Thế Nào Một Loại Yêu Không Đau

Edit: Hanayang

Đối với một người nam nhân như Hạ Dịch Dương, gia cảnh khó khăn, điểm xuất phát không cao, có thể có được thành tựu ngày hôm nay, phải trả giá vất vả hơn so với người bình thường không biết nhiều bao nhiêu lần, cốt cách của họ là rất thanh cao. Đột nhiên cùng một người thân có thân thế, địa vị cao dính líu quan hệ, trong lòng họ có thể sẽ cảm thấy rất nhiều điều không phù hợp, không phải thụ sủng nhược kinh, mà là sẽ cảm thấy có chút thua thiệt.

"Cái đầu nhỏ bé này của em thật sự là nghĩ quá phức tạp mà. Chủ nhiệm Ngô là dượng của Tần Phái, anh ta không phải cũng làm đạo diễn lớn của anh ta sao, con người ta là phải lên tiếng bằng thực lực của mình, ai đi quản em là cái gì của ai. Về phần anh phải cần chủ nhiệm Ngô đặc biệt chiếu cố sao? Diệp Phong, em lo lắng con người dễ bị vật chất đè lấp sự đơn thuần lương thiện, cho nên em cố ý đem tài phú của mình che dấu, nhưng em có thể dấu cả đời sao? Em sai rồi, con người là theo hoàn cảnh thay đổi mà thay đổi, những tham quan này, khi bọn họ còn trẻ, lúc đó chẳng phải là thanh niên dốc lòng, nỗ lực làm cho đất nước giàu mạnh, làm biến chất con người là vì địa vị của bọn họ đã thay đổi, lòng người là tham lam, nếu nghĩ đồi bại, là ngăn cản không được. Nhưng đây chỉ là số ít vài người thôi, có phải hay không? Em ở trên thế giới này không phải một thân một mình, yêu em, anh khẳng định có thể tự nhiên tiếp nhận tất cả những điều có liên quan cùng em. Doanh Nguyệt nếu không phải em gái anh, em sẽ đối tốt với cô ấy như vậy sao?"

Cô nở nụ cười ngắn ngủi một chút, khóe miệng cúi xuống dưới. 

"Em hiểu rõ anh, chỉ là em muốn tìm một cái cớ, kỳ thật là em sợ thừa nhận chúng ta quen nhau, sẽ bị ba mẹ em bức hôn, mà em còn chưa có chuẩn bị?"

"Dịch Dương..." Cô cười khổ, thật là cái gì cũng không giấu giếm anh được.

"Không sao cả, anh có thể chờ em từ từ chuẩn bị." Anh sủng nịch vỗ vỗ phía sau lưng của cô.

"Ba mẹ em rất khủng bố." Cô ở trong bóng tối vụng trộm lè lưỡi. Nói ra lời này, thực sự đã bẻ cong Tô bí thư cùng Diệp cục trưởng, nhưng mà... nếu sau khi Hạ Dịch Dương biết được, không biết trong lòng anh sẽ nghĩ như thế nào?

"Xã hội đen sao?" Anh bật cười.

"Không khác là mấy." Bất quá, không phải đen, mà là hồng."Như vậy, anh vẫn còn thích em sao? Em nói thật."

"Nếu vậy, chuyện tình yêu của chúng ta đây sẽ trở thành một đoạn giai thoại cảm động lòng người, anh ở trên đường tiến công về phía trước, cũng không sợ hãi, anh cưới được một thiên kim của hắc bang làm vợ!"

"Anh đây là đang viết kịch bản phim Hàn quốc."

"Ha, bị em nhìn thấu rồi. Bộ phim điện ảnh đó, vào ngày nghỉ anh đã xem ở kênh điện ảnh, rất có ý nghĩa. Diệp Phong, mặc kệ ba mẹ em là làm cái gì, họ, về sau đều là hai vị thân nhân mà anh vô cùng tôn trọng cũng như vô cùng quan trọng. Đối với người thân, em sẽ soi mói sao?"

Trong phòng đột nhiên lặng im xuống, chỉ có chút tiếng hít thở phập phồng rất nhỏ của họ.

Hồi lâu, nghe được cô khẽ thở dài một tiếng, "Dịch Dương, Thanh Đài sắp đến là mùa du lịch thịnh vượng, tìm một ngày nghỉ, chúng ta đi Thanh Đài ở vài ngày."

"Được!" Anh không nói với cô chuyện sắp đi Thanh Đài công tác, hy vọng lúc đó có thể cho cô một niềm vui bất ngờ. 

Nói chuyện dài dòng chấm dứt, hai người cuối cùng ôm nhau chợp mắt.

*

Sáng sớm, loáng thoáng tiếng đập cửa làm hai người bừng tỉnh. Diệp Phong mở mắt ra, nhìn thấy bản thân đang trong vòng ôm của hai cánh tay thon dài.

"Là Ngả Lỵ sao?" Một chân cô run lên, giật giật, mặt xoắn lại đến độ thay đổi hình dạng.

"Sẽ không, cô ấy có thói quen ấn chuông cửa. Người gõ cửa này dường như còn không với tới chuông cửa." Đôi mày anh tuấn khẽ nhíu lại, vẻ mặt của anh trở nên mất tự nhiên.

Ánh mắt Diệp Phong đột nhiên mở thật to, "Sẽ không phải là... Tuấn Tuấn chứ?"

Hạ Dịch Dương cười cười, "Em mặc quần áo trước đi, để anh đi xem."

"Cậu... Mợ..." Vừa dứt lời, liền truyền đến giọng sữa của Tuấn Tuấn gắng sức kêu to.

"Trời... lại mất mặt..." Diệp Phong ôm lấy áo ngủ vọt vào phòng tắm, anh vừa cài nút áo xong, đột nhiên nghe được cô lại phát ra một tiếng kêu hoảng hốt, "Dịch Dương, làm sao bây giờ?"

Anh đi qua đó, cô đứng trước gương, chỉ vào một dấu hôn ngân trên cổ. Hai người họ đều là người nhã nhặn, tối hôm qua chính là có chút không khống chế được, khi kích tình bùng nổ, ai sẽ chú ý những chuyện đó.

"Có khăn lụa mỏng không?"

"Có, nhưng mà vào thời tiết này... Cái này không phải là giấu đầu lòi đuôi sao?"

"Sẽ không, người ta sẽ cảm thấy em rất cá tính."

Cô quyết miệng, xem ra chỉ đành như vậy.

Hai người nhanh chóng rửa mặt chải đầu xong, khi ra mở cửa, liền nhìn thấy Tuấn Tuấn mếu máo đến độ mau khóc, "Cậu hư... Mợ hư... không để ý tới Tuấn Tuấn."

"Không phải, là cậu cùng mợ đang làm chuyện quan trọng..." Diệp Phong phút chốc chợt im lặng, hiện giờ dường như có vẻ thích hợp trầm mặc, nói cái gì đều làm người ta liên tưởng.

"Tuấn Tuấn, mau kêu cậu mợ vào nhà ăn cơm." Bên nhà kia, Hạ Doanh Nguyệt kêu lên.

"Không có việc gì, mặt hai người hợp lại rất lớn, không mất đi đâu được." Anh xem mặt cô đã nhăn nhíu lại, nhẹ giọng trấn an.

Hạ Doanh Nguyệt vừa thức dậy liền phát hiện Hạ Dịch Dương không ở trong thư phòng, liền đoán ra anh ở chỗ nào. Cô làm xong điểm tâm, đem quần áo giặt sạch, còn đút Tuấn Tuấn ăn xong điểm tâm, nhìn thời gian sắp đến mười giờ, lúc này mới cho Tuấn Tuấn đi gọi người.

Diệp Phong thức thời đi đến phòng bếp giúp đỡ dọn bát, "Chị dâu, không phải là em cổ hủ, cũng không phải làm muốn phá đám, mà do anh có hẹn hôm nay đưa em đến học viện âm nhạc, em muốn ghi một đĩa CD dân ca Tứ Xuyên, anh nhờ một giáo sư giúp em nhìn xem nhạc phổ, em sợ người ta chờ lâu sốt ruột." Hạ Doanh Nguyệt thấy Diệp Phong xấu hổ đến mắt cũng không dám ngước lên, bản thân cũng thấy băn khoăn.

"Thật sao, tất cả đều là các ca khúc nguyên sinh?"

"Dạ, có hơn phân nửa, mẹ em cũng sẽ xướng. Em đến Bắc Kinh cũng không phải là chỉ dạo chơi đơn thuần như vậy nha."

"Vậy thật tốt quá. Em là chủ xướng sao?"

Doanh Nguyệt lắc đầu, "Những bài này đều rất cao, cổ họng của em không được, chỗ chúng em có một cô xướng rất khá, cô ấy cũng từng tham gia Cuộc thi tiếng hát Thanh niên ca, bên này thu xếp ổn thỏa, đến lúc đó mời cô ấy đến ghi âm."

"Ừ, vậy chúng ta nhanh đi ăn cơm, thật sự không thể làm cho giáo sư người ta phải chờ đợi. Chuyện tốt như vậy, Dịch Dương cũng không nói cho chị biết." Diệp Phong thật tình cảm thấy vui lây với Doanh Nguyệt.

"Anh ấy còn có tâm tình này sao?" Doanh nguyệt hướng Diệp Phong trêu đùa nháy mắt.

Diệp Phong ở lại trong bếp thêm 2 phút mới dám đi vào phòng ăn. Mặt của cô đỏ bừng lên như là máu khống chế không được đều dồn lên mặt.

Hạ Dịch Dương cùng Doanh Nguyệt đi học viện âm nhạc bàn chuyện, không tiện mang theo đứa nhỏ, Tuấn Tuấn đương nhiên ở nhà với Diệp Phong, Tuấn Tuấn dường như đối với sự sắp xếp này rất vừa lòng, ngoan ngoãn vẫy tay chào cậu và mẹ, khi Diệp Phong rửa sạch bát đũa xong, thằng bé đang im lặng ở trong phòng khách chơi mấy món đồ chơi một mình.

"Tuấn Tuấn, sang nhà mợ được không?" Diệp Phong lau khô tay, từ bếp đi ra, nghĩ tối hôm qua sách gì cũng không xem được, "Mợ cho con xem 《Cừu Vui vẻ và Sói Xám 》."

Cô không có kinh nghiệm trông trẻ nhỏ, ngày hôm qua cùng với Doanh Nguyệt, Tuấn Tuấn đi dạo phố một chuyến, cảm thấy Tuấn Tuấn rất ngoan, cho nên hôm nay mới dũng cảm nhận nhiệm vụ này.

Tuấn Tuấn gật gật đầu, để cô bế trở lại nhà. Cừu Lười đáng yêu vừa lộ cặp sừng trên đầu ra, điện thoại của cô vang lên, bắt điện thoại, là số ở Thanh Đài.

Cô cầm di động chạy vào phòng ngủ nghe, "Tô bí thư, hôm nay người có chỉ thị gì?" Cô thực ghi hận ngày đó ở nhà chú Ngô Phong, mẹ cùng dì Tần hợp tác muốn đem cô và Tần Phái kết đôi.

"Như thế nào, không muốn cùng tôi nói chuyện? Diệp Phong, bây giờ không phải từ thứ Sáu đến Chủ nhật đều có thể nghỉ ngơi sao, Thanh Đài chẳng lẽ xa tận chân trời mù mịt, trở về rất khó?" Tô Hiểu Sầm cũng không có một chút lòng áy náy, thật sự rất cao giọng.

"Không khó, nhưng vé máy bay rất đắc, con tiếc."

"Tôi trả cho cô được chưa."

" Tiền của người về sau cũng là của con, lòng con đau."

"Tôi không thể phơi tiền quyên tặng sao?"

"Phơi tiền quyên tặng thì có ý tứ gì, bất quá nếu người "phơi" cái khác, nhân dân Thanh Đài có thề càng cảm thấy hứng thú."

"Diệp Phong, con muốn chết hả?"

"Hắc hắc, mẹ thân yêu, đây chỉ là vui đùa giữa mẹ và con gái thôi, đâu có hại gì. Nhớ con sao? Người khi nào thì đến Bắc Kinh?"

Tô Hiểu Sầm cũng cười, "Vốn chuẩn bị tháng này đi, hiện giờ xem ra không được, việc bận ngay cả thời gian ngủ còn không có, cho nên cũng là con trở về đi, chỉ ở một buổi tối thôi cũng không sao. Mẹ và ba ba nhớ con lắm, dì Tần nói con rất gầy."

"Rất khỏe mà," cô cúi đầu đánh giá chính mình, ngày hôm qua người nào đó ôm thắt lưng của cô, còn quyến luyến hết xoa bóp lại ấn ấn, một đêm cũng chưa buông ra được, "Được, con ủng hộ công việc của người, hy sinh thời gian của chính mình vậy."

Tô Hiểu Sầm vui vẻ, "Ngày nào trở về?"

"Bây giờ còn chưa xác định, dù sao con sẽ gọi điện thoại trước cho mẹ."

"Tốt, mẹ sẽ nói bà làm đồ ăn ngon cho con."

"Tại sao không phải mẹ làm chứ?"

"Chẳng lẽ con sẽ?"

"Hắc, cũng vậy!"

Thu xếp xong đi ra, Diệp Phong trợn tròn mắt. Cô thật vất vả thu dọn gọn gàng ngăn nắp phòng khách, hiện tại nghiễm nhiên trông như một mảnh chiến trường bừa bãi, sách trên ngăn tủ toàn nằm trên đất, đồ ăn vặt từ bàn ăn đến ban công, dọc theo đường đi giống như rãi hoa, đóa hoa loa kèn kia bị ngắt ra từng cánh một, chiếc bình thủy tinh ngã ở trên bàn, may mắn có mấy quả trái cây xanh xanh chặn lại, nhưng mà nước thì đổ đầy bàn đầy đất.

"Cừu Lười đi rồi, không có ai chơi với con." Tuấn Tuấn vô tội chỉ vào TV đang chiếu quảng cáo.

Diệp Phong có vẻ muốn khóc, chỉnh thử mấy đài khác, nhưng mà ngay vào giờ này, cũng không có phim hoạt hình khác, "Tuấn Tuấn, con tự xem sách được không?" Cô lấy cái ba lô của thằng bé lại đây, bên trong có mấy quyển sách cho trẻ.

Tuấn Tuấn lắc đầu, cắn cắn ngón tay, "Mợ, Tuấn Tuấn đói bụng."

Diệp Phong sửng sốt, nhớ tới thằng bé ăn điểm tâm từ sớm, "Được, mợ đi nấu cho con."

"Không cần, con muốn ăn bánh mợ mua bên trong có tôm."

Đó là pizza hải sản của Pizza Hut.

Diệp Phong nhìn lướt sơ một vòng quanh phòng, sờ sờ khăn lụa trên cổ, bất đắc dĩ gật gật đầu, "Được, chúng ta đi ăn bánh pizza."

"Mợ bế!" Vừa xách túi lên, Tuấn Tuấn đã vươn mở cánh tay.

Cô dở khóc dở cười ngồi xổm xuống ôm lấy Tuấn Tuấn, tư thế có chút không chuyên nghiệp, đứa nhỏ ở trong lòng cô không thoải mái xoay tới lui, đột nhiên đưa tay đè xuống bộ ngực của cô, dường như rất tham lam nuốt nuốt nước miếng, thì thào nói: "Sữa của mợ..."

Máu cả người Diệp Phong đều thẳng hướng lên đỉnh đầu, cả người đều cứng lại, khóc không ra nước mắt nhìn vật nhỏ trong lòng. Cô làm sao có thể cảm thấy nó rất ngoan đâu, rõ ràng là một tiểu ác ma.

"Tuấn Tuấn lại động nữa, mợ sẽ ngã sấp xuống, sau đó sẽ không thể đi mua bánh pizza." Cô một thân đổ mồ hôi.

Tuấn Tuấn lập tức ngả đầu lên vai cô, ôm lấy cổ của cô, không động loạn nữa.

Cô hít vào một hơi, khóa cửa đi xuống lầu.

Mặt trời trên cao như lửa thiêu, lá cây không chút lay động, cô đứng ở ven đường đón xe, người qua đường thấy chiếc khăn lụa trên cổ cô đều có vẻ nghi hoặc hoặc có cái nhìn ái muội. Cô tự thôi miên bản thân rằng mình là mỹ nữ, nên mới nhiều người quay lại nhìn.

Khu vực gần nhà không có Pizza Hut, ngồi xe thật lâu mới tìm được một tiệm PapaJohn. May mắn bên trong điều hòa đủ lạnh, cô gọi cho Tuấn Tuấn một cái pizza mang đi, còn gọi thêm một phần kem, chỉ gọi cho mình một món đồ uống. Biết được ăn, Tuấn Tuấn biểu hiện rất tốt, yên lặng tự mình ăn, thỉnh thoảng còn dùng ngón tay ngắt một miếng đưa cho cô, muốn cô nếm thử.

Cô cười khan, không dám cảm kích.

Gọi điện thoại tố khổ với Ngả Lỵ, Ngả Lỵ không có một chút đồng tình, ngược lại còn cười đến sặc sụa không thở được, "Đương nhiên, cậu cho là mợ dễ làm như vậy sao? Nha bộ muội, xem tình hình này, tin vui của cậu cùng Hạ Dịch Dương là sắp rồi hả?"

"Chưa có chuyện đó." Cô tránh né.

"Gì chứ, gì chứ, còn làm bộ đạo đức giả? Ai, lúc ấy còn ở Quảng viện, như thế nào lại không phát hiện ra Hạ Dịch Dương là tiềm năng để hỗ trợ đầu tư chứ, bằng không làm thế nào đến phiên cậu?"

"Ánh mắt kia của cậu luôn luôn rất độc mà."

Ngả Lỵ cười khổ, "Quả thật là độc."

Diệp Phong nói tuần sau sẽ đến Quảng viện học chuyên sâu, Ngả Lỵ nghe xong tin này, rất vui vẻ, "Tốt, như vậy chúng ta có thể thường xuyên gặp nhau."

"Mợ, con muốn đi tiểu..." Tuấn Tuấn đột nhiên nắm góc áo của cô lôi kéo.

Cô nhìn trên chiếc áo sơmi trắng như tuyết in rõ ràng một cái dấu tay, có hơn nữa ngày cũng chưa hoàn hồn lại."Được, chúng ta đi toilet."

Cô còn chưa kịp nói tạm biệt với Ngả Lỵ, liền nắm tay Tuấn Tuấn chạy hướng vào toilet.

"Hình trên kia là chị mặc váy, không thể vào, Tuấn Tuấn là nam nhi, ở bên cạnh." Tuấn Tuấn ngẩng đầu lên, gằn từng tiếng, nói vô cùng rõ ràng.

Cô khổ không nói nổi đứng ở bên ngoài ho khan vài tiếng, nghe thấy không có hồi âm, giống như kẻ trộm rình đẩy cửa ra.

"Mợ không thể nhìn lén nam nhi đi tiểu." Cô giúp Tuấn Tuấn cởi quần, Tuấn Tuấn đẩy tay cô ra, trịnh trọng thanh minh. Cô phát điên mặt đỏ bừng, xoay lưng lại, đem mặt hướng ra ngoài.

Khi đi ra, ở bên ngoài gặp một tiểu nam sinh mặt đầy trứng cá, ánh mắt nhìn cô như nhìn một kẻ có bệnh rình trộm.

Tuấn tuấn ăn no rồi, lại có khí lực vòi vĩnh, làm thế nào cũng không chịu trở về. Cô nhớ có một trung tâm thương mại ở lầu một là nhạc viên nhi đồng, đành phải mang Tuấn Tuấn đi qua đó để cho chính mình được thở một cái.

Vừa xuống xe, từ vách kính thủy tinh rộng rãi có thể nhìn thấy trẻ con ở trên giường nhún nhảy vui đùa, Tuấn Tuấn hưng phấn mà rút tay khỏi tay cô, liền chạy hướng về phía trước.

"Tuấn Tuấn, chậm một chút!" Cô ở phía sau đuổi theo, vẫn là không kịp ngăn Tuấn Tuấn va vào một người phụ nữ mới từ thang cuốn bước xuống.

"Thực xin lỗi!" Cô giữ chặt Tuấn Tuấn, ngẩng đầu xin lỗi.

"Aa, là Diệp Phong." Giọng cô ta không cao không thấp, trên người mơ hồ tản ra hương hoa hồng nhẹ nhàng, váy màu đen đơn giản nhưng sang trọng chỉ phối hợp một chiếc vòng cổ trân châu thuần trắng, cả người tràn ngập sức quyến rũ nữ nhân thành thục.

"Chủ tịch Diêu, thật khéo!" Diệp Phong thật ngoài ý muốn, ở giữa trưa thứ Ba bận rộn, Diêu Hoa cư nhiên rảnh rỗi đi dạo trung tâm thương mại.

"Con nhỏ của bạn cô à?" Diêu Hoa đổi tay xách đóng gói túi to nhỏ, phiêu mắt nhìn Tuấn Tuấn.

"Đúng vậy. Tôi muốn cho mua vé cho cháu, chủ tịch Diêu, tạm biệt!" Diệp Phong và cô ta chỉ có thể xem như không phải người xa lạ, không nói nhiều, chào hỏi qua là được.

Diêu Hoa trầm ngâm một chút, ý tứ sâu xa nhìn khăn lụa ở cổ cô, "Tôi chờ cô đưa đứa nhỏ đi vào, sau đó xin cô giúp tôi làm tham mưu, Thôi Linh và Lâu Dương ly hôn, tôi muốn tặng quà an ủi an ủi cô ấy, nhưng mà không biết tặng cái gì thì tốt?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui