Thề Nguyền

Edit: Như Bình
Beta: Vô Phương
Khi nghe thấy ba chữ “kẻ si tình” chẳng rõ là đang khen ngợi hay đang châm biếm, Thanh Huyền bất giác liếc mắt nhìn Thiên Sắc. Cậu đột ngột bắt gặp một tia sáng thoáng lướt qua đáy mắt Thiên Sắc, sau đó dù phong thái lãnh đạm, ngạo nghễ của người vẫn không hề thay đổi, nhưng đôi mắt người lại hơi rũ xuống.

Thanh Huyền thấy kỳ lạ bèn quan sát tỉ mỉ sắc mặt của Thiên Sắc, cậu bỗng phát hiện ra vẻ sa sút thoáng ẩn hiện trong đôi mắt nàng.

Sa sút ư?

Từ trước giờ, cậu chưa từng nhìn thấy biểu cảm này trên mặt sư phụ. Theo cách nói của tiểu sư thúc Bạch Liêm, sư phụ xưa nay rất kiên cường, nét mặt người luôn lạnh lùng và ít nói. Nếu không phải vô tình chạm trúng vết thương sâu tận đáy lòng thì sao người lại có biểu cảm như vậy? Cậu đoán, có lẽ sư phụ tức cảnh sinh tình, nhớ lại mối tình tan vỡ ngày xưa?

Nghĩ thế, Thanh Huyền hơi quay đầu nhìn Trần Không đứng trước mặt. Cậu đột ngột thấy chấn động, dường như đang nhìn thấy chính bản thân mình ở mười kiếp trước trên đá Tam Sinh. Tuy rằng, giờ đây cậu đã không thể nhớ rõ tâm tình của mình lúc đó, cũng không thể nhớ ra rốt cuộc lúc đó mình yêu thương yêu thược dược đến mức nào mới có thể liều lĩnh vì nàng, nhưng cậu đã bắt đầu mơ mơ màng màng hiểu được những điều vi diệu trong đó.

Sư phụ, có phải lại nhớ tới gã Phong Cẩm bạc bẽo, phụ tình của người?

Chẳng lẽ, sư phụ vẫn còn nhớ nhung gã?

Đúng rồi, chắc chắn là vậy.

Nếu không, tiểu sư thúc cũng sẽ không dùng thái độ tiếc mài sắt mãi chẳng nên kim mà trách sư phụ không chịu tỉnh ngộ.

Gã Phong Cẩm kia rốt cuộc trông như thế nào, sao lại khiến sư phụ quyến luyến không quên như thế?!

Không rõ vì sao, Thanh Huyền chỉ nghĩ đến đó, tận đáy lòng đột ngột dâng tràn một mùi vị lạ lùng, nó nhanh chóng càn quét một vòng qua khắp tứ chi, kinh mạch, ruột gan, cuối cùng chỉ còn sót lại vị chát dần chuyển sang chua chua ở cuống họng. Giờ phút này, cậu không còn hứng thú tiếp tục chế nhạo gã yêu hồ Hoa Vô Ngôn nữa. Dù biết rõ nếu bây giờ cậu hắng giọng trong bầu không khí trầm mặc lạ lùng này sẽ khiến người ta chú ý, đó không phải là một hành động khôn ngoan, nhưng cậu vẫn phải làm như vậy, vì cậu muốn khiến sư phụ chú ý đến mình.

Không vì điều gì khác, chỉ vì lòng cậu hơi hoảng loạn. Cậu không thích sư phụ lại một lòng một dạ nhớ thương gã Phong Cẩm bạc tình kia.

Thanh Huyền vừa hắng giọng, Thiên Sắc lập tức ngẩng đầu liếc nhìn cậu, mà Trần Không đang ngơ ngác cũng hoàn hồn lại.


Những lời Hoa Vô Ngôn nói đều là sự thật, từng lời đều đánh vào trọng tâm, dường như không chừa đường cho y tiếp tục trốn tránh nữa. Trong đạo môn, tuy có phép Song Hành Song Tu nhưng chữ tình lại là điều cấm kỵ mà ai ai cũng biết. Nếu sa vào lưới tình đừng nói là người tu đạo chẳng thể đắc đạo thành tiên, mà dù là tiên nhân cũng không vượt qua nổi thiên kiếp. Từ bé y đã rơi vào bước đường cùng phải bước vào đạo môn, ngày ngày bị bắt theo đạo trưởng Nguyên Thanh tĩnh tọa tu hành, nhưng y không hề chuyên tâm mà chỉ một lòng nhớ mong cuộc sống phàm tục tầm thường.

Mấy năm gần đây, tất cả những chuyện y làm quả thật đều vì Phó Thu Nương. Không nói đến số tài sản y tích lũy được khi làm quản gia ở Triệu phủ đều đưa cho nàng, đến cả con trai nàng cũng là do y để tâm trông nom từng ly từng tí mới có thể ăn no mặc ấm đến ngày hôm nay. Nói thật ra, y chưa từng nghĩ sẽ có gì mờ ám với nàng, thậm chí chưa từng có ý muốn có được nàng, dù y biết nàng bị người khác cưỡng bức, chưa chồng mà đã có con, nàng đã bị mọi người mắng chửi, đồn đãi rất khó nghe từ rất lâu rồi. Nhưng trong lòng y, nàng mãi là cô gái khóc lóc quỳ trước Phật bảo trong động, nàng thành kính, thuần khiết như vậy, nàng chỉ có một nguyện vọng duy nhất muốn dùng trọn kiếp này báo đáp người nàng yêu thương, ý nguyện đó chưa một ngày thay đổi.

Y biết, trời trêu lòng người, cho nên y không dám mong mỏi xa vời chỉ nguyện có thể ở gần nàng một chút, có được cơ hội lén ngắm nhìn nàng là y đã thấy thỏa mãn lắm rồi.

“Hôm nay bị các ngươi bắt được, ta không còn gì để nói.” Trầm mặc thật lâu, cuối cùng Trần Không cũng thốt ra một câu. Có lẽ, y cảm thấy không một ai có thể hiểu được hành vi của mình, nên đôi mắt y bỗng ngập tràn vẻ kiêu ngạo, giống như chuyện mình làm mặc thế nhân phê phán, dường như y cũng chẳng thèm để tâm đến những người có thân phận khác nhau ở đây.

“Từ xưa đến nay, giết người đền mạng là đạo lý bất di bất dịch, cũng là vòng xoay thế sự. Vẫn nên giao ngươi cho quan phủ xử theo pháp luật đi.” Ngữ điệu Thiên Sắc nhẹ nhàng thản nhiên, nàng rũ rèm mi dài xuống, hàng mi khẽ khàng rung động, giống như nàng không muốn can thiệp vòng xoay luân hồi của thế nhân nên mới chọn phương pháp này. Dứt lời, nàng bước lên trước một bước, vươn tay nhặt lấy tất cả mười tám hạt Bồ Đề Kỳ Lân Nhãn, ngăn chặn Hoa Vô Ngôn trước: “Chuỗi Bồ Đề Kỳ Lân Nhãn này ta sẽ tự tay giao cho sư phụ ngươi, Nguyên Thanh đạo trưởng trên Thanh Phong đạo quan, núi Nhược Tuyền.”

Tận mắt thấy chuỗi Bồ Đề Kỳ Lân Nhãn tỏa sáng lấp lánh rơi vào tay Thiên Sắc, Hoa Vô Ngôn chỉ kịp thở dài tiếc nuối, chán nản kết thúc câu chuyện. Gã phải làm rất nhiều chuyện, tung ra một đống hỏa mù, bề ngoài là để tích thêm công đức, nhưng bên trong lại là cố đoạt được chuỗi Bồ Đề Kỳ Lân Nhãn này để nhanh chóng tu tiên đắc đạo. Bây giờ, vô duyên vô cớ uổng phí công sức, đương nhiên gã hơi hơi khó chịu. Chỉ hận lúc trước sao mình không can đảm ra tay cướp lấy, cho dù thua cũng không ra nông nỗi này. Chưa đánh đã bại trận, thua ngay từ đầu, mất sạch mặt mũi.

Nghe thấy Trần Không sẽ bị giao cho quan phủ xử lý, Phó Thu Nương mới biết tình thế hiểm nghèo, nàng lập tức quỳ sụp xuống, lúc đó dù nàng níu chân ai cũng được ấy thế mà nàng lại kéo đúng chân Hoa Vô Ngôn: “Cầu xin các vị, các vị có thể tha cho huynh ấy không?” Giờ phút này, tâm tư Phó Thu Nương vẫn cho rằng tất cả mọi người đều là người lương thiện, chỉ muốn bắt hung thủ mưu hại mạng người, mà không hề biết chân tướng thật sự, nên vẫn đau khổ cầu xin: “Nói đến cùng, mọi chuyện huynh ấy làm đều vì ta, tội của huynh ấy ta sẽ gánh, ta sẽ đến quan phủ đầu thú.”

Xưa nay tính Hoa Vô Ngôn cuồng sạch sẽ, dù chỉ bị người phàm đụng nhẹ một cái gã cũng thấy mất tự nhiên, giờ lại bị Phó Thu Nương ôm chặt một chân không thể giãy ra. Gã rất bực bội, nếu không phải e ngại có nhiều người ở đây, chắc chắn gã đã đá văng nàng ta ra: “Ngươi nghĩ rằng, ngươi gánh tội thay Trần Không, ngươi ra đầu thú chịu hình là đang giúp y sao?” Trừng mắt nhìn Phó Thu Nương hổ thẹn cầu xin, gã cất tiếng cười âm trầm, rõ ràng là giọng điệu nhẹ nhàng, nhưng lại hòa lẫn ba phần hơi lạnh khiến người ta vô cùng sợ hãi: “Thế này không phải là giúp y, mà là hại y.”

Trong phút chốc, Phó Thu Nương không hiểu rõ hàm ý trong vẻ cười nhạo của Hoa Vô Ngôn. Nàng xoay người qua, quan sát mọi người một lượt, lại càng thấy nghi hoặc, mịt mờ.

Khoảnh khắc đó, đến cả Thanh Huyền cũng đã hiểu được hàm ý của Hoa Vô Ngôn.

Quả thật, nếu đơn giản là vì muốn bắt hung thủ, thì chỉ cần có người đứng ra nhận tội. Sau này, khi quan phủ xử chém đầu thị chúng thì có thể xóa tội, nhưng mà trên sổ sinh tử sẽ tăng thêm một oan hồn vô tội, món nợ đó sẽ được tính lên đầu người gây ra chuyện. Đợi đến lúc người đó chết, hồn phách đi vào chín tầng địa ngục ở U Minh, tất cả tội nghiệt lúc còn sống đều phải thanh toán sòng phẳng với Diêm quân U Minh.

Huống hồ gì, Trần Không không những giết người, y còn dùng pháp khí giam giữ hồn phách Cổ Huệ Nương, khiến nàng ta hóa thành la sát, hút máu hết mười mấy nam tử vô tội. Đây lại thêm một tội nghiệt khó có thể trả.

Hồng trần vạn trượng tựa hư không, bể khổ vẫn luôn dậy sóng, cứ thế lại sinh ra từng mối rồi từng mối oan nghiệt!

*********


Cuối cùng, Thanh Huyền đi cùng Thiên Sắc đưa chuỗi Bồ Đề Kỳ Lân Nhãn trả về Thanh Phong đạo quan ở núi Nhược Tuyền.

Bảo vật trấn quan đã trở về, đây đương nhiên là chuyện đáng vui mừng, nhưng khi Nguyên Thanh đạo trưởng nghe chuyện của Trần Không, nét mặt ông không hề vui vẻ, ông chằm chằm nhìn mười tám hạt Bồ Đề Kỳ Lân Nhãn lấp lánh ánh nâu nhạt mà nước mắt tuôn rơi.

Lúc đó Thanh Huyền mới biết, hóa ra Nguyên Thanh lão đạo trưởng là cha ruột của Trần Không. Ngày xưa vì say mê tu tiên mà ông rời vợ bỏ con, ra đi không một lời từ biệt, ông đến tu đạo tại núi Nhược Tuyền. Không ngờ, vợ ông mang theo đứa con trai độc nhất lang thang khắp nơi tìm kiếm tung tích ông, cuối cùng bà ngã bệnh, chết tại núi Nhược Tuyền. Không biết có phải là duyên kiếp đã định hay chỉ là một sự trùng hợp bất ngờ, Trần Không được Thanh Phong đạo quan nhận nuôi, trở thành một tiểu đạo sĩ.

Tiểu đạo sĩ Trần Không từ bé đã oán hận cha mình, căm thù đạo môn, chán ghét tu tiên. Lúc biết được sư phụ mình tôn kính lại là người cha ruột đã bỏ rơi mình, y sao có thể chấp nhận được sự thật đó? Cho nên, y bèn trộm đi bảo vật của Thanh Phong đạo quan rồi lặng lẽ xuống núi, vì y muốn cha mình vĩnh viễn không có cơ hội đắc đạo thành tiên. Sau đó, tất cả những viện y làm đều từ đây mà ra.

Mười tám hạt Bồ Đề giống như đôi mắt cát tường, lạnh lùng dõi theo oan và nghiệt, tình yêu và thương tổn của y.

Có câu rằng, người đáng giận ắt có chỗ đáng thương, tất cả những mối duyên gặp gỡ đều là số trời định trước. Con người chẳng qua chỉ là một quân cờ tầm thường, thế sự tự có đạo lý luân hồi của nó.

Trần Không cứ cho rằng đã sắp đặt chu đáo cho người mình yêu thương, nhưng không hề dự đoán được thế sự khó lường, câu chuyện kết thúc không giống như y dự đoán.

Vì đã giết người nên khi đến quan phủ đầu thú, y thẳng thắn thú nhận tội trạng của mình để mặc quan phủ xử lý. Vốn rằng chỉ cần y chịu hình phạt chém đầu thị chúng thì có thể chấm dứt tất cả, nhưng đúng lúc này có một nha đầu thông phòng ở Triệu gia đến báo quan, rằng lúc ở trên giường với ả, Triệu Phú Quý từng chính miệng thừa nhận y đã giết hại tú tài Tề Tử Như rồi đốt xác trong xưởng nhuộm để che giấu tang chứng.

Mọi chân tướng được vạch trần, cho dù trước đây Tề Tử Như có làm chuyện đồi phong bại tục dụ dỗ nữ đệ tử của mình bỏ trốn, nhưng trên thực tế y đã là một vị tú tài có công danh do triều đình ngự phong. Y là môn sinh Thiên tử, bây giờ y chết không rõ ràng, nào có thể bỏ qua không tra xét? Vì vậy, sau một phen truy tra, dò xét tỉ mỉ, gia tài bạc triệu và bố trang, xưởng nhuộm của Triệu gia cũng bị tên quan thẩm án hồ đồ tịch biên sạch sẽ!

Ngày chém đầu thị chúng, Trần Không đầu mình mỗi nơi, máu đẫm pháp trường. Mà Phó Thu Nương, vì hổ thẹn áy náy nên tinh thần hoảng hốt, lúc giặt quần áo nàng bất hạnh trượt chân rơi xuống nước, ngạt nước bỏ mình. Cho nên thầy trò Thiên Sắc đi cùng Nguyên Thanh đạo trưởng đến nhặt xác Trần Không, cũng là lúc chứng kiến cái kết cục khiến người ta thương cảm không nguôi.

Không thể không nói rằng, chỉ trong vòng hai tháng, trải qua những chuyện không thể tưởng tượng, tâm trạng Thanh Huyền đã không còn như hai tháng trước đây. Lúc ấy, cậu chỉ một lòng muốn trốn khỏi cái mà cậu tự cho là sỉ nhục, nhưng trải qua chuỗi sự việc trên đường đi đã khiến cậu lột xác hoàn toàn.

Sáng sớm, lúc cậu đang thu dọn hành lý để quay về Yên Sơn ở Đông Cực cùng Thiên Sắc, bất ngờ tiểu nhị trong khách điếm tới gõ cửa phòng với vẻ mặt hơi buồn bực, gã bất đắc dĩ nhắn lại rằng có một người tự xưng là cố nhân muốn gặp Thanh Huyền, dù gã có đuổi mãi kẻ đó cũng không đi.

Thiên Sắc đang lặng lẽ chép kinh, Thanh Huyền hỏi ý kiến nàng chỉ khẽ gật đầu. Chờ đến khi Thanh Huyền xuống lầu mới phát hiện, người tự xưng cố nhân đuổi mãi không đi lại chính là Phó Vân Xuyên đang mắc bệnh hiểm nghèo, mọi người tránh còn không kịp.


Không chỉ thế, Phó Vân Xuyên còn dẫn theo một đứa trẻ, đó chính là đứa bé thiểu năng đã bén duyên với Thanh Huyền trong khu rừng khóc đêm.

Vừa sáng ra đã gặp phải ‘cố nhân’, Thanh Huyền thật không thể nói rõ cảm xúc trong lòng mình, cậu đành lẳng lặng đứng trước mặt Phó Vân Xuyên không nói một lời. Trái lại, đứa trẻ thiểu năng vừa gặp Thanh Huyền đã lon ton chạy tới, thân thiện ôm lấy chân cậu, miệng liếng thoắng a… a… a, bầu không khí lúc này mới dịu đi đôi chút.

“Thanh Huyền, ta biết mình không còn mặt mũi đến cầu xin cậu, nhưng ta vẫn mang bản mặt dày mà tới đây.” Phó Vân Xuyên tóc tai bù xù, cố ý gục đầu thấp xuống không muốn để người ta nhìn thấy miệng vết thương lở loét mưng mủ trên mặt mình. Y nhìn đứa bé đang ôm lấy chân Thanh Huyền, ngữ điệu y cực kỳ tuyệt vọng: “Giờ Thu Nương đã đi rồi, thời gian của ta không còn nhiều nữa, không biết cậu có ý tốt giúp ta chăm sóc đứa bé ngốc này được không?”

Tuy là nói thế, nhưng lòng y cũng rõ, hành động gửi gắm này thật khó có thể chấp nhận. Chỉ có điều, nếu y không mặt dày đến cầu xin Thanh Huyền, vậy sau khi y chết đi đứa bé ngờ nghệch này trước sau gì cũng sẽ trở thành đứa ăn xin lưu lạc đầu đường xó chợ, số mệnh trắc trở, gian truân. Thanh Huyền đi theo nữ tử thần bí kia, nghe đồn rằng đó là nữ đạo sĩ bắt quỷ, nhưng y lại không biết thân phận và lai lịch thật sự của nàng. Tuy rằng hai người tự xưng là thầy trò, nhưng nghe tiểu nhị khách điếm lúc tám chuyện bảo rằng hai thầy trò này không e dè thiên hạ, công khai ở cùng một phòng. Chỉ e, Thanh Huyền là nam sủng mang danh nghĩa đồ đệ mà thôi. Mặc dù, y cảm thương cho Thanh Huyền không thể tránh khỏi vận mệnh trở thành đồ chơi cho kẻ khác, nhưng y có thể nhận ra nữ tử kia đối xử không tệ với Thanh Huyền. Nếu Thanh Huyền có lòng giúp y để con y sau này có chút cháo cơm no bụng, y có chết cũng nhắm mắt.

Thật ra, Thanh Huyền cũng cảm thấy mình và đứa bé này chỉ vừa gặp mà như đã quen lâu, cậu không đoán được nó lại là con của Phó Vân Xuyên. Nếu y gửi gắm đứa bé cho cậu chăm sóc, cậu cũng không thể quyết định được. Dù sao Yên Sơn Đông Cực vẫn là cõi tiên, cậu chỉ là một tên người phàm nhờ vào ân huệ của sư phụ mới có thể ở đó. Mà giờ, cậu làm sao dám đáp bừa lời cầu xin của kẻ khác?

Thấy Thanh Huyền không nói một lời, Phó Vân Xuyên nghĩ rằng cậu dùng sự im lặng để khéo léo từ chối. Phút chốc, rơi vào đường cùng, y cuống quýt đến độ suýt chút nữa đã quỳ lạy cầu xin.

Thanh Huyền vội vàng đỡ lấy Phó Vân Xuyên, không hề e ngại căn bệnh khiến người ta sợ hãi tránh né, cậu hơi khó xử trả lời: “Việc này, ta phải xin chỉ thị của sư phụ trước đã.” Cúi đầu nhìn đứa bé đang nở nụ cười ngây ngô, Thanh Huyền lúng ta lúng túng đáp, lòng thầm suy nghĩ phải thuyết phục sư phụ thế nào đây.

“Không cần xin chỉ thị ai cả, ngươi muốn làm gì thì cứ làm.”

Đúng lúc cậu khổ não suy tư thì giọng nói Thiên Sắc đột ngột vang lên từ phía sau, ngữ điệu vẫn lạnh lùng nhất quán. Thanh Huyền xoay người lại, trông thấy tiểu nhị đang ôm mấy túi hành lý lúc nãy cậu đã thu dọn đi theo sau Thiên Sắc. Còn thái độ Thiên Sắc rất bình thản, lúc đi ngang qua Phó Vân Xuyên nàng hững hờ cất tiếng, lời nói không giống như giải thích hay là trào phúng, nét mặt thờ ơ khiến người ta lần không ra, ấy thế mà ngữ điệu lại mang theo chút hơi lạnh khiến người ta hoảng sợ. Nàng lẳng lặng cất bước ra khỏi khách điếm, chỉ để lại một câu nhắc thở thản nhiên: “Thanh Huyền, phải đi rồi!”

Phó Vân Xuyên sửng sốt một lát mới phản ứng kịp, còn Thanh Huyền đã vui vẻ đón lấy hành lý trong tay tiểu nhị, kéo đứa bé đuổi theo Thiên Sắc.

Không có cảnh cốt nhục phân ly quyến luyến không rời, cũng không có màn cha con chia cách nước mắt chảy xuôi. Hoàn cảnh này khiến Phó Vân Xuyên ngơ ngác mở bàn tay phải ra, bất chợt y phát giác bàn tay trống không, lúc này y mới vội vàng chạy ra cửa khách điếm.

Trên bầu trời, y trông thấy vài đám mây đỏ như máu xen lẫn vài cụm mây xám ôm lấy vầng dương ban mai hơi ửng đỏ, hai màu sắc không ăn khớp thế nhưng lại đan xen hài hòa đến vậy.

*******

Trên Yên Sơn, Đông Cực trồng rất nhiều ngô đồng, thân cây cao khẳng khiu, âm thanh từng phiến lá đỏ xạc xào trong gió hòa cùng tiếng đàn du dương xa vắng, ấy vậy mà lại khiến phượng và hoàng cất tiếng hót truy đuổi nhau.

* Đều là phượng hoàng, nhưng con trống gọi là phượng, mái là hoàng.
Hay cho cảnh Phượng cầu Hoàng kỳ diệu!


Lam Không ngồi trên cây ngô đồng, mỉm cười cầm bình rượu lên, y thưởng thức từng ngụm từng ngụm một. Không ngờ, hành động phè phởn chè chén của y lại khiến cho vài giọt rượu với hương thơm ngấm vào gan ruột nhỏ xuống người Mộc Phỉ đang đánh đàn dưới tàng cây.

“Sư huynh, huynh sắp uống sạch toàn bộ rượu trên Yên Sơn rồi.” Xưa nay Mộc Phỉ luôn có phong thái phóng khoáng, dịu dàng như ngọc. Mặc dù bị người khác quấy nhiễu nhưng y cũng chỉ hơi nhíu mày. Mộc Phỉ vẫn cúi đầu đánh đàn, mười ngón tay lướt không ngừng trên dây đàn, y lẳng lặng nhắc đến sự bất mãn và cảnh báo của mình: “Một khi sư tỷ phát hiện ra, việc này khó mà giải thích.”

“Hắc hắc, ta đã uống sạch rượu thì đương nhiên sẽ đổ nước vào trong đống bình đó rồi.” Lam Không ngồi trên cây uống rượu như trâu uống nước lã bật cười khà khà. Hàng năm y đắm mình trong men rượu say, tuy rằng đôi mắt luôn luôn mơ màng, nhưng đầu óc lại tỉnh táo hơn ai hết. Được rồi, y thừa nhận y có âm mưu, lúc trước y dẫn theo Thanh Huyền đi trộm rượu là vì để khi sự việc bại lộ, y có thể đẩy thằng nhãi ranh Thanh Huyền ra nhận tội. “Sau này sư muội có truy cứu cũng không biết là ta làm, ta sẽ nói là Thanh Huyền trộm rượu uống. Dù con bé có tức đến thế nào đi nữa, cũng tuyệt đối không trút giận bừa lên đầu Thanh Huyền.”

“Vậy cũng đúng.” Mộc Phỉ cất tiếng, tỏ vẻ đồng ý.

Chẳng biết thế nào hai người lại chuyển đề tài sang Thanh Huyền. Lam Không nhấp thêm một hớp rượu nữa, y bắt đầu cười đê tiện: “Sư đệ, đệ nói đi, lần này ra ngoài, trong lúc tức giận sư muội liệu có ăn sạch thằng nhãi con Thanh Huyền không?” Y cố ý nhấn mạnh chữ ăn’, còn điệu cười rất chi là gian trá, ý ở ngoài lời rất rõ ràng.

“Việc này à?” Bàn tay đang đánh đàn của Mộc Phỉ bất giác khựng lại, sau đó lại lập tức lướt tay trên dây đàn, dư âm chưa dứt nhưng vẫn bình thản như trước, y chỉ lắc lắc đầu như cười như không đáp: “Khó nói, khó nói lắm! Lúc trước huynh giật dây chúng ta nói linh tinh trước mặt Thanh Huyền, đây chẳng phải là kết quả mà huynh muốn?”

“Khà khà, bị đệ nhìn thấu rồi.” Lam Không nhảy xuống khỏi cây Ngô Đồng, y ngồi xếp bằng trên lớp lá vàng khô rụng đầy mặt đất, hai má y hơi ửng hồng do men say và hưng phấn, y vỗ vỗ bình rượu hòa cùng quang cảnh: “Ta chỉ nghĩ, qua năm năm nữa, ngày sư tôn xuất quan, sư muội sẽ dẫn theo Thanh Huyền lên Ngọc Hư Cung ở Tây Côn Luân. Tiểu tử Phong Cẩm biết được sư muội có đã có người yêu thương tha thiết, chẳng còn để gã trong lòng, khi đó không biết sắc mặt gã sẽ khó coi tới cỡ nào…”

Được rồi, y thừa nhận, hơn phân nửa những lời đồn đãi sôi sục khắp lục giới là do y tung ra ngoài. Y biết Thiên Sắc xưa nay chỉ thích làm theo ý mình, tuyệt đối chẳng thèm quan tâm dư luận. Nhưng mà, Phong Cẩm ở Ngọc Hư Cung xa xôi, có lẽ sẽ không dễ chịu gì.

Bản tính đàn ông luôn luôn ích kỷ, cho dù là người phụ nữ yêu mình mà mình không yêu, thì cũng không mong thấy nàng thay lòng đổi dạ.

Sở dĩ y làm vậy, ngoại trừ hy vọng Thiên Sắc có thể quên Phong Cẩm, đồng thời y cũng không muốn gã Phong Cẩm bề ngoài đạo mạo sống quá thanh thản, ung dung.

Lại thêm nữa, tình đồng môn giữa y và Bạch Liêm như chân với tay, theo đúng lý cũng nên giúp Bạch Liêm trút giận một phen.

Đúng vào mày nhếch mắt nheo dương dương tự đắc, tự cho việc mình làm thần không biết quỷ không hay, bất chợt một giọng nói hững hờ vọng đến từ phía sau, trong ngữ điệu lạnh lùng xen lẫn sự mất kiên nhẫn và không hài lòng.

“Lam Không sư huynh không phải lần đầu tiên lên Yên Sơn, đâu phải không biết quy định của ta. Ai nhắc tới tên gã đó trước mặt ta thì phải lập tức cút xuống núi. Bây giờ, huynh muốn tự mình cút xuống hay là muốn ôm bình rượu kia cút xuống?”

Tiếng đàn ngưng bặt, Mộc Phỉ lặng thinh không nói, Lam Không rùng mình một cái, phút chốc y đứng bật dậy xoay người lại.

“Sư muội?!”

Hết chương 18


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận