Chương 10 : Hẹn Hò
Nhi ngồi nhìn chằm chằm chiếc điện thoại mà trong lòng đầy ấm ức. Đêm qua cô đã bị anh làm ụ mị đến mức quên gỡ chiếc mặt nạ ..vô duyên ý ra Thế là lại trở về con số không. Đến giờ này anh vẫn chưa gọi điện cho cô. Nếu anh không gọi ? Làm sao cô có thể ..ôm từng người trong công ty để tìm ra anh được. Từ sáng đến giờ cô chẳng làm được việc gì cho ra hồn cả.
Đây là lần đầu tiên Nhi đón Tết mà không có ba hay mẹ. Nhưng dù có một mình, Nhi vẫn cố trang hoàng sao cho tươm tất. Cô vẫn nhớ cái cảm giác háo hức mỗi lần được bố đưa đi chợ Tết , đường phố khi đó như bừng lên bởi những sắc màu tươi sáng, Hình ảnh bố nắm chặt tay cô, tay còn lại là cành hoa đào đỏ rưc đi thong dong dọc những con phố như mãi mãi in sâu trong tâm trí của Nhi.
Chiều hôm ấy, Nhi chỉ nhận được vẻn vẹn có một tin nhắn. Nhưng đó là tất cả với cô .
“Tối nay 7h trước đền Ngọc Sơn nhé. Yêu em.Chụt ”. Anh đã dùng số khác, nhưng đuôi của nó vẫn là…“99”.
**
Nhi nhìn lại mình trong gương. Cô mặc một chiếc váy nâu dài chấm gối cùng với chiếc quần legging đen, áo len màu vàng, có lần anh nói cô rất hợp với màu vàng. Mái tóc buông dài đến ngang vai, Nhi cài thêm chiếc băng-đô bản to lên tóc cho thêm phần ...nữ tính. Với lấy chiếc khăn len anh tặng cô ngày nào quàng lên cổ, Nhi mỉm cười hài lòng khi trông mình khá dịu dàng và ấm áp. Cô đến muộn vì đường quá đông, ngơ ngác nhìn quanh, không có một gương mặt nào quen thuộc trừ…sếp Tổng. Trông sếp hôm nay thật bảnh, gương mặt rạng rỡ, khác hẳn vẻ kiêu ngạo như mọi khi. Đặc biệt với chiếc quần jeans và cái áo da nâu,trông sếp như trẻ thêm vài tuổi. Anh đang tiến dần về phía cô và mỉm cười. Nhi khẽ gật đầu chào cho phải phép, chắc sếp cũng hẹn bạn ở điểm này.
-Anh đợi em nửa tiếng rồi đấy
-Dạ ?? Nhi tròn mắt nhìn sếp, chẳng lẽ sếp là… - Đến giờ phút này vẫn không nhận ra anh sao? Sao anh lại có một người yêu vô tâm đến vậy. Nói rồi anh bước tới nắm chặt tay cô kéo đi trong khi Nhi vẫn chưa hết ..bàng hoàng.
Trong một góc của quán cà phê Ciao, Nhi ngồi nhìn anh không chớp mắt, như muốn khắc ghi thật rõ từng nét trên gương mặt ấy, gương mặt mà cô mong mỏi mãi giờ mới được nhìn kĩ dù ngày nào cô cũng gặp anh dưới một tư cách khác.
-Chưa bao giờ em nghĩ anh là..sếp tổng ?
Anh đưa tay véo má cô
-Chưa biết tên anh hay sao mà gọi anh như thế ?
-Thấy không quen, hay em cứ gọi anh là “99” nhé.
-Ở chỗ đông người mà em gọi thế buồn cười lắm, tên “Nguyên” của anh xấu lắm hả?
-Không, nhưng mà Nhi chỉ thích gọi anh là “99” thôi.
Nguyên bật cười, anh cũng nghĩ cái tên đó là một dấu ấn đẹp, nên khi dùng số điện thoại mới để liên lạc với cô, đuôi của nó nhất định vẫn phải là “99”.
Tay trong tay, Nhi nép mình đi bên Nguyên, bước chậm chậm dọc phố Tràng Tiền dưới cơn mưa phùn lất phất. Cô cảm thấy thật ấm áp, dù thời tiết đêm giao thừa đang mỗi lúc một lạnh. Hai người đang bước về hướng về phía cầu, một trong những điểm có thể nhìn thấy rõ pháo hoa nhất.
-Sao đêm ấy anh lại đưa em về ?
-Đêm ấy là đêm nào? Chúng mình có ..2 à, 3 đêm cơ mà.
Nhi cấu nhẹ vào sườn anh, đỏ mặt
-Đêm…đầu tiên ý.
Cách dùng từ của cô khiến anh không tài nhịn được cười, và thế là lại ăn thêm cái nhéo nữa.
-Em không đùa đâu đấy nhé.
-Ai bảo cách dùng từ của em tối nghĩa ,hôm đấy, thấy có người say rồi lại còn mò ra ban-công, nên anh lén theo sau để…bảo vệ người ta, ai dè người ta thất tình, khóc lóc dữ dội quá, anh lại phải dỗ dành, rồi làm ơn thì phải làm ơn cho chót nên đưa người ta về.
-Hứ, có mà anh ..cơ hội thì có, mà đấy mới là lần đầu anh gặp em, bộ với cô gái lạ nào trong hoàn cảnh đó ..anh cũng làm như vậy hả ?
-Uh –Thấy mặt cô xụ xuống, anh lấy tay ôm sát cô vào mình –Anh đùa đấy, anh biết em lâu rồi, nếu là một cô gái xa lạ nào đó, anh sẽ nhờ người khác đưa cô ấy về.
-Thật không ? Nhi nhìn anh bằng ánh mắt nghi ngờ
-Thật – Rồi anh khẽ cúi xuống thì thầm vào tai cô - Không những biết, mà trước đó giữa hai chúng ta còn có một nụ hôn..ngọt ngào, khiến anh như người bị bỏ bùa mê…
Nhi tròn mắt nhìn anh
-Nụ hôn nào? -Nụ hôn vào một buổi tối trời mưa như trút nước, có một kẻ thất tình muốn dầm mưa còn một người thì dật dờ mất ngủ vì tương tư cô nàng hàng xóm.
Câu chuyện dần dần được Nguyên kể lại, khiến Nhi đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác, có lúc cô ngỡ ngàng vì anh si tình quá,(chẳng khác gì cô). Cuộc sống đã mang đến cho cô một chàng hoàng tử khác, nồng nàn và ngọt ngào hơn cả trong những giấc mộng.
Nhi đứng dựa vào anh trên thành cầu, đôi tay anh bao bọc quanh cô như muốn ủ ấm cho thân hình nhỏ bé. Trong khoảnh khắc phát pháo đầu tiên, giữa tiếng ồn ào chúc tụng của rừng người xung quanh, Nhi cười hạnh phúc khi tai cô vẫn nghe rõ anh thì thầm ba tiếng
-“Anh Yêu Em”.
Nguyên lấy xe ra khỏi bãi đỗ, vào những ngày đông đúc như thế này, xe máy vẫn là tiện lợi nhất nếu không muốn bị tắc hàng giờ trên đường. Cô ngồi sau lưng, vòng tay ôm lấy eo, cằm đặt lên vai anh mơ màng. Hai người sang phía bên kia cầu,đi lễ chùa để cầu may.
Trong không khí lất phất chút mưa bay, thoang thoảng chút khói hương, Nhi thấy lòng thật nhẹ nhàng và thanh thản. Đứng chắp tay trước tượng Phật, Nhi thầm cầu nguyện , suốt cuộc đời này cô được sống yên bình bên Nguyên.
Chương 11 : Sóng Ngầm
Mồng 2 tết. Đấy là lần đầu tiên Nhi gặp gia đình Nguyên. Một gia đình có nhiều thế hệ. Anh có một người mẹ dịu dàng, một người bà có gương mặt phúc hậu, 3 chị gái đã lập gia đình và một cô em gái, cùng những đứa cháu dễ thương. Nguyên là nhân vật trung tâm của gia đình ấy. Và khi Nhi xuất hiện, mọi con mắt đều đổ dồn về cô.
Nhi được đón tiếp nồng nhiệt, mẹ Nguyên nói đây là lần đầu tiên Nguyên đưa một cô gái về nhà, điều mà bà mong chờ từ đã lâu.
Bữa cơm ấy diễn ra đầm ấm và vui vẻ, khi nhìn những đứa trẻ nghịch ngợm nô đùa chạy khắp gian nhà, Nhi có cảm giác tràn ngập tình cảm gia đình. Nhi vẫn mong muốn có một gia đình như thế. Đó là bữa ra mắt hoàn hảo, Nhi thầm nghĩ như vậy. Chỉ có điều không biết có phải do cô quá lo lắng hay nhạy cảm khi để ý thấy có một người không vui. Bảo Ngọc, cô em út của Nguyên không hề nở một nụ cười, từ lúc Nhi xuất hiện đến khi cô ra về.
Thời gian sau đó với Nhi là những quãng ngày hạnh phúc .Do gần nhà, những lúc rảnh rỗi Nhi vẫn thường được mẹ Nguyên rủ đi chơi hay mua sắm, Nhi biết bà muốn tìm hiểu thật kĩ về đối tượng "nghiêm túc " của con trai mình.Dần dà Nhi thấy bà gần gũi với mình như mẹ ruột vậy. Bà là một người phụ nữ rất biết cảm thông và chia sẻ, có lẽ Nguyên giống mẹ nhất ở điểm này. Khi nghe câu chuyện về gia đình cô, bà đã dịu dàng nắm tay cô và nói :
“-Con còn nhỏ mà đã phải chịu nhiều mất mát quá, nhưng tất cả đã qua rồi, nhất định sau này con sẽ được hạnh phúc.”
Khi động chạm đến việc bếp núc, Nhi mới biết về khoản đấy, cô còn khá vụng về. Xa mẹ từ nhỏ, chuyện ăn uống hai bố con cô khá xuề xòa,cho nên việc bếp núc Nhi không thành thạo lắm. Mẹ Nguyên là một người phụ nữ kiên nhẫn. Bà quyết tâm đào tạo cô thành một bà nội trợ đảm đang nên đã hướng dẫn cho cô từ cái nhỏ nhặt nhất. Nhi thấy học nấu ăn cũng là một điều rất thú vị.
Nhi gần như hòa đồng được với hầu hết mọi người trong gia đình.Duy nhất một người cô vẫn chưa đến gần được. Đó là Bảo Ngọc. Càng tiếp xúc, Nhi càng thấy Bảo Ngọc là một cô gái dịu dàng,trầm tính. Ngọc rất đẹp, một vẻ đẹp trong sáng như cái tên của cô vậy, nhưng vẻ đẹp ấy không giống một ai trong gia đình Nguyên. Dường như đối với Nhi, Ngọc luôn có khoảng cách. Dù cô với Ngọc cùng tuổi. Đối với cô , khi chỉ có hai người ,Ngọc rất ít nói. Mỗi lúc Nhi bắt chuyện, cô ấy chỉ ậm ừ cho qua. Người mà Ngọc quấn quýt nhất trong gia đình này , đương nhiên không ai khác ngoài Nguyên. Nhi để chiếc túi lên bàn ,tắm qua rồi thay một bộ quần áo nhẹ nhàng hơn, và đi sang khu nhà đối diện. Từ lúc biết Nhi sống một mình, bà Tâm muốn cô sang ăn cơm cùng cho đầm ấm. Vậy là như một thông lệ chiều nào sau khi đi làm về, cô cũng sang sớm phụ bà làm cơm. Nhi đứng tỉa đống rau củ quả trong khi bà Tâm làm món cá. Bỗng Nhi trượt tay khiến con dao cắt vào ngón tay cô một đường dài.
-“Ao ui!” Nhi khẽ thốt lên
-Sao vậy con ? trời đất, cắt vào tay hả - bà suýt xoa rồi cất tiếng gọi to
-Ngọc ơi lấy ẹ cái urgo
Nguyên ngồi phòng ngoài xem tivi thấy tiếng mẹ kêu liền chạy vào, thấy tay Nhi chảy dòng dòng máu, Nguyên vội cầm lấy và ngậm chặt(úi úi :2T-ghost- (32): ) Bà Tâm nhìn cô tủm tỉm cười rồi quay ra tiếp tục công việc khiến Nhi đỏ bừng mặt, muốn rút tay ra mà bị Nguyên trừng mắt ,giữ chặt cổ tay cô không cho ngọ nguậy .
Tiếng bước chân Ngọc bước vào, Nhi quay ra, Ngọc đang đứng ở cửa bếp, lần đầu tiên, Nhi thấy một gương mặt sững sờ đến vậy. Ngọc đứng thần ra đấy trong khi bà Tâm quay ra nhắc
-Có urgo không con? -Dạ..có…-Ngọc lúng túng đưa urgo cho Nguyên, đây là lần đầu cô nhìn thấy hai người thân mật như thế này, anh của cô vốn là người rất kín đáo trong chuyện tình cảm.
Nguyên vừa băng ngón tay cho Nhi, vừa trách yêu
-Đau không em ? sao mà vụng về thế không biết .
Đáp lại câu nói của Nguyên là một cái liếc dài.
Bà Tâm bắc nồi canh xuống rồi quay sang bảo hai người.
-Sắp xong rồi , thôi hai đứa lên nhà đi
-Dạ, để con dọn cơm cùng bác – Nói rồi Nhi lấy tay đẩy đẩy Nguyên ra cửa.
Bữa ăn hôm đó Nguyên bảo anh nhất quyết phải ăn hết món nộm bò khô Nhi làm chỉ vì món đấy đã khiến cô phải ..đổ máu. Câu nói ấy khiến ai cũng bật cười làm Nhi ngượng chín mặt.Cô khẽ nguýt anh rồi anh mắt gặp phải hình ảnh đối diện. Ngọc ngồi im lặng không một chút hưởng ứng. Gương mặt cô như đang hướng về cõi xa xăm nào đó.
Tối muộn hôm ấy, Nguyên đưa Nhi về, được một lúc bà Tâm phát hiện Nhi để quên điện thoại, vội bảo Ngọc cầm đem sang. Bước ra khỏi thang máy, trong một khoảng tối trước cửa phòng Nhi, Ngọc thấy bóng Nguyên đang cúi xuống, hôn say đắm lên gương mặt người con gái ấy.
Đối với cô, buổi tối hôm ấy đã bắt đầu những chuỗi ngày sống trong địa ngục. Ngọc đứng nép vào hành lang bên cạnh, đôi mắt mở to ráo hoảnh không một giọt nước mắt, cho dù cô biết mình đang mất dần người cô yêu thương nhất. Anh ấy đang dành hết trái tim mình ột người con gái chỉ gặp trong mấy tháng, còn cô , 20 năm nay đối với anh, chỉ có thể đứng ở vị trí làm một người em gái. Từ khi bước chân vào căn nhà ấy, chưa bao giờ Ngọc nhìn anh với tư cách một người anh trai .
Cuộc sống của Ngọc ngày càng trở nên lặng lẽ . Nỗi đau trong lòng cô không thể chia sẻ cùng ai , khiến tâm trí cô mỗi lúc một bế tắc. Năm 6 tuổi, Ngọc được bà Tâm đón về nuôi, vốn là một đứa bé tự ti và nhút nhát, không ai có thể gần gũi Ngọc lúc ấy, trừ Nguyên. Chút tình cảm non nớt lớn dần theo thời gian đến một lúc ,trong tâm trí Ngọc, anh trở thành một thần tượng, ngoài anh ra, Ngọc không nghĩ đến một người con trai nào khác. Nhưng chưa bao giờ Ngọc dám thể hiện tình cảm ấy. Trong gia đình , cô là người hiểu rõ nhất, Nguyên đang nghĩ gì, ánh mắt Nguyên dành cho cô luôn chứa đựng sự dịu dàng của một người anh trai dành cho em gái. Nó ấm áp đến mức, cô không dám nghĩ đến một lúc nào đó anh sẽ nhìn mình bằng ánh mắt khác. Có thể là tình yêu , nhưng cũng có thể là sự thương hại. Cô không dám đánh cược với điều đó.Vì vậy Ngọc bằng lòng với vị trí của mình.
Cho đến khi Nhi xuất hiện. Chưa bao giờ Ngọc thấy ánh mắt Nguyên nhìn ai nồng nàn đến thế. Trước mặt mọi người , Cô luôn cố giữ vẻ bình thản ,nhưng mỗi khi đêm đến, cô không thể chợp mắt , cũng không thể khóc cho vơi sầu, dần dần, thuốc ngủ trở thành một phương cách duy nhất để cô chìm vào những giấc mộng.
Chương 12 : Bão Tố
Nhi bừng tỉnh giấc khi có tiếng chuông , cô bước ra nhìn rồi mở cửa cho Nguyên. Thấy bộ dạng ngái ngủ của cô, anh phì cười.
-Chưa tỉnh ngủ hả cưng ? chẳng bao giờ thứ bẩy , chủ nhật em tự dậy ăn sáng cả, bảo sao gầy nhom.
Nhi bỏ ngoài tai mấy lời cằn nhằn của anh, mò vào giường ôm gối ..ngủ tiếp trong khi Nguyên lục đục ngoài bếp. Bày đồ ăn ra bàn ,Nguyên chờ mãi mà không thấy Nhi đâu, Anh tìm vào phòng ngủ thấy cô đang quấn chăn, úp mặt vào gối nằm ngủ ..y như con mèo lười. Anh bước tới nằm lên giường , ôm chặt cô từ phía sau rồi thì thầm vào tai cô.
- Dậy đi, honey.
-Ưn ,cho em ngủ chút nữa thôi –cô lười biếng quay người lại rúc vào ngực anh. Thân thể mềm mại nằm gọn trong lòng anh với mái tóc đổ dài lên ngực Nguyên.
-Không -Nguyên đùa dai vén một bên tóc, ghé môi cắn vào tai cô rồi mơn man xuống cổ, anh biết cô có máu buồn.
-Ư , buồn, em không đùa…-Nhi chưa kịp la hết câu đã môi anh cướp lấy, vội đẩy mặt anh ra.
-Em đã đánh răng đâu
-Kệ ..-Nguyên lì lợm tóm chặt 2 tay cô rồi cúi xuống, hai người say đắm trong cảm giác ngọt ngào. Anh rời môi cô rồi di chuyển xuống sâu hơn một chút, bàn tay luồn nhẹ vào chiếc áo ngủ ve vuốt ngược dần lên. Nhi chợt cảm thấy nóng bừng một cảm giác kì lạ. Cô biết những phút đắm đuối thế này dẫn đến điều gì, đẩy mạnh anh lăn ra giường, Nhi chạy vọt vào phòng tắm. Vừa vỗ nước vào mặt cô vừa cười khúc khích khi nghe tiếng anh hét om sòm.
-Làm đám cưới đi Nhi, anh chịu hết nổi rồi
Cũng may là cửa nhà cô có cách âm.
Khi cả hai ngồi chỉnh tề trước bàn ăn. Nguyên chống cằm nhìn cô rồi nói -Lúc nãy anh không nói đùa đâu.
-Nói gì ? –Nhi giả vờ ngơ ngác
-Còn gì nữa, em giỏi nhất là giả vờ quên – Rồi nắm lấy tay cô anh dụ dỗ - Em lấy anh đi, lấy anh rồi ngày em được mẹ cho ăn ngon miễn phí, tối ngủ được ôm cái gối to đùng hết mực yêu thương em, sáng dậy mở mắt ra đã thấy một người vô cùng đẹp trai nằm bên cạnh cho em tha hồ …hôn hít, em được lợi nhiều như thế còn gì (kute quá anh Nguyên ơi )
-Chưa thấy ai cầu hôn…nham nhở như anh.
-Anh chỉ nham nhở với mình em thôi, honey, nhé, em lấy anh nhé, ở một mình buồn lắm, mà bây giờ lúc nào anh cũng muốn có em bên cạnh.
Nhi giả bộ ngần ngừ một chút rồi gật đầu cái rụp. Thoáng cái cô thấy mình bồng bềnh trong những nụ hôn tới tấp của anh.
Cả nhà anh ai cũng hân hoan khi nghe tin hai người chuẩn bị kết hôn, duy nhất một người bị rơi vào một cơn khủng hoảng trầm trọng. Nhưng không ai nhận ra điều ấy. Họ đang mải tất bật chuẩn bị cho đám cưới.
Buổi chiều hôm ấy , tan sở , Nhi cùng Nguyên hẹn nhau đi xem đồ cho phòng cưới. Nhưng cô đợi mãi không thấy anh đến, gọi điện thì máy luôn trong tình trạng bận. Nhi nóng ruột không đợi nữa mà về thẳng nhà anh, vì hôm nay anh có hẹn với khách hàng nên không đến công ty. Khi về tới ,bà của Nguyên nói tất cả đã vào trong bệnh viện. Bảo Ngọc bị ngã đập đầu vào tường.
Ngọc nằm đấy im lặng, ai hỏi gì cũng không nói, dường như bị cấm khẩu, đến Nguyên cũng bất lực. Bác sĩ nói vết thương ở đầu Ngọc không sao, nhưng Ngọc bị mất ngủ trầm trọng, đến mức lúc này nếu muốn cô nhắm mắt, chỉ có thể dùng thuốc mê. Còn chuyện cô không nói gì thì các bác sĩ cũng không biết nguyên nhân, chỉ có thể là do cô không muốn nói. Không một ai biết chuyện gì đã xảy ra với cô. Chỉ có Ngọc hiểu cô muốn gì nhưng cô nhất định không chia sẻ lòng mình với ai. Ngọc đã nằm trong viện được ba ngày, mỗi lúc tan sở Nhi lại vào chăm cô cùng bà Tâm, chuyện sắm sửa đồ đạc hai người đành dời lại . Chiều hôm ấy, khi bà Tâm về lấy vật dụng cá nhân, căn phòng trống chỉ còn lại hai người, Nhi ngồi trên chiếc giường bên cạnh lôi một cuốn sách ra đọc thì nghe tiếng Ngọc gọi.
- Nhi
-Ơi – Nhi mừng quýnh khi Ngọc bắt đầu nói chuyện – Ngọc chịu nói chuyện rồi hả, sao mấy hôm nay Ngọc không nói gì ?
-Nhi có thể đừng làm đám cưới với anh Nguyên được không?
Nhi sửng sốt một lúc vì câu nói ấy rồi hỏi
-Tại sao? Ngọc không thích Nhi à?
-Không phải ,Nhi rất tốt, nhưng tôi không thể sống nếu thấy một người con gái khác sống bên cạnh anh Nguyên
-Ngọc sao thế ? Nhi nhìn cô gái ấy như người ngoài hành tinh khác
-Tôi yêu anh Nguyên, đừng có nhìn tôi như thế tôi không phải em gái anh ấy. Giờ Nhi nói đi , Nhi có thể vì tôi mà rời xa anh ấy được không?
-Không – Nhi nhìn thẳng vào cái gương mặt xanh xao không sức sống ấy, giờ thì cô đã biết rõ vì sao Ngọc luôn có khoảng cách với cô
-Thấy tôi thế này cô không chút động lòng sao
-Ngọc, nếu tôi thương Ngọc ai sẽ thương tôi, trừ khi anh Nguyên hết yêu tôi , còn không tôi sẽ không rời xa anh ấy vì bất cứ lý do gì.
-Nhi chắc chứ?
-C..h.ă..c ..- Nhi chợt ngập ngừng khi thốt ra tiếng cuối cùng, khi nhìn vào đôi mắt ấy.
-Được, vậy hứa với tôi một điều.
-Điều gì?
-Dù có chuyện gì cũng đừng có nói với ai về chuyện ngày hôm nay, chắc cô không muốn anh tôi khó xử chứ ?
-Tôi hứa
Câu chuyện chấm dứt khi bà tâm trở lại. Hai hôm sau đó Ngọc xuất viện, bác sĩ nói vết thương ở đầu đã lành hẳn, đợi lúc nào tinh thần ổn định, tự khắc cô sẽ nói chuyện bình thường.
Đám cưới vẫn sẽ tổ chức như dự định, Nhi nghĩ mọi chuyện rồi cũng sẽ ổn, vì cô cũng đã từng thất tình và vượt qua được, có lẽ Ngọc sẽ dần nguôi đi. Nhưng Nhi đã nhầm.
Nguyên quyết định tổ chức đám hỏi và đám cưới vào hai ngày liền nhau vì mẹ Nhi ở xa. Buổi tối trước hôm tổ chức đám hỏi một ngày, hai người cùng nhau ra sân bay đón mẹ Nhi và dượng. Anh và cô đang bàn chỗ ở cho ba mẹ Nhi vì nhà cô khá nhỏ thì Nguyên có điện thoại. Nhi với tay bật phone trong xe hộ anh, tiếng bà Tâm hét lên khiến hai người tái mặt
-Nguyên ơi về ngay đi con, Ngọc nó uống thuốc ngủ tự vẫn rồi
Lúc ấy Nguyên sợ hãi bẻ ngoặt tay lái quay lại, còn Nhi gục mặt vào hai tay, chưa bao giờ cô nghĩ sự thể lại đến mức này.
Hai người chạy vội vào khu cấp cứu , Nhi đứng ngoài nhìn qua tấm kính nhìn cô gái đang nằm bất động trên giường. Cô nhắm chặt mắt tự nhủ
-Cô ích kỉ hơn tôi tưởng Ngọc ạ. Dám đem mạng sống của mình để đánh đổi. Coi như tôi đã …thua cô rồi.
Lúc ấy trong đầu Nhi đã lên sẵn ý định. Đám cưới bị dời lại, trong lúc gia đình Nguyên rối rắm lên vì chuyện của Ngọc , Nhi đã lên đường về Mỹ với mẹ. Khi Nguyên biết chuyện cô đã ra đi, anh đau đớn, không nói được câu gì, anh không hiểu tại sao cô lại bỏ rơi anh khi anh đang cần cô bên cạnh nhất.