhìn, chỉ có năm từ: “Sáng mai đến ăn sáng.”.
||||| Truyện đề cử: Linh Vũ Thiên Hạ |||||
Dịch Đình cảm thấy chấn động, trong chớp mắt đã hết buồn ngủ, chỉ cảm thấy dây thần kinh nào đó trong đầu giật giật đau, đúng là tự làm bậy thì không thể sống, cô nợ người nào không nợ, lại hết lần này tới lần khác nợ Tống Vũ, người này đâu có giống những người bình thường, chỉ đáng đời Dịch Đình mỗi ngày bị lăn qua lộn lại…
Tống Vũ là thần thánh phương nào?
Người này chính là kẻ có tiếng tăm ở đại học C, sáng hôm đó lúc anh xuất hiện ở nhà ăn số 1 đã gây chấn động kinh hồn, tin tức ở đại học C lan nhanh đến chóng mặt, ngay cả bạn cùng phòng lúc này của an phận mà sống cũng nhanh như chớp chạy về, giọng lớn như sấm rền làm kinh động cả ký túc xá thông báo cho hai kẻ còn đang lười biếng nằm trên giường: “Tin mới, tin mới! Nhà ăn số 1 có trai đẹp đến!”
Gương mặt của Tống Vũ thật sự không làm thất vọng danh xưng… “trai đẹp”, sợ rằng ngay cả thần tượng minh tinh cũng phải thấy thẹn, mũi cao thẳng, mày mắt sáng rõ, đường nét gương mặt như được khắc ra.
Căn tin lúc sáng hôm ấy quả thực phải dùng từ “chật như nêm cối” để hình dung, người nối người chen xung quanh nhà ăn khiến hủ đựng đũa cũng bị đẩy ngã hết, nhưng Tống Vũ vẫn mang một bộ dạng như mây như gió, mỉm cười hỏi: “Bạn học, cậu muốn bánh bao hay rau?”
Đáng tiếc danh tiếng của anh ở đại học C cũng chỉ có một thời gian, nếu như hàng bánh bao xuất hiện một anh đẹp trai bán bánh bao thì bạn có cảm tưởng gì?
Nếu là Dịch Đình thì cô sẽ đến nhà ăn số 1 mấy lần để mua bánh bao, thuận tiện nhìn trai đẹp để dưỡng mắt coi như căn tin tặng từ thiện.
Ý nghĩ này cũng không phải của một mình cô, hàng bánh bao chẳng ai thèm mua bây giờ cứ mỗi sáng sớm lại đông khách ngùn ngụt, trong đó dĩ nhiên là khách hàng nữ chiếm đa số rồi.
Đi nhiều lần như vậy cuối cùng cũng xảy ra chút khó khăn, hôm đó Dịch Đình mua ba cái bánh bao, Tổng Vũ nhận ba mươi lăm đồng của cô thì cười: “Thật ngại quá, tôi không có đủ tiền để thối lại cho em, nếu không mỗi ngày em tới đây mua bánh bao, tôi sẽ không lấy tiền của em, đến khi dùng hết tiền thối có được không?”
Dịch Đình vội đến lớp nên cũng không có thời gian chờ thối tiền, cuối cùng phải gật đầu.
Từ đó về sau ở nhà ăn thứ nhất có một nữ sinh mua bánh bao không cần phải quẹt thẻ.
Đừng thấy Tống Vũ cười tao nhã như vậy, Dịch Đình vừa nhìn thì biết người này tuyết đối là đóa hoa độc nhất vô nhị.
Tại sao lại nói vậy? Thiếu gia tập đoàn Ngân Thần suốt ngày mặc đồ đầu bếp bị người ta vây lại nhìn, miệng còn lớn tiếng rao “Mau nhìn mau nhìn đi, bánh bao thơm nứt mà chó không thèm quan tâm này” giữa căn tin ồn ào, vậy không phải là động nhất vô nhị à?
Những người trong trường lại không biết gia cảnh của Tống Vũ, nhưng Dịch Đình thì biết rất rõ, nhớ lại trước đấy, cảm thấy cứ như đang đóng phim vậy…
Đêm đó vở kịch kết thúc, Dịch Đình đạp xe quay về ký túc, cô tự xưng mình là “anh hùng xa lộ”, vừa nghe điện thoại vừa lái xe, không ngờ con mèo hoang lại nhào ra từ bụi cây, cô phải thắng gấp lại, cuối cùng đụng phải chiếc xe xa hoa ở ven đường…
Đèn đường mờ ảo, Dịch Đình cũng không nhận ra đó là xe hiệu gì, nhưng nhìn sơ cũng biết đó là loại đắt tiền rồi, không biết một lần sơn lại xe phải tốn bao nhiêu.
Dịch Đình do dự một lát, cuối cùng cắn răng thầm xin lỗi vị đại gia hay nhà tư bản gì đó, cô thật sự không bồi thường nổi.
Đang chuẩn bị đặt chân lên bàn đạp mà chạy thì cửa xe mở ra, người đàn ông ngồi ở ghế lái bước ra: “Này, lẽ nào em định chạy?”
Lúc ấy Dịch Đình có cảm giác kẻ trộm bị phát hiện vậy, cũng may là phản ứng kịp, xua xua tay nói: “Không có, em định về tìm tờ giấy viết lại số điện thoại thôi.”
Cô thấy thấy đối phương cười khẽ, quay lại nhìn kỹ thì hóa ra là người quen.
Dịch Đình cười với anh: “Tống Vũ, anh đổi nghề sang làm tài xế rồi à?”
“Đây là xe của anh.” Tống Vũ nói không chút ngập ngừng.
Dịch Đình giơ móng vuốt ra vỗ vỗ lên ngực anh: “Em biết anh không phải là người bình thường mà.”
Dịch Đình đã sớm biết Tống Vũ không phải một đầu bếp bán bánh bao, dù sao với khí chất của Tống Vũ đặt ở đâu cũng không phù hợp.
Hơn nữa có lần Dịch Đình đi dạo bộ ở khu vườn cách nhà ăn không xa thì trùng hợp nghe thấy Tống Vũ gọi điện thoại, một loạt từ tiếng anh lưu loát được anh thốt ra.
Lúc đó Dịch Đình cảm thấy rất xấu hổ.
tiếng anh của cô thuộc cấp Sáu, nhưng ngoài việc nghe biết đối phương đang nói tiếng anh thì nội dung của cuộc đối thoại đó cô hoàn toàn không hiểu.
Chờ anh cúp điện thoại, quay đầu lại thì thấy Dịch Đình, cô mới kinh ngạc nói: “Thật ra anh là tăng sư quét rác ở Thiếu lâm tự trong Thiên long bát bộ phải hông?”
Anh cười thành tiếng: “Tôi không có xuất gia.”
“Tiếng anh của anh tốt thế, sao lại làm việc ở nhà ăn?”
Còn không nghe đối phương trả lời, Dịch Đình đã tự chốt đáp án: “Nhất định anh là người bên cục thực phẩm, đang đi hiện trường để thể nghiệm, chẳng trách ban ngày không thấy anh.”
Anh không phản bác, ánh nắng len qua lá cây, từng chút đậu trên mặt anh, bóng cây khẽ đung đưa, thoáng chốc như bức tranh thủy mặc..