Thế Nào Một Loại Yêu Không Đau

Edit: Hanayang

Dường như cô lại trở về sáu năm trước, lần đầu tiên từ miệng bạn học nghe được chuyện Biên Thành và Hứa Mạn Mạn cùng vào đài truyền hình Bắc Kinh, có người thấy hai người cùng ăn cơm, nắm tay, liếc mắt đưa tình, mặt kề mặt mỉm cười. Cô không tin, còn trách cứ người khác bịa đặt, nhưng tim mình lại đập cuốn lên, lòng trống rỗng, giống như con kiến cuống quít chạy trốn trước cơn mưa, không biết đám mây nào sẽ bất chợt đỗ mưa.

Cô tựa hồ không hiểu biết chút nào về anh.

Anh bởi vì mệt mỏi mà buông tay cô, vừa gặp lại không lâu, còn giả bộ ra vẻ đạm mạc trong trẻo nhưng lạnh lùng, nhìn cô nói "Đã lâu không gặp", lại xoay người nói bên cạnh anh còn một chỗ trống là dành cho người bạn gái luôn quên mất thời gian và địa điểm hẹn nhau.

Ẩn ý của những lời này thật sự như một quả bom làm nổ tung, nghiến vụn toàn bộ sự bình tĩnh của cô.

Bừa bãi là tác phong của cô, cô không chỉ là không thể nhớ thời gian và địa điểm hẹn hò, đến giờ lên lớp, cũng hay đi nhầm cầu thang tới phòng học, may mắn có anh sớm đến dành chỗ ngồi, bằng không cô phải đứng ở trên hành lang dự thính.

Bạn gái hiện tại của anh có tính tình giống cô, hay là anh cố ý nói cho cô nghe, nhắc nhở cô rằng con tim anh vẫn còn giữ lại vì cô?

Cô không chấp nhận được chuyện nam nữ chia tay còn có thể trở thành bạn tốt, có lẽ là cô ngốc thật nhưng cô không cách nào có thể đem người yêu xem như bạn bè, nếu không cũng sẽ không bỏ chạy sang New Zealand.

Vì sao những lời này lúc ở Zero bar lại không nói, sau khi nhìn thấy cô và Hạ Dịch Dương dắt tay nhau, anh đột nhiên bỏ thêm vào?

Khóe miệng hơi hơi cười khổ, trong lòng dâng lên cảm giác khó chịu, mất mát, châm chọc, nghi hoặc cùng lúc hỗn loạn cùng một chỗ, không chỉ vậy, còn có Kha An Di vì Hạ Dịch Dương nhảy ra gây chuyện tuyên chiến với cô, cũng làm cho cô cảm thấy phiền chán. Tuy rằng Hạ Dịch Dương luôn cho cô cảm giác an toàn rất lớn, nhưng có lẽ là tốt độ phát triển của hai người quá nhanh, cho nên vấn đề phải đối mặt dường như cũng rất nhiều.

Không nghĩ nữa, đau đầu quá, cô lau đi khóe mắt hoen lệ, cũng không bật đèn, nghiêng ngả lảo đảo đi vào phòng ngủ.

Di động reo to giống như chuông báo điềm dữ giữa đêm khuya, cô sợ tới mức không khỏi rùng mình một cái. Ánh sáng xanh lam ở trong bóng tối không ngừng lóe lên, dãy mười một con số nhìn quen mắt làm lòng của cô đột nhiên thắt lại.

Cô sợ chính mình sẽ ngã sấp xuống, chậm rãi ngồi xuống đất, mở ra điện thoại di động, "Alo..." Cô cố gắng để giọng nói không nghe ra vẻ mình vừa khóc nức nở.

Không ai lên tiếng trả lời, nhưng cô nghe được hơi thở rất rất nhẹ.

Cô hít sâu một hơi, sau đó lại chậm rãi nói, "Anh... Có việc gì sao?"

Đối phương bên kia vẫn không nói gì, như bị ngạt thở, khụ thật lâu, một tiếng rồi lại một tiếng, thở không ra hơi.

"Anh uống rượu sao?" Cô nhớ rõ lúc anh uống rượu vào sẽ ho khan.

Không ai trả lời.

Cô nở nụ cười, cười trào ra nước mắt, "Tôi nghĩ anh say thật rồi, nếu không sẽ không ấn nhầm số... Tôi cúp máy..."

"Diệp Phong..." Hít thật sâu một hơi, anh gọi giữ cô lại.

Đã lâu lắm rồi, cách gọi êm ái như vậy, chỉ sau khi anh ta uống rượu, mới có thể nghe được. Cô gắt gao che miệng lại, không cho bản thân khóc thành tiếng.

"Đừng cúp máy, đừng nói gì, cùng với anh một lúc, anh lạnh!"

"..."

Trong phòng thực im lặng, dòng lệ nóng bỏng từ khóe mắt tràn ra, cô không thể không đổi điện thoại sang bên tai kia.

"Biên Thành, sao anh lại mở cửa sổ ra? Trời lạnh. Mau vào phòng đi, nước tắm được rồi!" Một giọng nữ đột nhiên từ đầu dây bên kia truyền đến.

Đầu ngón tay phản xạ có điều kiện "Ba" một cái khép lại điện thoại di động, cô ngồi trong bóng tối, người cứng như hóa thạch, khi di động lại vang lên, cô trực tiếp tắt máy, ngay cả pin cũng tháo ra.

Giống như đứa nhỏ không cẩn thận gây ra họa lớn, không dám đối mặt với sai lầm của mình, vội vàng chạy về nhà, lui ở trong góc, sợ hãi lắng tai nghe động tĩnh bên ngoài.

Có lẽ là vài giây, có lẽ là vài giờ, cô chậm rãi từ dưới đất đứng lên, cảm giác được sau lưng có cơn đau nhức âm ỉ, nó từng chút một bắt đầu lan ra, giống căn bệnh mệt mỏi đã lâu, lại giống sự căng thẳng không nhỏ.

***

Ngay từ đầu tháng năm, Bắc Kinh hứng mấy trận mưa to, thời tiết vừa khô ráo vừa nóng bức 《 Đêm khuya khuynh tình 》 dần dần bước vào quỹ đạo, chỉ số nghe đài tăng lên tuy không phải rất nhanh, nhưng vẫn có tăng lên, chuyện này như châm cho tổ tiết mục một liều thuốc trợ tim. Ở radio, cái tên Diệp Phong từ từ bị người quên đi, mà Diệp Tử lại càng ngày càng quen thuộc với nhiều người. Cấp trên cho tổ tiết mục tăng thêm một ít kinh phí để tổ có thể mời đến chuyên gia hàng đầu.

"Chị Diệp, hiện tại cấp trên đối với tiết mục của chúng ta vẫn là rất xem trọng!" Tiểu Vệ nói một cách lỗi thời.

Diệp Phong đang viết bản thảo, lúc này hầu hết thời gian cô đều ở radio, cô nói với Hạ Dịch Dương rằng ở đây muốn tìm tư liệu gì cũng rất tiện.

Ban ngày, họ sẽ nói chuyện qua điện thoại, gửi tin nhắn, đều là anh/em đang ở đâu... đây đó làm gì gì.., giống như báo cáo công việc.

Buổi tối, họ vẫn ngẫu nhiên cùng nhau ăn tối ở bên ngoài, còn nếu ở nhà Hạ Dịch Dương, anh sẽ nấu, cô phụ trách việc rửa chén. Cô cùng nói chuyện ở radio với anh, cũng sẽ bàn một chút ý tưởng mới cho tiết mục.

Hạ Dịch Dương luôn luôn kiên nhẫn lắng nghe, sau đó cho cô một chút gợi ý.

Cơm nước xong, cô trở về căn hộ của mình đọc sách, anh tiễn cô tới cửa, trên hành lan, sẽ nắm lấy tay cô, đặt lên trán cô một nụ hôn dịu dàng.

Cô cúi thấp mi mắt chúc anh ngủ ngon rồi khép cửa lại trước cái nhìn của anh.

Một lúc lâu, cô mới nghe được tiếng đóng cửa của anh.

Sau đêm đó, cô biết quan hệ của họ dường như đã tới một điểm giới hạn, phải có sự chuyển biến mới có thể tiến triển, nhưng cô không biết phải làm như thế nào.

Họ hiện tại không giống như người yêu, mà giống quan hệ tương thân tương ái hơn.

Anh vẫn dịu dàng săn sóc như cũ, nhưng cô có thể cảm giác được sự thất vọng của anh.

***

"Được xem trọng rồi, tiết mục nổi tiếng, còn kêu chúng ta đi tìm nhà tài trợ quảng cáo thương hiệu." Diệp Phong rời mắt khỏi màn hình, mày nhăn lại. Có chuyện thực phiền lòng, năm nay doanh thu từ quảng cáo của Thành Đô không quá lý tưởng, vì thế cấp trên yêu cầu mỗi viên chức phải đạt được chỉ tiêu hai trăm ngàn tiền quảng cáo. Cô vừa về nước, làm sao quen biết được giám đốc này giám đốc nọ, họa may trong đám bạn học thanh cao không biết nhân gian khói lửa ấy có được một người thì cô cũng không dám ở trước mặt bọn họ nhắc tới tiền, nhục! Cũng chỉ có thể mặt dày tìm tới Ngả Lỵ, hỏi cô ấy xem có cách nào hay không.

"Xí, đừng nói là hai trăm ngàn, dù là hai triệu, cậu đến nói với Biên Thành một tiếng là được."

"Mình mới không cần gọi cuộc điện thoại này." Đề nghị bậy bạ gì vậy, cô thất vọng rủa thầm.

"Nếu vậy không được thì tìm Hạ Dịch Dương đi, anh ấy không phải người yêu của cậu sao? Dùng một chút quan hệ của anh ta..."

Không đợi Ngả Lỵ nói xong, cô liền cúp điện thoại. Bất đắc dĩ, cô chỉ có thể tìm Ngô Phong.

"Tiểu Phong Diệp, chuyện nhỏ này, chú Ngô làm giúp con. Dì Thái nhớ con lắm đó, tối chủ nhật lại đây ăn cơm đi, vừa vặn chú cũng muốn giới thiệu một đối tác tuyệt vời cho con quen biết. Đúng rồi, chuyện vào Quảng Viện tiến tu cũng làm xong rồi, lúc con tới chú với con sẽ nói chi tiết hơn."

"Đối tác tuyệt vời đó là nam hay là nữ ạ?" Cô hỏi thật cẩn thận.

"Con gặp không phải sẽ biết liền sao. Nói, Tiểu Phong Diệp, có phải con lại có ý kiến gì hay không?"

"Con xin thề trước Mao chủ tịch, không có, tuyệt đối không có. Chú Ngô giới thiệu đối tác cho con làm quen, nhất định là đối với công việc của con có thể giúp ích."

"Không sai, không sai, chiều chủ nhật đến sớm một chút, dì Thái muốn trò chuyện với con."

"Dạ!" Diệp Phong nhếch miệng cười khổ, chỉ mong chú Ngô không cần chơi trò mai mối gì đó, vậy rất khó xử.

"Chị Diệp, nhiệm vụ của chị hoàn thành rồi chưa?" Nói đến quảng cáo, Tiểu Vệ cũng sầu mi khổ kiểm.

"Còn đang cố gắng."

"Haiz, của em cũng chưa có cái nào, buồn bực muốn chết đây."

Tổ trưởng ở văn phòng đối diện gọi Tiểu Vệ, Tiểu Vệ lên tiếng trả lời rồi chạy đi qua, mới ra cửa, gặp Lâu Dương đi vào, Diệp Phong đứng dậy chào.

Lâu Dương mỉm cười nhìn thoáng qua màn hình của cô, "Tiểu Diệp hành văn rất đẹp, nếu không làm người chủ trì, về sau có thể đi viết chuyên mục."

"A, Giám đốc Lâu thực biết nói giỡn." Diệp Phong ngẩn mặt lên, chờ Lâu Dương ra lệnh.

Lâu Dương lại có vẻ thật sự nhàn rỗi, đẩy ghế dựa ngồi xuống, tùy tay cầm lấy một tờ báo trên bàn xem, chậm rãi nói: "Phần chỉ tiêu kia của cô, tôi đã nói chuyện với bộ phận quảng cáo rồi, tính vào phần của tôi, dù sao cô cũng mới về nước."

"Cám ơn Giám đốc Lâu, tôi đã gần hoàn thành nhiệm vụ rồi." Diệp Phong cười nhạt. Cô không muốn nhận ân tình của Lâu Dương, nếu để Thôi Linh biết được, không biết lại gặp phải phong ba gì nữa, cô mới qua được có vài ngày ngày thái bình thôi.

Lâu Dương nâng mi, "Cô biết Lâu Tình sao?"

Diệp Phong sửng sốt, "Lúc ở Edinburgh có ở chung vài ngày, cô ấy là anh..."

"Em gái tôi! Nó không biết làm thế nào nghe được cô ở chỗ tôi đây, gọi điện thoại đến dặn tôi phải chiếu cố cô thật tốt, không cho phép chịu một chút ủy khuất nào."

"Thật vậy sao? Cô thật sự quá nhiệt tình, tôi gửi lời cám ơn cô ấy. Sau khi tôi về nước cũng chưa có liên hệ với cô ấy." Diệp Phong có chút ngượng ngùng.

"Hiện giờ nó đã dẫn đoàn đi Pháp rồi, chờ nó về đến, tôi thay các cô hẹn thời gian. Tiểu Diệp, " Lâu Dương giống như châm chước cái gì, ngừng lại một hồi, biểu tình đột nhiên trở nên ám muội không rõ ràng nói, "Chúc mừng cô!"

"Hả?"

"Biên tập Hạ là người đàn ông tuyệt vời, cần phải nắm chắc." Anh ta cong lên khóe miệng, cười cười, đứng dậy rời đi.

Diệp Phong xoay theo nhìn anh ta, ánh sáng ngoài cửa sổ đã dần dần ngả tối, đèn trên hành lang còn chưa bật lên, bóng dáng anh ta hòa vào trong bóng tối, từ từ trở nên mơ hồ.

Người đàn ông lúc trước gọi điện thoại tới tổ tiết mục la hét muốn Diệp Tử nghe điện thoại đột nhiên lại xuất hiện.

" Diệp Tử, tôi xuất ngoại một tháng, cô có nhớ tôi hay không?" hắn ta hỏi thẳng thừng.

"Tôi vẫn rất chờ đợi câu chuyện của anh. Xuất ngoại đi công tác sao?"

"Không phải, tôi đi tìm cái con tiện nhân kia."

"Uhm, anh à, hai từ chỉ người sẽ làm tăng chiều dài của câu, anh có thể dùng từ "Cô" để thay thế."

"Cô ta là bạn gái của tôi, chúng tôi yêu nhau hai năm, sau đó cô ta nói muốn ra nước ngoài lưu học, tôi đem bán căn nhà chuẩn bị để kết hôn, lấy tiền cho cô ta làm học phí lưu học. Lúc mới đi, cô ta nói nhớ nhà, tôi còn bay qua đó thăm cô ta. Ai biết mới một năm sau, cô ta nói cô ta cùng với một thằng quỷ nước ngoài kết hôn. Diệp Tử, cô nói thử xem cô ta như vậy có đạo đức không? Không làm tôi thất vọng sao? Tôi bay qua đó tìm, cô ta còn tránh không gặp. Ả tiện nhân này quả thực chính là phiên bản nữ hiện đại của Trần Thế Mỹ mà." Người đàn ông đó dường như tức giận tới cực điểm, nói xong lời cuối cùng đã gần như không thể khống chế được, cạch một tiếng không biết đập vỡ cái gì.

"Anh à, câu chuyện của anh làm cho mọi người cùng nghe sẽ cảm thấy đồng tình. Từ góc độ đạo đức mà đánh giá cô ấy như thế nào, xin để cho những nhà đạo đức đi nói. Nhưng mà tôi cảm thấy anh cũng có cái sai."

"Tôi sai sao?" Người đàn ông đó kinh hãi, "Tôi sai ở chỗ không nên yêu cô ta như vậy, không nên ngu ngốc vì cô ta mà trả giá quá nhiều?"

"Anh đã đem vị trí của mình đặt sai rồi. Đối với cô ấy, anh tự xem bản thân mình thành một người chủ nợ, cô ấy là con nợ của anh, đến kỳ, anh phải được đền đáp xứng đáng. Hiện tại không có đền đáp, anh mới thương tâm, mất mát."

"Cái gì? Diệp Tử, tôi không rõ ý tứ của cô, vậy cô cho rằng lúc trước cô ta muốn xuất ngoại, tôi không nên cho cô ta tiền, không nên cưng chiều cô ta như vậy. Yêu, là sai sao?"

"Tôi không có ý như vậy, tôi chỉ cho rằng không nên xem một người như toàn bộ tiền đặt cược gán vào thân một người. Hạnh phúc, phải dựa vào sự tranh thủ của chính mình mà không phải dựa vào người khác ban cho. Con người, nên có tự tin, phải dành lại một phần để yêu quý nâng niu chính bản thân mình. Tình yêu, là cần sóng vai đồng bộ. Trong lúc cô ấy ra sức tiến về phía trước, anh còn đứng lại giẫm chân tại chỗ, anh làm cho cô ấy còn cách nào yêu anh? Anh cho rằng anh phải trả giá quá nhiều vì vô tư yêu, thật sự là tình yêu đó đã biến chất."

"Tôi không đồng ý lời cô nói, Diệp Tử, làm sao có thể là tôi sai được, rõ ràng là ả đê tiện, vong ân phụ nghĩa, đứng núi này trông núi nọ, cô... Cô nhất định là cùng một loại người với ả, cho nên cô mới nói giúp ả."

"Đây chỉ là cái nhìn cá nhân của tôi mà thôi, anh à, vào ngày mai giờ này, tôi sẽ mời chuyên gia góp ý cho anh. Được rồi, chúng ta nghe tiếp cuộc gọi sau..."

Có thể là do giọng của người đàn ông đó hét rất to, làm cho đầu óc Diệp Phong bị choáng váng, sau đó nữa là cô nữ sinh trẻ thất tình, khóc hơn 10 phút, cũng chưa nghe được cô ta đang nói cái gì, Tiểu Vệ không thể không ngắt điện thoại của cô ta.

Thật là có ý tứ, tối hôm nay nhận năm cuộc điện thoại, tất cả đều là thất tình,Vào lúc kết thúc chương trình Diệp Phong cố ý mở một ca khúc của Lương Tịnh Như < Chia tay vui vẻ >.

... Nhìn thấu đáo, tâm sẽ sáng sủa, chia tay tình yêu cũ, nói tạm biệt với sai lầm mới có thể gặp gỡ điều đúng, mong em vui vẻ, chia tay vui vẻ... Mong em có thể tìm được người tốt nhất... Không có ai có thể nắm giữ hạnh phúc của người khác... Em tội gì vì hắn chờ đợi ở trong mưa, nếu hắn lại vì người khác bung dù... Chia tay vui vẻ!

Cô đợi cho lời ca chấm dứt, mới đi ra phòng thu.

Mọi người trong phòng điều khiển đều chăm chú nhìn cô, "Hôm nay tôi biểu hiện tốt lắm sao?" Cô nhún nhún vai hỏi.

"Diệp Phong, tôi phát hiện cô sắp thành chuyên gia tình cảm rồi nha, phân tích thật đúng chỗ!" Tổ trưởng nói.

Tiểu Vệ sâu kín hít vào một tiếng, "Nhưng mà, chị Diệp nói quá sắc bén, người ta sẽ không tiếp nhận được. Người đàn ông kia đêm nay không chừng sẽ ngã quỵ mất."

"Sụp đổ, rồi xây dựng lại, phòng thủ càng kiên cố." Diệp Phong cười nói.

"Em cảm thấy hắn ta, có tố chất thần kinh, giống như muốn cùng Chị Diệp liều mạng vậy. Hắn có khi nào tìm đến gây phiền phức cho chị hay không?" Tiểu Vệ lo lắng hỏi.

Diệp Phong bật cười, cô cảm thấy Tiểu Vệ chỉ lo lắng vô cớ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui