The nun

Năm 1954, Transylvania, Romania.
Hoseok đến Transylvania khi trời đã xẩm tối. Chàng kéo cao hơn cổ áo khoác, tay kia xách vali. Hoseok có thể cảm thấy những ánh mắt tò mò đang dán trên người mình. Đường vắng. Chỉ có vài người hành khất đang nằm dài, da bọc xương vì đói - hoặc do bệnh tật. Hoseok đoán. Và dù nếu có người khác ở bên ngoài, họ cũng cố gắng đi rất nhanh. Như thể có thứ gì đó rất kinh khủng đang đuổi theo họ.
Ngôi làng này có lẽ không phải quá nghèo, nhưng dịch bệnh đã làm cho sự sống của nó héo tàn. Lũ quạ giương đôi mắt đen ngòm, nhìn chòng chọc vào những người hành khất đang hấp hối. Trong không khí có mùi tanh của máu và mùi gay gay của tử thi, cùng với một thứ mùi khen khét nào đó. Có lẽ họ đã đốt giấm để át mùi xác chết. Hoseok nghĩ.
Dân làng ở trong nhà. Họ dán mặt lên cửa sổ, thì thầm với nhau về người lạ mới tới. Có tiếng rít khe khẽ, "Có phải hắn ta mang thêm dịch bệnh đến cho chúng ta không?" Và tiếng quát nạt, "Im đi! Mày sẽ mang thêm rắc rối cho chúng ta mất!" Tiếng xì xào giống như những lưỡi dao vô hình lướt trên làn da của Hoseok, khiến chàng nổi da gà. Chàng nhớ tới cảm giác bị những ảo ảnh của mình vây khốn. Hoseok không thích cảm giác này.
Nơi này nằm ngay cạnh tu viện Carta. Nếu như đi xe ngựa, chỉ ba mươi phút là tới. Nhưng bây giờ đã muộn, nên Hoseok sẽ đến quán rượu trước. Thông thường, đó là nơi trao đổi tin tức. Chàng nghĩ mình sẽ không hỏi thêm được gì nhiều từ những người khác. Họ có vẻ khá cảnh giác.
Ngôi làng không lớn, cũng không có nhiều ngõ ngách. Khi đi tới cuối con đường, Hoseok đã nhìn thấy một tấm bảng xiêu vẹo, đề mấy chữ, "Có bia, không thu tiền". Chàng đoán đây là nơi mình cần tìm.
Hoseok đẩy cửa bước vào. Quán vắng. Có khoảng hai, ba người đang nằm dài trên bàn, ai cũng như đã say bí tỉ và một người đàn ông ngủ ngáy to đến nỗi Hoseok nghĩ hẳn ông ta đã uống cả một vại bia. Sự xuất hiện của chàng như châm lên một nỗi tò mò giữa chốn bừa bộn và hôi hám này. Chàng đi tới bàn pha chế, và ông chủ lập tức bê lên một cốc bia.
"Miễn phí, con trai." Ông ta nói, và thở dài, "Hãy tận hưởng vị ngon của chúng khi còn có thể."
Hoseok không uống chất có cồn, nhưng chàng cũng không từ chối. Chàng mở lời, "Tôi nghe nói từ đây có thể đi tới tu viện Carta đúng không, thưa ngài?"
Người đàn ông biến sắc khi nghe thấy cái tên đó. Ông ta ngay lập tức làm một chuỗi các hành động: nhổ nước bọt và sau đó làm dấu thánh. "Chúa ơi, con trai, cậu nên tránh xa nơi đó ra. Đó là nơi lũ ác quỷ trú ngụ. Cậu nhìn thấy cái làng này chứ? Những mái nhà ảm đạm và thứ dịch bệnh khủng khiếp đang hoành hành? Đều do nó làm cả đấy."
"Tôi biết." Hoseok kiên nhẫn nói. "Nhưng có cách nào để tới đó không, thưa ngài? Vì tôi không biết đường, cũng không có ngựa hay xe."
"Nếu cậu kiên quyết muốn đi..." Chủ quán phất tay, dường như không muốn khuyên can thêm, "Thì hãy đi tìm lão già William đằng kia kìa," Ông ta chỉ tới người đang gục mặt xuống bàn, ngồi thu lu một góc, "Lão ta chưa bao giờ từ chối việc đưa người tới cái tu viện quái quỷ đó. Kiểu như lão tự gán cho mình cái trách nhiệm đó vậy."
"Cảm ơn ngài rất nhiều." Hoseok bày tỏ sự biết ơn cùng với hai đồng bạc đặt ngay ngắn trên mặt bàn.
 
...
 
Nó lại đến.
"Hoseok." Nó gọi. Hoseok ớn lạnh. Chàng nhận ra mình đang đứng ngoài một tu viện. Có một cây thập tự khổng lồ cắm trên nền đất với thân xác chúa Jesus bị đóng đinh. Đột nhiên chàng cảm thấy sợ hãi. Hoseok có cảm giác, hàng trăm con mắt trong bóng đêm đang rình rập mình. Tiếng loạt soạt vang lên như gần trong ngang tấc. Hoseok biết, đó không đơn giản là tiếng gió thổi qua lá cây. Đó là tiếng của một vật thể đang di chuyển.
Nó lại đến.
Hoseok hoang mang nhìn xung quanh, mong mỏi sẽ bắt được một dấu hiệu nào đó. Nhưng thứ duy nhất trả lời chàng, vẫn chỉ là âm thanh quái dị kia, cùng với bóng đêm đen đặc sau những tán cây. Rồi khi Hoseok quay lại, tim chàng gần như nhảy ra khỏi lồng ngực, khi mà chàng nhìn thấy, khoảng sân còn trống không một vài phút trước, giờ đây chật ních người là người. Phải có tới hai mươi người. Họ ăn vận y hệt nhau. Hoseok nhận ra, đó là áo của những tu sĩ trắng. Dường như họ không để ý đến chàng. Họ lướt đi như những bóng ma, tự tìm chỗ và bắt đầu quỳ gối trước thập tự giá, lẩm nhẩm cầu nguyện.
Và điều khiến Hoseok chuyển từ hoang mang sang khiếp sợ, chính là những lời nguyện của các tu sĩ kia.
Họ không đọc kinh của Chúa, mà đọc những lời ma quỷ bằng tiếng La - tinh. Hoseok có thể hiểu được chúng. Họ đang làm lễ triệu hồi ác quỷ. Triệu hồi ngay trước mặt Đấng toàn năng. Sự báng bổ trắng trợn này khiến Hoseok mất bình tĩnh. Chàng xoay người, những muốn chạy đi, thế nhưng lại bị chặn lại.
Nó lại đến.
Tiếng tụng vẫn vang lên đều đều. Chúng xâm nhập vào trí óc Hoseok, vặn xoắn từng tế bào thần kinh của chàng. Bóng đen ôm chặt lấy chàng, thể như nuốt chửng. Nó đã trở thành một thực thể. Ảo ảnh trở thành thực thể. Hoseok run rẩy. Nó không còn đứng từ xa nữa, mà nó ở ngay đây. Siết ghì lấy chàng. Chàng thậm chí còn không thể thoát ra.
"Hoseok, gratissimum revenite."
Hoseok, mừng em trở lại.
Mặt đất bắt đầu chuyển động. Hoseok muốn nắm lấy thánh giá trên vòng cổ, nhưng lại phát hiện ra nó đã đi đâu mất. Chàng cố gắng không để ý đến vật phía sau, nhắm chặt mắt và cầu nguyện. Giọng chàng run rẩy và nghèn nghẹn, trong khi vòng ôm của thứ kia ngày càng chặt hơn.
"Lạy Thánh Micheal, Tổng Lãnh Thiên Thần, Hãy bảo vệ chúng con trong cuộc chiến đấu, vật lộn này. Hãy bảo vệ chúng con khỏi mọi sự tinh quái, mưu mô và xảo quyệt của ma quỷ, tội lỗi. Nguyện cầu Thiên Chúa hãy quở trách chúng, chúng con khiêm tốn cầu xin, xin Ngài hãy ra tay hành động, hỡi vị Hoàng Tử của nước thiên đàng, bằng chính sức mạnh quyền năng của Thiên Chúa, xin Ngài hãy đẩy lui Satăn về lại chốn địa ngục và tất cả mọi tà ma..."(*)
Mặt đất càng lúc càng rung chuyển dữ dội. Nó đang phẫn nộ. Hoseok hơi mất bình tĩnh khi cảm thấy có một bàn tay luồn vào trong áo dòng và xoa nắn làn da trần trụi của mình. Lưỡi của nó lướt trên cổ chàng, tỉ mỉ hôn liếm. Hoseok biết nó đang nghĩ gì. Cách một lớp vải, chàng vẫn có thể cảm thấy một vật vừa nóng vừa cứng đang ép sát thân dưới của mình. Hành vi dơ bẩn được thực hiện ngay trước mi mắt của Chúa. Hoseok rất muốn bật khóc ngay tại đây. Nhưng chàng không thể dừng lại. Nếu không, nó sẽ nhốt chàng tại ảo ảnh này, mãi mãi.
Hoseok mở hé mắt, nhìn xuống. Chàng suýt nữa đã thét lên. Rắn. Hàng ngàn con rắn đang bò lổn ngổn trên mặt đất.
Và bây giờ, Hoseok đã biết con quỷ đó là ai.
Valak. Công tước rắn.
​Kẻ báng bổ.
_
(*) Trích từ Kinh cầu nguyện.
 
 
 
 
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui