Thế Nào Một Loại Yêu Không Đau

Edit: Hanayang

Bóng đêm thâm trầm, cô ngẩng đầu lên, chớp mắt nhìn lên bầu trời, mạnh mẽ đè nén lại những giọt nước mắt sắp tràn mi.

Sao phải khóc chứ, cô không có nói sai, năm đó thừa nhận sự tuyệt tình của anh, cô xuất ngoại, đi đến rất nhiều thành phố, qua rất nhiều con đường, bây giờ còn có một phần công tác khá tốt, gặp được một người đàn ông vô cùng yêu thương cô, cô thật sự sống rất tốt. Mà anh cũng không tệ, tổng giám đốc Hoa Thành, công thành danh toại, tuy rằng cô đối với xe không có nghiên cứu, nhưng cũng biết anh lái chiếc xe kia ít nhất là bảy con số.

Nếu năm đó anh không đẩy cô ra, bọn họ sẽ không có hoàn cảnh như hôm nay, cô chỉ trói buộc anh, còn anh sẽ làm cô thống khổ, cho nên nói chia tay là chuyện vô cùng thông minh!

Năm thứ hai cô ở nước ngoài đã từ chối tiền sinh hoạt ba mẹ gửi cho, không phải cô muốn thể hiện, mà là thời gian rảnh rỗi không biết phải trải qua như thế nào. Khi có một mình, cô sẽ hồi tưởng lại tới nỗi khó thở. Cô đi làm thêm, đến nhà hàng chạy bàn, đến quán bar tiếp thị rượu chia hoa hồng. Năm tốt nghiệp, cô vào ngân hàng thực tập, thường xuyên tăng ca đến rạng sáng. Sau đó lại đến Edinburgh làm hướng dẫn viên du lịch, có vài đoàn viên quý cô thưởng cho ít tiền, cô tiếp nhận, nhẹ nhàng nói lời cảm ơn. Trở về nhà trọ, cô đem tiền mặt bày ở trên bàn, sắp xếp lại theo từng mệnh giá, sau đó tính toán, nào là phí điện nước, nào là tiền thuê nhà, nào mua bánh...

Cô không phải hoa trong nhà kính, chỉ là một hạt giống bình thường mà thôi, dù rơi ở chỗ bùn đất thế nào cũng có thể sinh trưởng. Dù là ở Thành Đô radio, bị Thôi Linh nhục nhã, làm khó, Lâu Dương thờ ơ mặc kệ, cô không thấy oan uổng sao? Một cô gái vào đêm khuya đứng ở trạm xe, chẳng lẽ không thấy sợ hãi?

Nhưng mà cô đều vượt qua được.

Mà những chuyện này, anh lại biết được bao nhiêu?

Lấy cái gì để yêu cô? Yêu cầu của cô cũng không cao, chỉ cần tình yêu của anh là đủ rồi, nhưng mà anh đã thu lại.

Cô quay đầu lại nhìn Biên Thành, anh so với mấy ngày hôm trước khi gặp mặt ở thang máy có vẻ gầy hơn, mắt có quầng thâm, chân mày nhíu chặt, râu trên cằm đã chuyển màu xanh nhạt. Dường như, anh rất mệt mỏi.

"Trở về nghỉ ngơi đi, Biên Thành." Cô hạ thấp mi mắt, ngày mai cha anh bị đưa ra xét xử nhị thẩm, tâm tình của anh hẳn là sẽ không được bình tĩnh. "Sáu năm đã trôi qua, những ngày sau còn có gì đáng ngại nữa chứ?" Những lời này là nói cho anh nghe, cũng là nói với chính mình.

Đêm chia tay đầy dông tố đó, cô cũng không muốn nói điều gì nặng nề với anh, những lời nói giận dữ đó hiện giờ lại không cần phải nói, đã không còn là gì của nhau nữa.

Biên Thành cũng không trả lời cô, ánh mắt lưu luyến trên gương mặt thanh tú đang ở trước mặt.

Hồi lâu, cô nghe được anh thản nhiên thở dài, "Nếu chưa từng trải qua một số chuyện, trong tình yêu, chúng ta đều có thể nói ra rất nhiều lời nói hùng hồn, thậm chí phó mặt sinh mệnh của bản thân, hơn nữa còn tin tưởng chắc chắn chúng ta có thể làm được đến cùng. Kỳ thật việc đó rất ngây thơ, con người tới thế giới này, không chỉ là vì tình yêu, còn có nghĩa vụ khác..."

"Không cần nói thêm nữa, Biên Thành. Tôi không hận anh, dù sao trước kia chúng ta đều quá trẻ, không có kinh nghiệm xử lý chuyện ngoài ý muốn..."

Anh đột nhiên cắt ngang lời cô, "Diệp Phong, nghe anh nói thêm câu nữa thôi." Trong tầm mắt anh xuất hiện một chiếc Passat màu đen, khi đèn xe chiếu tới trạm xe, đèn tắt, xe dừng cách đó khoảng trăm thước, lẳng lặng cùng hoàng hôn hòa hợp thành một thể.

"Được!" Cô mấp máy môi, giống như có vẻ khô.

"Bởi vì không có năng lực che chở người yêu dấu của chính mình mà không thể không buông tay cô ấy, tại thời điểm đó, anh ta đã muốn chết, đứng ở chỗ này bất quá là một thân xác mang tên anh ta mà thôi. Xin em đừng nghi ngờ bốn năm thời gian bên nhau, anh ta là thật sự thật sự..."

Anh không nói được nữa, đưa tay lên, lui ra phía sau từng bước, kiên quyết đi về phía xe của anh.

Cô đứng sửng sốt một chút, nhìn bóng dáng cao gầy trong bóng đêm đi càng ngày càng xa. "Diệp Phong, đang đợi anh sao?" Phía sau truyền đến tiếng Hạ Dịch Dương ôn nhu khẽ gọi.

Cô chậm rãi xoay người, nâng tay lên cảm thấy một mảng ẩm ướt, mới phát hiện bản thân đang khóc, vội vàng dùng ống tay áo lau mấy cái, "Thực xin lỗi, chính là có... một chút xúc động. Biên Thành chạy đến radio, đột nhiên nói mấy chuyện..."

Hạ Dịch Dương nhìn thẳng vào mắt của cô, tĩnh lặng vài giây, rồi sau đó một tay vịn thắt lưng của cô, một tay lấy giỏ xách trên băng ghế để vào ghế sau xe. "Không cần phải nói, mình em yên tĩnh mà suy nghĩ thôi, anh nghe xong sẽ nhịn không được mà ghen tỵ." Anh mỉm cười hôn lên ánh mắt ướt sũng của cô.

Cô đi theo khuynh khuynh khóe miệng, vô lực cắn cắn môi.

"Kỳ tiếp theo 《 Có hẹn với người nổi tiếng 》 khách mời có việc xuất ngoại, nên phải thay đổi người, tổ tiết mục lại gấp rút liên hệ một lần nữa, lại chuẩn bị tư liệu phỏng vấn. Lần này là nhà khoa học nông nghiệp, em xem anh lại mang về một đống sách, có hai cuốn là của ông ta viết." Anh chỉa chỉa một cái bao lớn khác để ở ghế sau, "Có đói bụng không?"

"Anh thì sao?" Cô có chút không yên lòng, nhưng giọng điệu nhẹ nhàng của anh làm cho cô dần dần từ trong sự xúc động vừa rồi bình tĩnh trở lại.

"Anh ăn cơm chưa hả? Dường như ăn rồi, nhưng mà không biết tại sao lại đói như vậy?"

"Em cũng muốn ăn một chút gì."

Anh đến ngã tư kế tiếp rồi thay đổi phương hướng. Quán ăn này hai người trước kia cũng đã tới một lần, mặt tiền quán không lớn, nhưng là rất sạch sẽ, đáng quý nhất là mở cửa 24/24. Lúc này trong quán có không ít người, mùi cháo nồng đậm bay khắp nơi.

Không có người phục vụ đến để gọi món ăn, chén cùng đũa đều để ở trên quầy, mọi người tự đến lấy. Nồi cháo đặt ở trên bếp lò, bữa ăn sáng bày ở trên bàn dài, điểm tâm ở trong lồng hấp, giống như ăn tiệc đứng vậy, thích cái gì thì lấy cái đó, khi ra cửa nhớ rõ để tính tiền là được.

Cô thấy anh cầm chén đứng trước nồi cháo ngô, liền ngăn lại, "Mấy ngày hôm trước vừa đau dạ dày, cháo ngô đối dạ dày không tốt lắm, ăn cháo nếp thơm đi, làm ấm dạ dày." Cô giành lấy chén, thay anh múc một chén.

Hạ Dịch Dương dùng ánh mắt mỉm cười ngầm đồng ý lựa chọn này của cô.

Hai người cũng chưa muốn ăn điểm tâm, cô ăn một chén cháo, anh ăn xong lại ăn thêm một chén, trong lúc đó, cũng giống như những người khách khác, thực chuyên chú ăn, không có nói chuyện gì với nhau.

Lúc tính tiền, di động Hạ Dịch Dương reo lên, là Doanh Nguyệt gọi tới, ngáp một cái rồi lại một cái, "Anh, sao anh và chị dâu còn chưa về tới nhà? Trên đường không xảy ra chuyện gì chứ?"

"À, đang về. Em đi ngủ trước đi, không cần chờ cửa."

"Không phải em chờ cửa, em là muốn khóa trái cửa, dù sao anh cũng ở chỗ chị dâu. À, em làm cho hai người một nồi món hầm làm bữa ăn khuya, để ở chỗ chị dâu đó. Cúp!"

Di động âm thanh lớn, hai người ngồi gần, cái gì Diệp Phong cũng nghe được. "Làm sao bây giờ, chúng ta ở bên ngoài ăn, Doanh Nguyệt có khó chịu không?"

"Không có việc gì, cái kia chúng ta để dành làm bữa sáng ngày mai."

"Uhm, chuyện thu âm hôm nay thế nào?"

"Cần tìm một nhà đầu tư chế tác, những phương diện khác giáo sư đều đồng ý giúp đỡ, hoàn hảo, có vẻ thuận lợi. Tìm kiếm tài trợ không khó, hiện tại mọi người đều thích trở về thiên nhiên, đối với âm nhạc nguyên sinh cảm thấy rất hứng thú."

"Muốn em đi tìm Tần Phái hay không, anh ấy ở kênh giải trí, quen biết rất nhiều nhà đầu tư."

"Để anh nghĩ biện pháp trước, nếu không thể thực hiện được, anh sẽ tìm anh ấy."

Cô gật gật đầu.

Về nhà, hai người không kinh động đến mẹ con Doanh Nguyệt, trực tiếp vào nhà Diệp Phong. Quả thực, ở trên bàn cơm nhìn thấy Doanh Nguyệt hầm một nồi hỗn loạn, vẫn là ngũ cốc hoa màu, chắc là mua ở siêu thị dưới lầu, mặt khác, Doanh Nguyệt còn làm hai phần ăn sáng. Bên dưới nồi, Tuấn Tuấn vẽ một bức tranh, nếu Doanh Nguyệt không thêm thuyết minh ở bên cạnh, hai người thật đúng là nhìn không ra vẽ trong đó là con người, vẫn là người mợ - trong miệng Tuấn Tuấn.

Diệp Phong rất quý trọng nâng niu, kẹp ở trong cuốn sách.

"Anh ở bên ngoài xem sách, em vào phòng ngủ đi. Chúng ta đừng để ảnh hưởng." Hạ Dịch Dương đem túi đưa cho cô.

Cô ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, đã gần ba giờ, muốn anh nghỉ ngơi sớm một chút, vừa nhìn lại, anh đã xắn tay áo lên, ngồi bên bàn ăn mở laptop ra.

Làm biên tập viên tin tức áp lực vô cùng lớn, anh không thể có một tia lơi lỏng. Sự kiện Kha An Di ngáp vừa rồi, đối với anh cũng có một chút ảnh hưởng. Chủ nhật này sẽ trực tiếp, anh cần phải nâng cao tinh thần.

Diệp Phong rót cho anh ly trà, tắm rửa xong liền lên giường.

Bình thường vào buổi tối, cô sẽ lên mạng xem các diễn đàn tình cảm ở các trang web lớn, nghe nhạc, xem chuyên mục do chuyên gia tình cảm viết, còn có thể đọc vài lá thư mà mình thích.

Công tác ở đài phát thanh so với đài truyền hình thì thoải mái, tự do hơn rất nhiều, nhưng vì cô muốn thể hiện phong cách riêng của bản thân nên cũng phải cố gắng nhiều.

Máy tính đã mở một hồi lâu, nửa giờ sau, cô chớp mắt, phát hiện trang web vẫn là màn hình khởi động máy, MP3 cũng không nạp điện, cô nhún nhún vai, tắt máy tính, chỉ để lại một ngọn đèn bàn, nhắm mắt lại muốn ngủ.

Cho dù nhắm mắt lại, vẫn có thể hiện ra rõ ràng gương mặt Biên Thành vô cùng bi thương khi bỏ đi.

Sau khi trở lại Bắc Kinh, cô đã vài lần gặp mặt anh, không biết vì sao, mỗi lần đều là tan rã trong không vui. Bọn họ hiện tại muốn làm người xa lạ lịch sự cũng rất khó.

Anh luôn nói với cô những lời kỳ lạ lại có thể làm lòng cô xúc động đau đớn, rốt cuộc là anh có ý gì? Thật ra dù là có ý tứ cũng không thể miệt mài đi theo đuổi.

Nếu cô không trở về nước, anh sẽ nói gì?

Nếu bên người cô không có Hạ Dịch Dương, anh sẽ nói gì?

Cô thật sự không biết anh, không thể tin, cũng không đi nghi ngờ.

Có lẽ như lời anh nói, chỉ có ký ức là thật...

Mơ mơ màng màng, giống như nửa tỉnh nửa mê. Bên cạnh giường trầm xuống, cô mông lung mở mắt ra, thân mình đã bị Hạ Dịch Dương ôm vào trong lòng.

Anh ta vừa tắm xong, trên người thản nhiên có mùi bạc hà lạnh lạnh thơm ngát, là hương vị sữa tắm cô mua cho anh.

"Mấy giờ?" Cô nhắm mắt lại, thuận thế ôm trở lại, chui vào trong lòng anh nơi vững vàng mà ấm áp, dịu dàng an ủi suy nghĩ lộn xộn của cô.

"Còn sớm, ngoan ngoãn ngủ." Anh cười dùng răng nhẹ nhàng cắn cắn cánh môi của cô.

"Dịch Dương..." Trong bóng tối, cô khẽ thở dài một tiếng, muốn nói lại thôi.

"Gì."

"Đêm nay có không vui hay không?" Ở trước mặt của anh, vì một người đàn ông khác không khống chế được mà rơi lệ, cô có một tia áy náy.

"Em có biết một người đàn ông ở trong tình cảm tự tin là đến từ đâu không? Không phải bề ngoài, không phải sự nghiệp, cũng không phải nhiều tiền, mà là người trong lòng anh ta quan tâm đến anh ta. Diệp Phong, em cho anh loại này tự tin, em quan tâm Doanh Nguyệt cùng Tuấn Tuấn, em vì dạ dày của anh mà theo anh đi ăn cháo, em dặn dò anh lái xe cẩn thận, em thấy anh đọc sách thì pha cho một ly trà... Giờ phút này, ở trong lòng anh, nếu thật sự không vui vẻ, anh không biết trên đời này còn có chuyện gì khác để vui vẻ. Không cần nghĩ lung tung, nếu như yêu một người phải cho cô ấy thư giãn, vui vẻ, mà không phải làm cho cô ấy hít thở không thông, ngay cả không gian tự do hô hấp cũng không có. Muốn anh cường điệu một chút sao, anh rất vui, anh là một người đàn ông rất vui vẻ."

"Chán ghét!" Cô phốc nở nụ cười, sau đó bắt đầu mơ màng chớp mắt mấy cái, hai tay ôm lấy anh chặt rồi lỏng dần, lặp lại vài lần, cuối cùng ở trong lòng anh tìm được vị trí thoải mái, vui mừng đi vào giấc ngủ.

Anh nhìn bóng đêm thở ra một hơi dài.

Khi chiếc Passat đến gần trạm xe, mơ hồ xuất hiện hai bóng người, anh giật mình. Tuy rằng cách xa hơn một trăm thước, nhưng trên mặt cô bất đắc dĩ cùng chua xót, anh đều thấy rõ ràng.

Tâm tình không có lo lắng, đó là gạt người. Anh không có xúc động tiến đến trách hỏi bọn họ, anh chỉ lẳng lặng đợi, anh biết Diệp Phong và Biên Thành cũng không phải là người thích chơi trò mập mờ, bọn họ chính là đang làm rõ ràng hoặc là quay lại với nhau.

Anh cái gì cũng không thể làm, chỉ có thể chờ đợi, chờ đợi Diệp Phong chậm rãi từ trong quá khứ bước ra, đi về phía anh, đây là một quá trình phải trải qua.

Ở tiệm cháo, khi Diệp Phong giành lấy chén của anh, ngăn cản anh ăn cháo ngô, nỗi lo lắng phập phồng trong lòng anh liền bình tĩnh.

Anh còn đòi hỏi Diệp Phong thêm nữa, chính là tham lam.

Diệp Phong gần đến giờ cơm trưa mới tỉnh dậy, người bên cạnh đã không thấy đâu, áo ngủ của Hạ Dịch Dương treo trên giá áo trước giường.

Cô nhẹ dụi mắt, nghe được bên ngoài có tiếng động, Hạ Dịch Dương đã thay một bộ đồ tây từ bên ngoài đi vào, thấy cô đã dậy liền đi tới, đặt một cái hôn khẽ lên giữa mày cô.

"Hôm nay biên tập viên trực tiếp bị cảm, anh phải thay anh ấy một buổi, bây giờ phải đến đài. Cháo anh đã ăn hết rồi, Doanh Nguyệt đã làm rất nhiều món ngon khác, đang cùng Tuấn Tuấn chờ em đi qua đó!"

Cô ôm lấy chăn ngồi dậy, hai tay vươn ra ngoài muốn lấy quần áo trên ghế, anh đã thay cô cầm lại đây, lưu luyến ôm cô, "Buổi tối gặp!"

"Buổi tối gặp!" Cô còn chưa tỉnh hẳn, giọng hơi khàn khàn.

*

Hạ Dịch Dương tới đài truyền hình, trường quay đang thu hình trực tiếp 《 Tin tức buổi trưa 》, anh không có đi vào, trực tiếp đi đến văn phòng, ở trên đường, một biên đạo đầu đầy mồ hôi thiếu chút nữa va vào anh.

"Thực xin lỗi, biên tập viên Hạ, tôi có tin tức khẩn cấp báo cáo." Biên đạo thật có lỗi nói.

Hạ Dịch Dương dừng chân lại, ôn hòa cười cười, sau đó, anh cũng xoay người đi trường quay.

"Thật sao?" Đạo diễn dùng khẩu hình kinh ngạc hỏi.

"Đây là đoạn phim vừa gửi tới, tôi viết tạm mấy câu bản thảo, chữ viết ngoáy, biên tập viên hẳn là xem được."

Đạo diễn nghiêm khắc đưa mắt nhìn về phía trợ lý cùng nhóm quay hình, nói vào phone với biên tập viên: "Chuẩn bị phát một cái tin tức, phóng viên hiện trường vừa mới từ phiên xét xử nhị thẩm của Biên Hướng Quân báo lại, ở toà án trong quá trình thẩm vấn, Biên Hướng Quân đột nhiên té xỉu, hiện tại đang trên đường đưa đến bệnh viện."

Giọng nói chưa xong, lại có một biên đạo từ bên ngoài chạy vào, "Đạo diễn, Biên Hướng Quân ở trên đường đi đã chết, bác sĩ cấp cứu điều trị phỏng đoán là cơ tim tắc nghẽn."

Đạo diễn nhắm mắt, "Mau sửa chữa bài viết, chuẩn bị liên lạc với phóng viên hiện trường."

Hạ Dịch Dương kéo biên đạo lại, "Hôm nay là phóng viên nào phụ trách đưa tin hiện trường?"

Biên đạo nói cái tên.

Anh đi ra trường quay, lập tức gọi điện. "Phóng viên Ngô, tôi ở trường quay, vừa mới nghe nói chỗ anh có tin tức khẩn cấp..."

"Đúng vậy, biên tập viên Hạ, sự việc xảy ra rất đột nhiên, quan toà vừa tuyên bố mở phiên toà, luật sư còn chưa có mở miệng, Biên Hướng Quân bỗng nghiêng ngã, thân mình ngã về phía trước, toà án khi đó rất hỗn loạn."

"Người nhà của ông ta có ở hiện trường không?"

"Tạm thời còn không rõ ràng lắm. Nhưng mà, hiện tại chắc là đến bệnh viện. Không biết có đồng ý nhận phỏng vấn của chúng ta hay không?"

"Không cần quấy rầy anh ta, chuyện này đã rất tàn khốc rồi."

Ngô phóng viên ngẩn người, thở dài, "Quả thật vậy, tôi phải chuẩn bị truyền tin, cúp trước."

"Được!"

Hạ Dịch Dương nắm di động, muốn gọi điện thoại cho Diệp Phong. Nhưng mà Diệp Phong sau khi nghe được, trong lòng sẽ nghĩ như thế nào đây?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui