Cùng thời điểm đó, trong căn nhà giản đơn tầm thường với diện tích khá rộng rãi ở phía bắc tiểu bang California (Hoa Kỳ).
Bên trong được bày trí vô cùng gọn gàng ngăn nắp với ti vi, bàn ghế, phòng ngủ, phòng ăn cùng phòng tắm, căn nhà với màu chủ đạo là hai gam màu trắng tinh khiết cùng xanh lá cây làm mát mắt người nhìn.
Bên ngoài căn nhà có treo một biển tên "Alexander".
Lúc này, Daniel mới từ văn phòng của mình trở về nhà, anh ta mệt mỏi mở khóa cửa bước vào.
Vụ buôn vũ khí với số lượng khổng lồ của David Jane đã thành công vận chuyển sang LasVegas, phía bên anh ta cùng đội cảnh sát hình sự bên đó đang phối hợp để điều tra làm rõ thông tin hơn.
Nhưng nào ngờ mấy ngày trước anh ta nhận được thông báo rằng David Jane cùng đồng bọn đã chết, hơn nữa xác còn bị phân hủy bốc mùi hôi thối tại lối vào bên trong khu nhà của các doanh nhân, nhân vật thượng lưu lớn.
Daniel nới lỏng cà vạt trên cổ, anh ta tùy tiện ngả người xuống ghế sofa nhỏ ở phòng khách nhà mình, đôi mắt nhìn lên trần nhà suy tư hồi lâu.
Bất chợt, kí ức về đêm hôm đó ào ạt ùa về, anh ta là người sống sót duy nhất trong tất cả các đồng nghiệp dưới trướng xung quanh, anh ta còn tận mắt chứng kiến những con người giống như quái vật đội lốt hình hài con người.
Nhưng vì sao hai kẻ bên cạnh David Jane cũng chết, bọn chúng mạnh như vậy cơ mà? Còn có rốt cuộc cậu thiếu niên hôm đó cảnh cáo anh là ai? The Run..
Dòng suy nghĩ hỗn độn tràn ngập vào não bộ khiến cho Daniel nhức đầu nhay nhay hai bên thái dương.
Ngoài The Killer ra thì những kẻ đó không phải là kẻ dễ dàng có thể đụng vào, vụ này phức tạp hơn anh ta nghĩ rất nhiều.
"Anh Daniel?"
Bên trong phòng ngủ với cánh cửa màu trắng, ở giữa cánh cửa còn treo bảng tên "phòng ngủ của Vivian" hình con vịt màu vàng vang lên âm thanh non nớt đáng yêu cắt ngang dòng suy tư của Daniel.
Anh ta thu lại vẻ mệt mỏi, nụ cười dịu dàng cùng cưng chiều lên tiếng.
"Ừ, anh đây."
Cạch.
Câu nói vừa dứt lời xong, tiếng mở cửa vang lên.
Bước ra là một cô bé tầm mười bốn mười lăm tuổi, mái tóc màu đen láy dài được buộc sang hai bên cao lên hai đỉnh đầu, bên trên còn thắt chiếc nơ màu trắng thật to, cô bé có khuôn mặt bầu bĩnh cùng làn da trắng như sữa rất đáng yêu, đôi mắt long lanh lấp lánh thuần khiết, cái mái ngố dài đến lông mày với hàng mi mắt vừa phải được kết hợp hài hòa, sống mũi cùng đôi môi trái tim xinh đẹp khiến cho người gặp người yêu người thích.
Cô bé khoác trên mình bộ váy ngủ hình trái tim dài qua đầu gối màu hồng nhạt, trên tay mảnh mai còn ôm chú gấu màu trắng to hơn bản thân mình cả nửa cái đầu.
Ánh mắt lấp lánh trong nháy mắt nhìn thấy Daniel liền lộ rõ vẻ vui mừng, đôi chân nhỏ không tự chủ được nhanh chóng chạy về phía anh ta, sau đó hướng tới cổ Daniel ôm thật chặt.
"Mừng anh đã về."
Daniel dịu dàng ôm cô bé trong lòng mình, rồi đưa tay xoa đầu.
"Ừ, nhưng bây giờ đã muộn quá rồi, em không đi ngủ còn thức đợi anh làm gì? Bệnh tình của em.."
Câu nói ngắt quãng làm không khí đột nhiên trầm xuống, ánh mắt Daniel buồn bã bi thương.
"Em muốn đợi anh mà, căn nhà chỉ có hai anh em mình ở, thiếu mất một người là thiếu mất một nửa trái tim rồi." Giọng nói non nớt đáng yêu thủ thỉ bên tai của Daniel vui sướng vang lên, câu nói này càng khiến cho anh đau lòng.
Vivian là em gái khác cha khác mẹ của anh, ngay sau khi cha ruột anh mất thì mẹ đã đi thêm bước nữa, anh ở cùng cha dượng và mẹ ruột của mình với niềm vui sướng ngắn ngủi bằng việc anh biết mình có thêm một em gái kém mình mười ba tuổi.
Cả gia đình bốn người sống rất hạnh phúc trong căn nhà bình yên giản dị.
Nhưng, tiệc vui nào rồi cũng đến lúc sẽ tàn, khi anh trưởng thành và đảm nhiệm nhiệm vụ đầu tiên của mình vào đúng sinh nhật năm hai lăm tuổi thì anh mới biết rằng..
em gái anh bị bắt cóc.
Cha mẹ đau đớn tìm kiếm, anh thì vừa tuyệt vọng vừa khẩn trương cực điểm điều tra.
Sau nửa tháng trời, cuối cùng con bé đã được cứu.
Nhưng điều đau đớn hơn nữa, khi về đến nhà, hai anh em chưa kịp gặp bố mẹ thì nghe tin họ qua đời vì tai nạn, còn em gái anh thì lại được chuẩn đoán là bị bệnh tim.
Quá khứ ùa về với số phận nghiệt ngã đè nặng lên gia đình anh khiến cho Daniel ôm chặt đứa trẻ trong lòng mình hơn, ánh mắt bi thương u buồn hiện rõ trên gương mặt của anh ta.
Bây giờ người thân duy nhất của anh là Vivian, nếu con bé xảy ra chuyện gì thì anh biết sống sao đây? Daniel trầm mặc suy nghĩ, bầu không khí im lặng u sầu lan tỏa khắp gian phòng khách.
Vivian như nhận thấy được tâm tư của anh trai, cô bé đẩy vai của Daniel ra, nở nụ cười tươi đáng yêu giơ chú gấu bông lên trước mặt anh rồi đóng giả.
"Daniel, Daniel, anh đừng buồn, Vivian là bạn em, cậu ấy sẽ sống thật lâu với anh."
Daniel trong tầm mắt thấy bộ dạng này của em gái, trong lòng không ngừng xót xa, đứa trẻ vô tư hồn nhiên với tuổi đời còn quá trẻ.
Vì sao con bé lại phải chịu đựng sự trừng phạt tàn nhẫn đến thế? Anh cố gắng không để cho nước mắt của mình rơi, Daniel cúi đầu mỉm cười.
"Đúng vậy, em gái anh sẽ sống thật lâu..
thật lâu với anh trai của em.."
Giọng nói có chút run rẩy của anh vang lên, Daniel với tay xoa đầu chú gấu bông với sống mũi hơi cay cay.
Anh không muốn để cho Vivian phải nhìn thấy vẻ yếu đuối của anh.
Con bé phải thật thoải mái và thật khỏe mạnh.
Cứ như vậy, cuộc nói chuyện của hai anh em diễn ra trong màn đêm tối tĩnh mịch, thời gian hai giờ ba mươi phút sáng giống như không là vấn đề đối với họ.
Nhưng, ai nào biết được, ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì, có phải không?.