The prince in dream

Chương 13 : Trở Lại 
 
Sau khi Ngọc hồi tỉnh và bình tâm , cô biết mình đã mắc sai lầm. 
Nhi đã ra đi , nhưng cô cũng không phải là kẻ chiến thắng. Nguyên vẫn ở đó, có điều anh không còn là Nguyên của ngày nào nữa . Có những lúc dù anh không thể hiện ra, cô vẫn thấy trong anh sự cô đơn và lặng lẽ . Chứng kiến người mình yêu mỗi lúc một tuyệt vọng mới là điều khiến cô đau khổ nhất. Sai lầm của cô là không thể sửa chữa được, khi mà bây giờ , người duy nhất khiến Nguyên hạnh phúc trở lại đã biệt tăm. Không ai biết lý do vì sao hay chuyện gì đã xảy ra. Ngọc chỉ nói một nửa sự thật. Cô bị thất tình, và người đó đã đi rất xa, cô không đủ can đảm để nói rằng người ấy chính là Nguyên, cô sợ những ánh mắt thương hại kia sẽ chuyển sang sự khinh bỉ. 
Sau nửa năm, căn nhà vốn vui vẻ đầm ấm giờ lặng lẽ như chiếc bóng. Mỗi người một tâm tư giấu kín trong lòng, không muốn ai động đến. Lúc nào Ngọc cũng cảm thấy sợ hãi về những gì cô đã dám làm. Đến một lúc nào đó sự thật được phơi bầy, tất cả những tình cảm tốt đẹp Nguyên dành cho cô sẽ vỡ nát. Cô không thể sống ở đây để thấp thỏm chờ đợi cái lúc ấy. Cuối cùng, Ngọc chọn giải pháp chạy trốn, dù biết như thế thật ích kỉ và hèn nhát. 
Cô đã thắng được Nhi, nhưng không thắng được chính bản thân mình. Mà có lẽ khi thắng được bản thân rồi, cô cũng sẽ thua sự sắt đá của Nguyên. Nếu cô nhận ra mọi chuyện sớm hơn có lẽ sẽ không ai phải đau đớn , ít ra lúc đó cô vẫn được Nguyên thương yêu, còn bây giờ cô chưa biết lúc nào tình cảm ấy sẵn sàng biến thành cơn thịnh nộ. Tất cả chỉ còn là một chữ “nếu”, “nếu” làm chi khi mọi thứ đã quá muộn màng. 
Ngọc gọi điện cho bố và nói rằng muốn sang Pháp sống với gia đình ông. Năm cô 20 tuổi, người cha đã tìm lại được cô sau 14 năm thất lạc. Lúc đó Ngọc đã gắn bó với gia đình này, với Nguyên đến mức cô đã ở lại. Mỗi năm Ngọc chỉ sang thăm ông vào kì nghỉ hè nhưng giờ đây, cô muốn ở đó mãi mãi không bao giờ trở về.
Ngọc ngồi với Nguyên trong phòng chờ, bà Tâm mệt trong người nên không thể đi tiễn. Khi gần đến giờ bay , nhìn gương mặt trầm tư bên cạnh, trong một khoảnh khắc cô lấy hết can đảm rồi thú nhận. Cô cúi gằm mặt xuống không dám ngước lên nhìn thẳng anh. 
-Anh, em xin lỗi, chị Nhi ra đi là lỗi của em. 
Nguyên quay sang nhìn cô khó hiểu. 
-Em đã ép chị Nhi ra đi bằng cách tự vẫn, em muốn chị ấy phải ăn năn, hối hận… 
-Tại sao em làm thế ? -Nguyên tóm lấy tay cô bóp chặt, đôi mắt anh đục ngầu nhìn cô. Ngọc nhăn mặt vì đau. Rồi cứ thế nước mắt cô chảy dài , cuối cùng chỉ có thể thốt lên 
-Anh…tha lỗi cho em –Ngọc lấy hết sức giật tay ra rồi bỏ chạy về phía cổng vào. Nguyên ngồi đó mà lòng đau tê tái .Tại sao những chuyên quái quỉ thế này lại có thể xảy ra với anh ?
Thực ra ngay sau khi mọi chuyện yên ổn, anh đã sang đó tìm cô, nhưng biển trời mênh mông, chỉ biết tên thành phố cũng chẳng thể làm được gì, biết đâu họ đã chuyển sang nơi khác, sau những ngày tìm kiếm miệt mài, Nguyên trở về Việt Nam với sự vô vọng. Anh đã chọn một giải pháp khác , đó là chờ đợi, dù không biết sẽ đợi đến bao giờ.
Trong chút nắng tắt khi hoàng hôn, Nhi ngồi đó nhìn ra biển, những cơn gió lồng lộng như thổi mạnh vào hồn cô. Mái tóc đen dài bay lòa xòa trong gió. Nhi chẳng buồn lấy tay giữ nó lại. Một năm qua Nhi nghĩ mình sẽ quên, nhưng càng lúc cô lại càng nhớ. Nhi với anh có quá nhiều kỉ niệm. Huy với cô chỉ là những giấc mộng, nhưng Nguyên là có thật, hoàn toàn có thật với những nồng ấm ngọt ngào, những phút giây hạnh phúc , những điều mà mỗi khi nghĩ đến cô chỉ muốn ngay lập tức trở về bên anh. Nhưng hình ảnh Ngọc nằm thoi thóp trên giường cấp cứu đã dập tắt mọi ý nghĩ. Liệu thấy cô trở về, cô ta có dám tự tử một lần nữa ? Nhi không dám đánh cược với mạng sống của người khác. Cô đã chuyển đến vùng biển này để tìm lại chút yên bình cho cuộc sống, nhưng rốt cuộc vẫn không thể thấy yên ổn tâm hồn. Khi quyết định xa anh cô không nghĩ nhiều đến thế, giờ đây, xa nhau rồi cô mới biết thế nào là đớn đau. 
Nghĩa trang vắng lặng, Nhi đặt bó hoa trắng lên trước bia mộ bố. Năm nào cũng vậy, cứ vào ngày này, dù ở đâu cô cũng cố gắng trở về bên ông. Nhi ngồi dưới gốc cây to , đưa mắt nhìn xa xăm tìm một chút tĩnh lặng. Trời Hà Nội bắt đầu lập đông, khu ngoại ô hoang vắng chìm trong lớp sương mù buổi sớm. Bóng một chiếc xe ô tô đỗ từ xa, người đàn ông bước xuống trên tay cầm một bó hoa trắng, Nhi chợt thót tim khi nhận ra hình dáng Nguyên, nép vào một ngôi mộ to gần đấy, Nhi nín lặng khi thấy anh ngày một bước về phía mình gần hơn. Rồi cô lặng người khi anh dừng lại trước mộ bố. Anh vẫn nhớ hôm nay là ngày giỗ, vẫn nhớ ngày này năm trước cô dẫn anh đến đây để “ra mắt”. Nguyên gầy và xanh xao quá, đôi mắt anh trũng sâu đầy vẻ mệt mỏi. Dáng vẻ anh cô đơn lạc lõng trong màn sương khiến cô chợt rơi nước mắt. Trong thâm tâm điều Nhi muốn lúc này nhất là được ôm anh thật chặt cho thỏa nhớ nhung. 
Nguyên đứng lặng nhìn bó hoa trên mộ rồi thẫn thờ, anh đã đến muộn. Nhi đã nói năm nào vào ngày giỗ, dù ở đâu cô cũng sẽ cố gắng đến đây. Anh bỏ mũ, cúi xuống sờ lên chúng như muốn tìm chút hơi ấm của cô, vẻ tươi mới của hoa khiến anh thảng thốt, Nhi chưa thể đi xa, có thể cô vẫn còn đâu đây. Bóng người con gái từ xa đi trong sương khiến anh vội vàng quay đầu chạy đuổi theo. Khi đuổi kịp người ấy rồi, Nguyên mới sững sờ. Không Phải. Nguyên trở lại xe, gục mặt vào tay lái với cảm giác tuyệt vọng. Cơ hội của anh vừa vuột khỏi tầm tay.
Nhi ngồi bệt bên gốc cây nhìn chiếc xe dần xa khỏi tầm mắt, những đám mây xám kéo đen kịt bầu trời. Cô mặc kệ những hạt mưa bắt đầu rơi lên mặt mình ngồi khóc nức nở , những hạt mưa bắt đầu rơi mau đến khi cô thấy tóc và vai mình ướt sũng. Hơi lạnh lùa vào khắp châu thân, Nhi run rẩy đứng lên, bóng người đứng trước mặt khiến Nhi giật mình ngẩng lên, Nguyên đứng đó trong mưa tự bao giờ. Nhi nhắm mắt tưởng rằng ảo giác, rồi bỗng cô thấy mình được ôm thật chặt. Cả hai đứng chìm trong cơn mưa.
-Sao anh lại quay lại? 
-Anh bỏ quên chiếc mũ, chiếc mũ em mua tặng hôm sinh nhật. 
đến đây là bão nó tan chăm phần chăm rùi đấy pà con 
 
 
The End 
Happy Ending 
Biển vắng. Nguyên ngồi nướng những con mực thơm lừng trong khi mắt không rời khỏi cô. Cô mặc chiếc váy trắng giống như lần đầu tiên anh thấy, đang để chân trần vô tư đùa giỡn với những ngọn sóng , trông như một thiên thần trên biển. Thỉnh thoảng nàng quay lại và hét vang tên anh. Hai người đang ở thời kì đẹp nhất của tình yêu. Một kì trăng mật ở biển ..vào mùa đông. Nguyên không khỏi lạ kì khi cô đưa ra đề nghị đấy, nhưng những gì cô muốn với anh là trời muốn nên anh sẵn sàng chiều. Giờ anh mới biết đi biển mùa đông cũng thật là thú vị. Đùa một lúc thấy mệt cô liền chạy đến bên anh rồi hít hà. -Thơm quá anh ơi 
-Nghịch đã chưa , mải chơi quên cả chồng, làm anh ngồi đây buồn thiu nãy giờ..lạnh không cưng? Nguyên hỏi rồi cởi chiếc áo khoác hờ lên vai cô 
-Anh… tự dưng em buồn ngủ rồi.- Cô ngả đầu lên vai anh mơ màng 
-Ờ, thế mà có người định ngồi bên anh suốt đêm ngoài biển, ngắm sao cho đến khi bình minh lên, bây giờ mới có 10h tối à, tính ra còn 7 tiếng nữa. 
-Tại cả ngày hôm nay đi nhiều mệt quá . 
-Này, đừng có ngủ quên đấy nhé. 
-Ưn… 
-Hay đi ngủ nhé ? 
-Không , em muốn ngồi bên anh như vậy à.
Nguyên đứng dậy vào chiếc lều du lịch gần đó lấy chiếc chăn mỏng rồi quay lại, bế cô ngồi vào trong lòng mình, quấn chiếc chăn ôm lấy hai người. Bên ánh lửa bập bùng, Nhi dựa vào anh với cảm giác thật êm đềm và ấm áp. Cô khẽ mỉm cười khi chiếc radio mang theo đang nhộn lên ca khúc “Hát vang rằng Em Yêu Anh”. 
Ngồi cùng anh nơi đây thật quá êm đềm Kề vai anh trong khi ngoài kia là gió 
Chờ trăng lên mình hát gọi tên nhau thầm thì 
Là la là la la la la hạnh phúc sớm mai
Ngày hôm qua em như cô bé u buồn 
Rồi anh đến tựa như bình minh vừa sáng 
Bầu trời trong lành hơn tia nắng cuối ngày
Cùng bầy chim hòa chung câu hát yêu nhau 
Là la là la la em yêu anh nhiều hơn 
Là la là la la lòng em cứ hát vang 
Và những lúc đêm mưa buồn không gọi tên 
Và những lúc đêm không còn cô đơn quanh mình 
Hát vang , hát vang rằng em yêu anh 
La la la la la la. 
Nhi ngồi thong thả đan len bên cửa sổ, thỉnh thoảng nhăn mặt, đưa tay lên xoa bụng khi đứa con sắp chào đời đạp mạnh. Càng đến ngày sinh cô càng thấy mình nặng nề. Từ lúc biết cô có bầu, bà Tâm ra công tẩm bổ khiến giờ cô trở nên …béo ú. Nguyên mở cửa phòng tắm, trên tay cầm chiếc khăn khô bước đến gần Nhi, ngồi dưới chân cô rồi vòi vĩnh -Lau tóc cho anh
Cô bỏ chiếc áo đan dở lên bàn cầm chiếc khăn lau tóc trong khi anh cứ dúi mặt vào bụng cô để nghe tiếng con đạp. 
-Ướt hết áo em giờ. 
-Vậy để anh vén áo lên :2T-ghost- (6): - Vừa thò tay Nguyên đã bị cô phát ột cái vào tay đau điếng 
-Hic, con chưa ra đời mà đã đối xử với anh phũ phàng, sau này có nó rồi chắc anh ra rìa quá 
-Sắp làm bố rồi mà anh còn nham nhở 
-Anh muốn nghe con đạp mà, mà công nhận nó đạp ..khỏe thật, không biết nó có đúng là con gái không nữa. 
-Thật, bác sĩ xác nhận 100% rồi mà 
-Thằng Huy chưa chi đã xí nhận làm con dâu rồi, con vàng con bạc của anh chưa ra đời mà nó đã tính đến chuyện rước về nhà nó, khôn hết chỗ. 
-Có một bước xuống tầng chứ xa xôi gì, mà công nhận thằng nhỏ đẹp trai giống y xì bố nó
-Này – Nguyên xụ mặt - Em có cần khen người cũ trước mặt anh thế không. Có thấy cái mặt anh đầy ghen tị không ?
Cô bật cười khi thấy vẻ mặt giả vờ ghen tị của Nguyên, đứng lên lấy máy sấy cho anh khô mái tóc , rồi ì ạch bò lên giường xem tivi. Nguyên cất máy sấy vào tủ rồi cũng bò lên theo, chui vào chăn rồi vòng tay ôm ngang lấy người cô dụ dỗ. 
-Anh không cam tâm 
-Chuyện gì – Nhi mơ màng khi mắt cô đang mỗi lúc một díp vào. 
-Anh muốn có thằng con trai nữa, để còn được người khác khen…đẹp trai giống bố.. :2T-ghost- (104): 
-Đứa này chưa ra đã nghĩ đến đứa khác rồi .-Nhi lười biếng trả lời trong cảm giác dễ chịu được tay anh ve vuốt. Chợt cô khẽ nhăn mặt 
-Anh…em đau quá, hình như con ..sắp ra rồi
-Không phải chứ - Nguyên cuống lên – hôm qua vừa khám bác sĩ bảo tuần sau cơ mà.
-Hic, em không biết…đau quá,
Nguyên bật dậy lấy áo mặc cho cô rồi hét ầm nhà 
-MẸ ơi….. 
Căn nhà nơi ngoại ô của Nguyên là nơi tụ họp các gia đình vào mỗi chủ nhật. Năm ngoái bé Lì được 3 tuổi, Nguyên đã mua căn nhà này cho con bé có một không gian rộng hơn để nghịch. Mấy bà mẹ ngồi buôn chuyện trong bếp trong khi bọn trẻ đùa nghịch ngoài vườn. 
Cu Nhếch vừa ngồi trên ngựa gỗ phi ầm ầm vừa “trông chừng” con bé tóc tém đang hí hoáy nghịch ngợm bên cạnh. Ba mẹ đã dặn đấy là nhiệm vụ cao cả của một …siêu nhân. Mà thần tượng to lớn trong lòng cu cậu lại là ..siêu nhân đỏ (Trong 5 anh em siêu nhân). Mải đung đưa, lúc sau cu cậu nhìn sang con bé rồi la ầm ĩ 
-Sao bẩn vậy, hông được nghịch đất nữa. 
-….. 
-Bẩn áo mẹ Nhi cho ăn roi đấy. 
Con bé mặc chiếc váy hồng phấn giờ đã lấm lem hết gấu, gương mặt bụ bẫm với đôi mắt tròn xoe đang lì ra mặc kệ thằng cu lắm mồm bên cạnh, tiếp tục công cuộc ..đào đất. 
-Ê Lì, nói hông nghe vào mách mẹ Nhi đấy 
-Béo ú, ắm chuyện. 
-Mách cả mẹ Lam luôn. 
Con bé tức mình cầm một nắm đất ném…thẳng vào áo thằng nhóc khiến nó đang sạch bong giờ bắt đầu lem nhem. Cu cậu tức mình trèo xuống khỏi con ngựa và bốc một lắm đất bôi lại. Thế là hai đứa bắt đầu ..lao vào nhau. Mấy đứa còn lại kêu ầm lên mà không dám vào can vì không muốn dây với …bé Lì :2T-ghost- (20):
Lam và Nhi đang nấu cơm trong bếp vội chạy ra hết hồn khi thấy hai cậu ấm cô chiêu nhà mình đang chí chóe. 
Lam hét lên 
-Trời ơi, Nhếch , buông tóc em ra mau . 
-Lì, không được cắn anh như thế, hai cái đứa này muốn ăn roi hả. 
Khi hai người lôi được hai đứa nhóc ra thì đứa nào cũng đã te tua tơi tả. Nhi vừa lôi bé Lì vào nhà tắm vừa nghĩ không biết con bé này giống ai mà vừa lì …vừa gấu. Tóc tai nó rối bù mà cái mặt vẫn đầy vẻ hả hê, trong khi cu Nhếch khóc lóc ầm ĩ với mẹ đòi mẹ xử lý con bé đầu gấu kia. Từ cái ngày đầu tiên hai đứa chơi với nhau đã bắt đầu chí chóe mà phần thắng lúc nào cũng thuộc về bé Lì. Đòn tuyệt chiêu của nó là tát và cấu, từ khi mọc được mấy cái răng sữa thì bắt đầu ..cắn. Thằng cu Nhếch vốn hiền lành nên suốt ngày phải chịu đựng đủ trò nghịch ngợm của con bé. Cứ cái đà này thì ước vọng làm thông gia của hai nhà ngày càng xa xôi. Lam vừa tắm cho thằng bé vừa dỗ dành.
- Nhếch của mẹ ngoan, em còn bé , Nhếch nhường em mới đáng là đàn ông chứ. 
- Con hông biết ,mẹ xử lí nó đi, huhu, khi nào bố Nguyên về mách bố Nguyên. 
Con bé đang ngồi trần như nhộng trong chậu tắm bên cạnh nghe thế lấy tay táp nước ầm ầm vào người thằng Nhếch, ngay lập tức bị Nhi quát. 
-NÀo ! Lì , ngồi yên. 
Tiếng đám đàn ông nói chuyện rồn rã về đến ngoài cổng, Cu Nhếch thấy thế liền gào ầm lên ăn vạ. Lam quấn cho nó một cái khăn khô bế lên nhà lấy quần áo. Vừa đặt xuống đất nó đã chạy đến ôm chặt lấy Nguyên kể tội. Anh vừa dỗ dành nó vừa quay sang cô con gái rượu của mình đang ngồi bên bàn ăn với cái váy mới, gương mặt ra vẻ ngây ngô thản nhiên cầm cái đùi gà mút như chưa có chuyện gì xảy ra. Nhi vừa bày thức ăn ra bàn vừa nói 
-Tại anh đấy Nguyên, ai bảo lúc em mang thai anh cứ bảo nó là con trai, giờ nó còn đầu gấu hơn cả con trai nữa . 
- Thế hả ? anh lại có linh cảm đứa này là con trai tiếp đấy. 
-Thế thì cứ chuẩn bị làm một ông bố bận rộn đi –Huy cười sảng khoái rồi đến bên con bé âu yếm – Bé Nghi tao giành trước rồi đấy, tao khoái con dâu đầu gấu thế này lắm , haha.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui