The Princesses vs The Princes

Vì nhiều chuyện xảy ra ngày hôm qua, mọi người đều mệt mỏi rã rời, cho nên hôm nay ai cũng ngủ say như chết, ngay cả Hebe là người thức sớm nhất nhà cũng đến 9 giờ mới bước chân xuống giường. Ngước nhìn chiếc đồng hồ đã quá giờ đi học, mọi người đành cúp học hôm nay, tất cả chuẩn bị đâu đó xong xuôi rồi cùng nhau vào bệnh viện thăm Selina và đem đồ ăn sáng đến cho Jiro. Sau khi Selina tỉnh dậy thì ai nấy đều vui mừng, nhưng Calvin thì khác, anh không cười, cũng chẳng nói gì, cứ suốt ngày ngồi đó lẩm bẩm. Thật ra anh cũng rất mừng vì Selina đã tỉnh lại, mừng vì Jiro và Selina đang có tiến triển tốt, chỉ có điều kể từ khi đi theo dõi lần đi chơi của Jin và Gen thì anh đã trở nên kì lạ. Jin đã biết chuyện gì xảy ra, anh cũng chỉ mỉm cười rồi vẫn cứ thân mật với Gen trước mặt Calvin, cố ý chọc tức anh, nhưng anh chàng Calvin này thiệt là cứ như tên ngốc, suốt ngày chọc giận Gen. Đấy, nói có sách, mách có chứng, cũng như hôm nay, đến lượt Calvin và Gen làm tổng vệ sinh nhà cửa. Calvin đang trong nhà bếp vật lộn với bộ bát đĩa của Gen.
- Xoảng …………….. (tiếng bát đĩa bị rớt xuống nền nhà và vỡ tan tành)
- Anh làm gì thế, anh có biết bộ bát đĩa này nó quý giá cỡ nào không hả, sao lại làm bể chứ? À mà anh có sao không, không bị mảnh chai cắt trúng chứ? (Gen tuy la lên nhưng vẫn quan tâm đến Calvin)
- Xin lỗi, tôi không cố ý (Calvin vẻ mặt hối lỗi)
- Thôi không sao (Gen nói nhưng mặt rất buồn)
Mặc dù nói không sao nhưng trong lòng Gen rất đau, bộ bát đĩa đó là do Hebe tặng khi cô tròn 10 tuổi. Hebe tặng Gen vì biết Gen rất thích nấu ăn, nhưng Gen đã không dám dùng đến bộ bát đĩa này chỉ vì nó vô cùng quý giá đối với cô. Đang đau lòng vì bộ bát đĩa Gen vô tình quơ tay trúng phải 1 chiếc cốc để trên bàn của Calvin, làm nó rớt xuống sàn vỡ tan tành. Cô khom xuống nhặt từng mãnh vỡ lên nhưng vô ý bị đứt tay
- Áh (Gen đau quá hét lớn)
Máu chảy rất nhiều, Gen không biết làm sao đành lấy tay kia nắm chặt vết thương của mình lại. Từ trong phòng bên cạnh, Calvin nghe thấy tiếng động, Calvin chạy như bay lên phòng của mình thì hốt hoảng hét lên, còn to hơn cả tiếng hét của Gen khi nảy
- Cô làm cái quá gì vậy hả bà chằn ki bo, tôi cứ tưởng mỗi mình Selina hậu đậu, ai ngờ cô cũng thế, cô cố ý trả thù tôi hả. (Calvin quát thẳng vào mặt của Gen)

- Tôi … Tôi (Gen ôm tay ấp úng)
- Cô có biết đây là món quà sinh nhật mà tôi yêu quý nhất không hả? (Calvin tiếp tục quát Gen)
- Gì chứ, anh làm bể hết bát đĩa của tôi thì được, còn tôi làm bể lại cái cốc nhỏ xíu của anh thì không được hả? (Gen ức chế hét lại)
- Nhưng tôi đã xin lỗi cô rồi ấy thôi, sao cô thù dai vậy, cô còn vào phòng tôi phá đồ của tôi nữa. (Calvin mắt long lên giận dữ)
- Bốp ………… (Gen tát Calvin 1 cái) Bộ tưởng xin lỗi là xong sao, bộ bát đĩa ấy cũng rất quý đối với tôi anh biết không, nó là do Be đã tặng tôi đó, nó cũng quý giá ngang bằng với cái cốc của anh đó thôi. Thậm chí đối với tôi, nó là vô giá, đối với tôi nó còn quý giá hơn cả mạng sống mình đó (Gen nước mắt chảy dài chạy ra khỏi phòng)
Sau khi Gen bỏ đi, Calvin gom những mãnh vụn bỏ vào sọt rác, anh vào nhà vệ sinh rửa tay thì thấy mặt mình dính đầy máu, anh chợt nhớ lại cái tát của Gen khi nảy không có đau, mà nó còn mát mát lành lạnh. Anh vội chạy ra khắp nhà tìm kiếm cô nhưng không thấy, anh chạy ra đến công viên gần nhà thì thấy Gen đang ngồi khóc thút thít ở 1 băng ghế. Anh định chạy đến xin lỗi và an ủi nhưng chợt nhìn thấy Jin, Calvin vội nép lại sau lưng 1 cái cây ở gần đấy. Jin vừa chạy đến thì Ni ôm chầm lấy Jin mà khóc nức nở.
- Huhuhu Jin ơi, làm sao đây, làm sao đây (Gen vừa khóc vừa nói)
- Ngoan nào, nín đi, có chuyện gì mà Ni khóc nhiều thế (Jin dỗ dành Gen)
- Bộ bát đĩa của Be, bị bể rồi, huhuhu, Ni phải làm sao đây, chắc Be buồn lắm, sẽ trách Ni giữ quà của Be không cẩn thận (Gen càng khóc nhiều hơn)
- Không sao đâu mà, Be sẽ không giận đâu, mà sao lại bể vậy (Jin an ủi Gen)
- Thì là vậy nè ………………. (Gen sụt sùi kể lại cho Jin nghe)
Sau gốc cây kia Calvin đang rất tức giận, Calvin nắm chặt tay đấm thật mạnh vào thân cây rồi bỏ đi. Về phần Gen thì khóc 1 hồi cũng nín, cô không muốn về nhà 1 phần vì không dám gặp Hebe, và cũng đang muốn tránh mặt Calvin. Thế là Jin đành đưa cô đến nhà của Jin. Calvin trên đường về nhà thì như người mất hồn, cứ lơ đãng đâu đâu, anh nhớ lại lúc anh mắng Gen, rồi đến lúc Jin và Gen ôm nhau ngòai công viên, mọi thứ cứ như quay cuồng trong đầu anh. Khoảng 6 giờ tối, mọi người trở về nhà thì hốt hoảng lo sợ khi cửa trước mở tung, trong nhà thì không có mở đèn, dưới bếp thì bát dĩa bể tùm lum, lại còn 1 bóng đen đang ngồi 1 đống thù lù ngay ở sa-lon nữa chứ. Ella nhanh tay mở đèn lên thì mọi người đồng thanh hét lên
- CALVINNNNNNNN
- ………… (Calvin không thèm trả lời lấy 1 câu)
- Cậu sao thế, bị bồ đá hả? (Aaron trêu Calvin)

- Tệ hơn thế (Calvin trả lời 1 cách bí ẩn)
- Hả? Vậy là sao, hay cậu làm con gái nhà người ta phải có bầu, giờ cậu phải chịu trách nhiệm hả? (Chun bon chen)
- Không………. (Calvin đáp lại mà không thèm nhìn lấy Chun)
- Genie đâu rồi, sao từ hồi về đến giờ không gặp cô ấy vậy? (Ella hỏi)
- Đi rồi………….. (Calvin)
- Tất cả im lặng, giờ tới lượt tôi hỏi, thiếu gia Chen, tôi nghĩ chúng ta cần nói chuyện (Hebe nảy giờ quan sát căn nhà và lắng nghe sự việc khó hiểu này rồi mới lên tiếng)
- Thứ 1, Genie đã đi đâu? (Hebe bắt đầu hỏi)
- Đi với bạn trai của cô ấy rồi (Calvin tuy thất thần nhưng vẫn sợ khí lạnh của Hebe)
- Hả ???? (Chun và Ella ngạc nhiên)
- Vậy thì mặt anh sao lại có máu, tay anh tại sao bị thương (Hebe vẫn bình tĩnh hỏi)
- Là máu của Genie, máu của cô ấy, còn tay thì là do tôi tự làm mình bị thương (Calvin sờ lên mặt mà nói)

- Cái gì ??? (Ella lao tới nắm chặt lấy hai cánh tay của Calvin)
- Ella (Hebe trừng mắt nhìn Ella, cô cũng đang rất giận nhưng không nóng nảy như Ella)
- Sự thật là sao? Nói rõ ra nào (Hebe nhấn mạnh từng tiếng)
- Sự thật là …………. (Calvin bắt đầu kể lại mọi sự việc)
Nhưng Calvin đã không nói với mọi người Gen đi đâu, và đi với ai, anh chỉ kể lại sự việc cãi nhau của anh và Gen cho mọi người nghe. Nghe xong câu chuyện, Ella nhìn Hebe rồi nở nụ cười nham hiểm, còn Hebe thì im lặng và bước về phòng, trước khi đi cô có nói
- Đừng lo lắng nữa, băng bó vết thương đi, hôm sau Gen sẽ về
Nói xong cô và Ella bước đi, để lại 1 dấu hỏi to đùng với 3 chàng trai ngơ ngác nhìn nhau. Tối hôm đó, có 2 người không ngủ được, 1 người thơ thẩn thẩn thờ như kẻ ngốc, lo lắng và ghen tức. Còn người kia thì không hiểu tại sao mình lại đau lòng khi bị người đó quát, không hiểu tại sao mình lại lo lắng và không dám gặp mặt người đó.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận