Thế Nào Một Loại Yêu Không Đau

Edit: Hanayang

Ba mươi tám độ hai, nhiệt độ không tính cao cũng không tính thấp, amidal có một chút sưng đỏ, cũng không nghiêm trọng, bác sĩ kê toa, thờ ơ quét mắt nhìn Diệp Phong, chậm rãi nói: "Kê cho cô vài ngày thuốc về nhà uống!"

"Tôi muốn truyền dịch." Diệp Phong cố sức nuốt nước miếng, chỉ chỉ cổ họng, "Tôi là dựa vào cái này ăn cơm, tôi muốn nhanh khỏi một chút."

"À, thì ra là giáo viên." Bác sĩ hiểu ra chớp mắt, "Được, vậy truyền dịch."

Diệp Phong cũng không giải thích, cầm đơn thuốc đến phòng thu phí, lấy thuốc.

Hành lang bệnh viện, vốn tạo cho người ta một loại cảm giác ảm đạm lạnh lẽo, Diệp Phong từ lầu trên xuống lầu dưới chạy vài vòng, nhìn bệnh nhân khác không phải có người nâng, thì có người đỡ, có người đi theo, cô một người một mình cô đơn, bất giác cũng sinh ra mấy phần thê lương, càng phát giác cảm thấy đầu càng nóng.

Cố tình, người truyền dịch cho cô lại là y tá thực tập, có thể là do khẩn trương, khi châm kim làm cách nào cũng không tìm được ven, một bàn tay châm ba cái lỗ kim, khi đổi sang tay kia, Diệp Phong đều nhanh khóc, muốn nói đổi người khác đến, lại nhìn cô y tá nhỏ gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, mặt đỏ bừng, chỉ có thể nhịn đau để cho cô ta tiếp tục đem mình làm chuột bạch thí nghiệm.

Người truyền dịch bên cạnh nhìn thấy có chút không ổn, "Cô gái, tôi thấy cô cần nghỉ ngơi, để đồng nghiệp đến giúp đi!"

Y tá kia còn rất ương ngạnh, "Không cần, tôi có thể."

Diệp Phong thấy có người nghĩa hiệp ra tay nên điềm đạm cảm khái xoay đầu qua thoáng nhìn, phát hiện là một người không tính là rất quen.

"Ôi!" Cô đau nhịn không được la một tiếng, cúi đầu liền thấy, mu bàn tay lại chảy máu, bất quá, lần này dường như là thành công, cô y tá thở ra một hơi dài, cô cũng thở ra.

"Thực không dễ dàng!" Lôi đội trưởng cương trực công chính đồng tình, khóe miệng cong lên.

Diệp Phong hạ mi mắt, nhìn mấy lỗ kim, gật gật đầu, "Quả thật vậy." Cô ngẩng đầu, đánh giá Lôi đội trưởng, "Các anh làm đặc công như thế nào cũng sẽ sinh bệnh?"

Cô và Lôi đội trưởng lúc sau này lại gặp mặt một lần, là sau khi cô về Bắc Kinh, cùng đi với Lâu Dương. Chuyện cô bị tấn công, toàn bộ đều do đặc công, cảnh sát địa phương không có nhúng tay. Cái kẻ bắt cóc kia sau khi bị bắt, tinh thần liền sụp đổ, hiện tại bị giam giữ trong bệnh viện tâm thần, nghe nói đã không nhận ra người nhà. Lôi đội trưởng đem tình huống điều tra nói rõ với họ xong, hỏi Diệp Phong còn có yêu cầu gì khác hay không. Kỳ thật gặp phải chuyện như vậy, không bỏ mạng là đã may mắn rồi, còn có thể nói cái gì?

Diệp Phong không phải quá nguyện ý ôn lại chuyện bị tấn công này, trong lòng sợ hãi là một mặt, một khác mặt chính là từ chuyện này, sẽ nghĩ đến hai mươi sáu ngày đó không có liên hệ với Hạ Dịch Dương, sau đó là ở căn hộ của Hạ Dịch Dương, biểu tình lạnh như băng mà lại hờ hững của anh...

Không phải không oán hận, không phải không mất mát.

Lôi đội trưởng bật cười, "Đặc công cũng là người, phải ăn ngũ cốc hoa màu, ngẫu nhiên cũng sẽ sinh mấy cái bệnh linh tinh."

Cô ninh ninh mi, bộ dáng làm như không quá đồng ý.

Lôi đội trưởng nhìn thấy buồn cười, "Cô hiện tại như thế nào? Tự mình lái xe đi làm?"

"Đài có xe đưa đón, tay lái của tôi không tốt." Cô ngượng ngùng cười cười, ngẩng đầu nhìn xem bình truyền dịch, nước thuốc nhỏ thực chậm.

"Hôm nay anh không chấp hành nhiệm vụ ha?" Nói xong, mới thấy vấn đề này có chút ngu ngốc, khe khẽ thở dài.

"Hôm nay tôi xin nghỉ phép rồi." Lôi đội trưởng còn thật sự trả lời.

Đồng dạng là bệnh nhân, cô mặt xám mày tro, Lôi đội trưởng vẫn mạnh khỏe tinh anh như cũ, một đôi mắt lạnh sắc bén bức người.

"Chuyện gì?" Cô nhìn ra anh ta dường như có chuyện muốn hỏi.

"Tại sao bạn trai không có tới cùng cô?"

Cô theo bản năng phủ nhận, "Tôi không có bạn trai."

"À!" Lôi đội trưởng giọng nói kéo thật sự dài, "Là do tôi đã hiểu lầm, ha ha, tôi từng nghĩ đến Biên Thành - tổng giám đốc Hoa Thành là..."

"Chúng tôi trước kia là vậy." Ở trước mặt Lôi đội trưởng, ngoại trừ thành thật thẳng thắng, tựa hồ cái gì cũng không lừa được. Cô có điểm vô lực.

"Tôi từng muốn đến tìm cô, vẫn do dự, hiện tại xem ra không cần nữa." Lôi đội trưởng trong nháy mắt biểu tình trở nên có chút phức tạp, giống như sâu xa khó hiểu.

"Là liên quan đến Biên Thành sao?" Mặc dù đang phát sốt, nhưng ý thức của Diệp Phong còn rất rõ ràng.

"Kỳ thật chuyện này, tôi không có lập trường nói."

"Vậy không cần nói." Diệp Phong không lịch sự cắt ngang lời anh ta, đầu xoay hướng một bên, thắt lưng thẳng tắp.

Lôi đội trưởng sờ sờ cằm, nheo mắt lại, "Cô bị tấn công, hẳn là do cảnh sát địa phương phụ trách điều tra, nhưng bởi vì cô là con gái của bí thư Tô Hiểu Sầm, lại trong giai đoạn Thanh Đài được thăng cấp thành Thành phố trực thuộc trung ương, cho nên mới xuất động đặc công cấp bậc cao nhất. Diệp Phong, tôi vô cùng tôn trọng cha mẹ cô. Thời điểm cô quyết định chuyện gì, cũng nên suy nghĩ một chút cho tình cảnh cha mẹ cô."

"Tôi làm cho họ mất mặt sao?" Diệp Phong bỗng dưng quay đầu, trừng mắt chất vấn Lôi đội trưởng.

Cô dự cảm được anh ta muốn nói cái gì, cô không muốn nghe, cô muốn ngăn cản anh ta.

Lôi đội trưởng nhắm mắt lại, dường như cách một thế kỷ mới chậm rãi mở ra, "Biết hay không, vụ án của Biên Hướng Quân cũng là tôi phụ trách!"

Diệp Phong nhẹ hít vào một ngụm lãnh khí.

"Chứng cứ phạm tội của ông ta, chúng tôi đều đã nắm giữ, chỉ chờ khi thẩm tra xử lí, xác minh rõ ràng, không nghĩ tới ông ta sẽ chết ở trên toà án. Chết vô đối chứng, tất cả đều thành hư không. Việc này đã muốn không tính là cái bí mật gì, nhưng người biết đến cũng không nhiều. Diệp Phong, Biên Hướng Quân sau khi trốn ra nước ngoài, nhà bọn họ bị khám xét, tất cả tài sản sở hữu đều mất hết. 20% cổ phần của Biên Thành ở công ty Hoa Thành kia là từ đâu, đó không phải con số nhỏ, cô có nghĩ tới không?"

"Tại sao phải nghĩ, cái đó có quan hệ gì với tôi chứ?" Cô cướp lời nói.

"Cách Biên Thành xa một chút. Cái người phụ nữ Diêu Hoa kia làm kinh doanh cũng không đơn giản, khó tránh không xảy ra chuyện, một khi gặp chuyện không may, tất nhiên sẽ liên lụy đến các khía cạnh khá. Diệp Phong, tôi chỉ có thể hết lời như thế, cô thận trọng suy nghĩ. Tôi còn có chuyện khác, đi trước." Nói xong, Lôi đội trưởng trực tiếp gỡ kim tiêm ra.

Thuốc nước mới truyền được nửa bình.

Diệp Phong biểu tình thừ ra không có phản ứng, thẳng đến khi trước mắt xuất hiện thêm một bàn năm ngón tay, cô mới chớp chớp mắt.

"Ách, anh làm thế nào tìm được?" Hạ Dịch Dương đầy mồ hôi, cách cô gần như vậy, cô còn có thể nghe được tiếng tim đập của anh có bao nhiêu dồn dập.

"Còn có thể như thế nào?" Anh thở hồng hộc ngồi xuống, trước nhìn nhìn chai truyền dịch, tiếp theo cầm bàn tay bị châm kim lên đưa vào lòng bàn tay, bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo, anh thở dài, "Hỏi em, em cũng sẽ không nói thật, anh phải chạy tìm khắp các bệnh viện phụ cận."

"Những người đó thực không có y đức, cũng không bảo vệ quyền riêng tư của bệnh nhân." Cô nói thầm.

"Anh đưa ra thẻ phóng viên, người ta mới bằng lòng để ý đến anh."

"Lấy việc công làm việc tư." Cô lại rùng mình một cái.

Lạnh, bức bối, toàn thân đau, đầu cũng đau, ánh mắt cũng đau, tim cũng đau... Dường như làm thế nào đều chịu khổ sở. Trong phòng truyền dịch, ghế dựa lại vừa cứng vừa bẩn, ngồi thế nào cũng không thoải mái.

"Không cần cứng rắn chống đỡ, không được thì xin nghỉ hai ngày cho khỏe." Anh đã xem qua sổ khám bệnh, thấy bác sĩ đem thuốc đã kê gạch đi, đổi thành truyền dịch, tất nhiên là do cô yêu cầu.

"Cũng không phải cái bệnh nặng gì, đều do bị anh chọc tức. Anh tới làm gì chứ?" Miệng oán, thân mình lại không tự chủ được nghiêng về phía anh bên đó mà dựa.

Anh hạ thấp người, mở ra hai cánh tay, đem cô nửa ôm vào trong ngực, "Ngủ đi, anh xem chừng nước thuốc cho!"

Cô nhắm mắt lại, không biết vì cái gì, trong lòng tựa như được tưới một cơn mưa, mưa bụi nhẹ nhàng mà lại thant mát, làm cho trái tim khô cạn của cô, tưới ướt đẫm.

Cô cũng không đẩy ra cái tay kia của anh gác ở bên hông cô.

Truyền dịch xong, anh lái xe đưa cô về nhà.

Cô không có hơi sức tiếp đãi anh, xuống xe rồi vẫy vẫy tay nói lời từ biệt. Anh lại theo cô đi vào, trong nhà chỉ có dì giúp việc. Dì giúp việc nghe thấy mùi thuốc sát trùng trên người cả hai, giậtc mình.

"Chỉ là cảm mạo thôi, làm phiền dì đưa cô ấy lên lầu nghỉ ngơi trước." Hạ Dịch Dương nói.

Dì giúp việc nhận ra Hạ Dịch Dương, gật gật đầu, giúp đỡ Diệp Phong lên lầu. Diệp Phong trước khi trở về phòng quay đầu, đón nhận tầm mắt ức chế của Hạ Dịch Dương, cắn cắn môi.

Dì giúp việc rất nhanh đã đi xuống dưới.

Nghĩ đến Hạ Dịch Dương đã đi, lại nhìn thấy anh đứng ở cửa phòng bếp.

"Dì nấu cho cô ấy chút cháo, khoảng hai tiếng sau, cô ấy còn phải uống hai viên thuốc hạ sốt. Cháo không thể quá đặc, bằng không cô ấy sẽ nói là cơm nát, không chịu ăn."

"Làm sao cậu đối với cô ấy hiểu biết như vậy?" Dì giúp việc buồn bực.

Hạ Dịch Dương mỉm cười, ôn nhu liếc nhìn lên cánh cửa đóng kín trên lầu hai, "Chúng tôi quen biết thật lâu."

Dì giúp việc thấy cái này không phải là chuyện lâu không lâu, mà giống như cùng ăn cơm trong một nồi vậy. Nhưng lời này sẽ không nói ra miệng.

Diệp Phong ngủ cũng không sâu, cửa vừa bị đẩy ra, cô liền tỉnh. Trong phòng vẫn để một ngọn đèn bàn, dưới ánh đèn, bóng dáng cao cao từ ngoài cửa đi đến bên giường cô.

Cô trong chốc lát thất thần, giống như còn đang ở căn hộ của anh, khi đang mơ hồ ngủ, bị anh gọi dậy đi làm."Mấy giờ?" Vừa mở miệng, phát hiện cổ họng thật sự có điểm khàn khàn.

"Còn sớm, vừa qua khỏi sáu giờ. Dậy, ăn cháo!" Hạ Dịch Dương đi tới, cầm chén đặt ở trước mặt cô, sờ sờ cái trán của cô, còn có hơi nóng.

Cô ngẩn người, đột nhiên kêu lên, "Anh như thế nào lên đây?"

"Dì muốn chuẩn bị bữa tối, không rảnh chăm sóc em, anh liền làm thay." Anh tỏ vẻ đương nhiên nhìn cô, trên mặt là một chút ý cười cơ hồ nhìn không ra được.

Cô nóng sốt đã gần như cái lò lửa nhỏ, giờ phút này, trong mắt dường như cũng có một ngọn lửa, "Chúng ta đã không phải loại quan hệ có thể thân cận như vậy."

Anh bất động thanh sắc nhìn cô vài giây, ngay cả biểu tình khác thường cũng không có, "Chúng ta hiện tại đang thân cận sao?"

Cô nhẹ nhíu mi, không để ý tới lời trêu chọc của anh, "Cám ơn, anh trở về đi, em tốt hơn nhiều rồi."

"Được không, em nói không tính." Anh vẫn thần sắc bình tĩnh như cũ, ánh mắt trong suốt.

"Ai quyết định?" Môi có hơi khô ráo, nói nói vài câu, cô nhịn không được vươn đầu lưỡi liếm cánh môi vài cái.

Ánh mắt của anh dần dần có chút cảm xúc không quá rõ ràng, thân mình căng thẳng, cúi thấp mi mắt, "Không cần hồ nháo, trán còn rất nóng!"

"Nào có?" Cô vươn tay sờ trán, lại sờ sờ trán của anh, "Không phải đều giống nhau sao?"

Anh thở dài, dưới hàng lông mi nồng đậm nâng mắt lên, thanh âm trầm thấp đến ám ách, "Cần anh chứng minh cho em thấy không?"

Không đợi cô hiểu được, anh đã một phen kéo cô qua, hôn lên môi cô, vội vàng xao động đầu lưỡi cuồng loạn mở ra hàm răng của cô, tùy ý ở trong miệng cô quấy, mút vào, "Hiện tại đã biết chưa?"

Đúng vậy, đầu lưỡi của anh tựa như một cơn gió mát mẻ, của cô lại như một ngọn lửa. Khi mà lửa gặp được gió, tất cả lý trí đều bị thiêu trụi.

Ngay cả hơi chút rụt rè cũng không có, tay ở giữa không trung huơ vài cái, rồi chậm rãi dừng ở trên lưng của anh, ánh mắt bất lực chớp chớp, từ từ nhắm lại, toàn bộ thể xác và tinh thần đều luân hãm ở trong nụ hôn ngọt ngào của anh. 

Cô tưởng đầu óc đại khái là bị sốt đến choáng váng, bằng không người đã chia tay làm sao có thể làm ra chuyện như vậy chứ?

_________________


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui