The Son of Sobek

Tôi cố phân tích vấn đề. Tôi đã từng nghe cái cụm từ á thần trước kia rồi, nhưng đó không phải là một khái niệm Ai Cập. Có lẽ tên này cảm nhận được mối liên kết giữa tôi và Horus, biết tôi có thể sử dụng sức mạnh của vị thần này… nhưng tại sao hắn lại miêu tả mọi việc theo cách kì lạ như thế?
“Anh là gì?” tôi hỏi. “Nửa đấu pháp sư, nửa thủy pháp sư à? Anh ở Nome nào?”
Hắn cười gay gắt. “Này anh bạn, tôi không biết cậu đang nói cái gì cả. Tôi không chơi với thần lùn gnome. Thần Rừng thì đôi khi. Thậm chí Cyclops cũng có. Nhưng gnome thì không.”
Mất máu làm tôi cảm thấy chóng mặt.Từ ngữ của hắn nhảy vòng quanh trong đầu tôi như mấy quả bóng sổ số: Cyclops, thần rừng, á thần, Kronos. Trước đó hắn còn đề cập đến Ares. Đó là thần Hy Lạp, không phải Ai Cập.
Tôi cảm thấy như Duat đang mở ra phía dưới mình, toan lôi tôi xuống vực sâu. Hy lạp… không phải Ai Cập.
Một ý tưởng bắt đầu hình thành trong tâm trí. Tôi không thích nó. Thật ra, nó làm tôi sợ phát khiếp cả Horus.
Dù đã uống rất nhiều nước đầm lầy, cổ họng tôi khô đắng. “Nghe này,” tôi nói, “Tôi xin lỗi vì đã tấn công anh bằng thần chú nắm đấm đó. Đó chỉ là tai nạn thôi. Nhưng điều tôi không hiểu là… đáng lẽ nó phải giết chết anh rồi. Nhưng lại không. Tôi chẳng hiểu gì cả.”
“Đừng thất vọng thế chứ,” hắn lầm bầm. “Nhưng mà tiện thể đang nói về chủ đề này đáng lẽ cậu cũng phải chết rồi. Không nhiều người có thể đấu với tôi như thế. Và đúng ra thì thanh kiếm của tôi phải làm bốc hơi con cá sấu của cậu rồi.”
“Lần cuối cùng nhé, đó không phải là cá sấu của tôi.”
“Ờ, sao cũng được.” Vẻ mặt tên Trại viên vẻ khó hiểu. “Vấn đề là tôi đã đâm con cá sấu đấy khá là ngọt, nhưng tôi chỉ làm nó giận thêm thôi. Đáng lẽ Thiên Thai phải biến nó thành bụi rồi.”
“Đồng Thiên Thai?”
Cuộc đối thoại của chúng tôi bị cắt ngang bởi một tiếng hét từ khu dân cư lân cận – một tiếng hét thất thanh của một đứa trẻ.
Tim tôi chùng xuống. Mình thật đúng là thằng ngốc. Tôi hoàn toàn quên mất lí do mình có mặt ở đây.
Tôi nhìn thẳng vào mắt tên Trại viên. “Chúng ta cần ngăn chặn con cá sấu này.”
“Đình chiến,” hắn đề nghị.
“Ừ,” tôi nói. “Chúng ta có thể tiếp tục kiếu liễu nhau sau khi chăm con cá sấu.”
“Đồng ý. Bây giờ thì cậu làm ơn cởi trói tay cầm kiếm của tôi ra khỏi đầu được không? Tôi đang cảm thấy mình như một con kì lân điên khùng đây.”
Tôi không khẳng định là cả hai tin tưởng lẫn nhau, nhưng ít ra thì lúc này chúng tôi cùng chung chí hướng. Hắn triệu đôi giày ra khỏi sông – tôi không biết làm thế nào – và mang chúng vào chân. Rồi hắn giúp tôi băng cổ tay lại bằng một mảnh vải lanh và chờ đợi trong khi tôi uống một nửa chỗ thuốc của mình.
Sau đó, tôi cảm thấy đủ khỏe để chạy theo hắn về phía tiếng hét.
Tôi tưởng thể chất mình rất tốt – với những bài luyện tập phép thuật chiến đấu, kéo những bức tượng nặng chịch và chơi bóng rổ với Khufu cùng lũ bạn khỉ đầu chó của nó (khỉ đầu chó không đùa nghịch khi nói đến rổ). Vậy mà tôi phải khốn đốn lắm mới bắt kịp tên Trại viên.
Nhắc mới nhớ, tôi bắt đầu mệt phải gọi hắn như thế.
“Tên anh là gì?” tôi hỏi, thở hồng hộc chạy theo phía sau.
Hắn cẩn trọng liếc tôi. “Tôi không chắc có nên nói với cậu hay không. Tên có thể rất nguy hiểm.”
Tất nhiên hắn đúng. Tên nắm giữ sức mạnh. Cách đây không lâu, đứa em gái Sadie đã biết được ren của tôi, tên bí mật và chuyện ấy vẫn còn gây cho tôi nhiều mối lo âu. Thậm chí với tên thông thường của ai đó, một pháp sư điêu luyện cũng có thể gây ra nhiều phiền toái.
“Cho công bằng,” tôi nói. “Tôi trước. Tôi là Carter.”
Tôi đoán hắn đã tin tôi. Vết hằn quanh mắt hắn giãn ra một chút.
“Percy,” hắn tiếp lời.
Tôi ngạc nhiên vì đó là cái tên hiếm – tên Anh, có lẽ thế, dù hắn nói và cư xử rất giống người Mỹ.
Chúng tôi nhảy qua một thân cây mục và cuối cùng thì cũng ra khỏi đầm lầy. Khi tôi bắt đầu leo lên con dốc đầy cỏ để đến căn nhà gần đó thì có thêm nhiều tiếng la hét vọng lên. Không phải là một dấu hiệu tốt.
“Cảnh báo trước,” tôi nói với Percy, “anh không giết con quái vật này được đâu.”
“Cứ chờ đấy,” Percy càu nhàu.
“Không, ý tôi là nó bất tử.”
“Tôi nghe thế nhiều rồi. Tôi cũng đã làm bốc hơi rất nhiều con bất tử và gửi trả chúng về Tartarus.”
Tartarus? Tôi nghĩ.
Nói chuyện với Percy làm tôi nhức đầu kinh khủng. Nó làm tôi nhớ lại cái hôm bố đưa tôi đến Scotland để nghe một bài diễn thuyết về Ai Cập học. Tôi đã cố bắt chuyện với vài người địa phương và biết họ có thể nói tiếng Anh, nhưng tất cả các câu từ dường như biến thành một ngôn ngữ khác – từ vựng khác, phát âm khác – và tôi tự hỏi họ đang nói cái quái gì vậy. Percy như thế đấy. Hắn và tôi gần như sử dụng cùng một ngôn ngữ – phép thuật, quái vật, vân vân và vân vân. Nhưng từ vựng của hắn hoàn toàn sai.
“Không,” tôi thử lại, đã leo được nửa con dốc. “Con quái vật này là petsuchos – con trai của Sobek.”
“Sobek là ai?” hắn hỏi.
“Chúa tể cá sấu. Thần Ai Cập.”
Câu nói đó làm hắn khựng lại giữa đường. Hắn nhìn tôi chằm chằm và tôi thề là không khí xung quanh chúng tôi đã biến thành điện. Một giọng nói sâu trong tâm trí tôi cất tiếng: Câm miệng. Đừng nói gì với hắn nữa.
Percy liếc nhìn thanh khopesh tôi vừa nhặt từ dòng sông lên, rồi cái đũa phép giắt chỗ thắt lưng. “Thật ra thì cậu từ đâu tới.”
“Gốc gác á?” tôi hỏi. “Los Angeles. Giờ thì tôi sống ở Brooklyn.”
Điều đó chẳng làm hắn cảm thấy đỡ hơn. “Vậy là con quái vật này, con pet-suck-o hay là cái gì đấy…”
“Petsuchos,” tôi nói. “Đó là tiếng Hy Lạp, nhưng con quái vật này ở Ai Cập.
Nó là linh vật ở đền Sobek, được tôn thờ như thánh sống.”
Percy lẩm bẩm. “Cậu nói như Annabeth.”
“Ai?”
“Không có gì. Bỏ quan phần lịch sử đi. Làm thế nào để giết nó?”
“Tôi đã nói…”
Một tiếng hét nữa vang lên từ phía trên, theo sau đó là một tiếng CRẮC lớn, như tiếng động phát ra từ máy nghiền kim loại.
Chúng tôi chạy nước rút lên đỉnh đồi rồi nhảy qua hàng rào vào sân sau nhà ai đó và tiến vô một ngõ cụt.
Trừ con cá sấu khổng lồ ngay giữa lòng đường, khu dân cư này có thể có ở bất cứ đâu trên đất Mỹ. Bọc quanh ngõ cụt là sáu ngôi nhà một tầng với lan can, xe hơi đậu trên đường, thùng thư chỗ vỉa hè và cờ treo trước cổng.
Không may là cái cảnh đất Mỹ ấy đã bị phá hủy bởi con quái vật đang bận rộn xơi một chiếc Prius có miếng dán mang dòng chữ “Con chó xù của tôi thông minh hơn học sinh danh dự của bạn”. Có lẽ con petsuchos tưởng chiếc Toyata là một con cá sấu khác và nó đang khẳng định chủ quyển lãnh thổ của mình. Hoặc có lẽ nó chỉ đơn giản không ưa gì chó xù và/hoặc học sinh danh dự.
Dù là vì cái gì chăng nữa, một con cá sấu trên bờ trông còn kinh khủng hơn khi nó ở dưới nước. Nó dài khoảng bốn mươi bộ, to như cái xe tải chở hàng với cái đuôi khổng lồ và mạnh đến nỗi làm lật hàng đống xe hơi mỗi lần quật đuôi. Da nó màu lục đen và có nước phun ra quanh chân. Tôi nhớ có lần Sobek bảo tôi là mồ hôi thần thánh của ông ta tạo ra các dòng sông trên thế giới. Tởm. Tôi đoán con quái vật này cũng có kiểu đổ mồ hôi thần thánh đó. Tởm gấp đôi.
Đôi mắt con quái thú sáng lên màu vàng bợn. Hàm răng lởm chởm trắng nhách. Nhưng điều kì quái nhất là trang sức của nó. Vòng quanh cổ của con quái là một dây xích bằng vàng tinh xảo với cực nhiều đá quý đủ để mua cả một hòn đảo riêng.
Chính cái vòng cổ giúp tôi xác định con quái vật này là petsuchos lúc ở đầm lầy. Tôi đọc và biết được rằng linh vật của Sobek đeo cái gì đấy giống thế này ở Ai Cập, nhưng chuyện con quái thú này làm gì ở khu dân cư của Long Island thì tôi chả biết gì hết trơn.
Khi tôi và Percy xuất hiện, con cá sấu dộng hàm xuống và cắn chiếc Prius màu lục làm đôi, miểng kiếng, kim loại và mấy mảnh túi khí văng ra khắp vỉa hè.
Ngay khi nó nhả đống phế liệu ra, sáu đứa nhóc từ đâu đột nhiên xuất hiện – rõ là bọn chúng vừa trốn sau mấy cái xe khác – và lao về phía con quái vật, hét to đến bể phổi.
Tôi không thể tin vào mắt mình. Bọn nó chỉ là tụi nhóc tiểu học, không có bất kì thứ vũ khí gì ngoại trừ bóng nước và súng nước Super Soakers. Tôi đoán chúng đang trong đợt nghỉ hè và chơi đấu nước thì con bị con quái thú phá đám.
Không có người lớn nào ở đây. Có lẽ họ đều đang làm việc. Hoặc có lẽ họ đang trốn trong nhà, bất tỉnh vì sợ.
Bọn trẻ trông có vẻ tức giận hơn là sợ. Chúng chạy quanh con cá sấu, những trái bóng nước chúng quăng lên chả hại gì tới con quái vật.
Vô dụng và ngu ngốc? Phải. Nhưng tôi không thể không ngưỡng mộ sự dũng cảm của chúng. Bọn nhóc đang cố gắng hết sức để đối phó với con quái vật đến phá rối khu phố bọn chúng.
Có thể chúng thấy đây là một con cá sấu. Nhưng cũng có thể não bộ của người thường làm bọn nhóc nghĩ đây là một con voi xổng chuồng trốn khỏi sở thú hoặc một tay xế điên lái xe chở hàng FedEx đang muốn tự tử.
Dù bọn nhóc thấy gì chăng nữa, chúng cũng đang gặp nguy hiểm.
Cổ họng tôi thắt lại. Tôi nghĩ về mấy đứa học viên ở Nhà Brooklyn, những đứa không lớn hơn bọn nhóc này là bao và bản năng “anh cả” xuất hiện. Tôi phóng xuống đường và la to, “Tránh xa nó ra! Chạy đi!”
Tôi quăng cây đũa phép của mình thẳng vào đầu con cá sấu. “Sa-mir!”
Cây gậy đập vào mõm con vật và ánh sáng xanh lượn dọc thân nó. Trên da nó, kí tự tượng hình mang nghĩa đau đớn nhấp nháy.
Những chỗ xuất hiện ánh sáng xanh trên da con cá sấu bốc khói và phát sáng, làm con quái vật vặn vẹo và rống lên bực tức.
Bọn nhóc chạy tán loạn, trốn sau những chiếc xe bể nát và các thùng thư. Conpetsuchos quay đôi mắt vàng về phía tôi.
Đứng kế bên tôi, Percy huýt sáo nho nhỏ. “Ờ, cậu có được sự chú ý của nó rồi đấy.”
“Ừ.”
“Cậu chắc chúng ta không thể giết nó chứ?” hắn hỏi.
“Ừ.”
Con cá sấu dường như đang lắng nghe cuộc đối thoại của chúng tôi. Đôi mắt vàng của nó liếc qua liếc lại giữa hai người, như thể đang quyết định coi nên thịt ai trước.
“Thậm chí anh có thể phá hủy được cơ thể nó,” tôi nói, “nó cũng chỉ xuất hiện lại ở đâu đó gần đây. Thấy cái vòng cổ kia không? Nó yểm sức mạnh của Sobek. Để đánh bại con quái, chúng ta cần gỡ cái vòng đó ra. Rồi con petsuchos có thể sẽ co lại như một con cá sấu bình thường.”
“Tôi ghét cái từ có thể,” Percy lầm bầm. “Được thôi. Tôi đi lấy cái vòng cổ. Cậu đánh lạc hướng nó.”
“Tại sao tôi phải là người đánh lạc hướng nó?”
“Vì cậu phiền nhiễu hơn,” Percy nói. “Chỉ cần cố đừng để bị nuốt nữa là được.”
“Gào!” con quái vật rống lên, hơi thở nó có mùi như thùng rác nhà hàng hải sản.
Tôi đang tính tranh cãi rằng Percy cũng đầy phiền nhiễu, nhưng tôi không có cơ hội. Con petsuchos lao đến và đặc-công-chiến-hữu mới của tôi chạy tránh một bên, bỏ mặc tôi ngay giữa con lộ tử thần.
Ý nghĩ ngẫu nhiên đầu tiên: Bị ăn thịt hai lần trong một ngày xấu hổ chết được.
Liếc qua bên, tôi thấy Percy lao về sườn phải của con quái. Bọn nhóc người thường ra khỏi chỗ trốn của chúng, la hét và ném thêm nhiều bóng nước như thể chúng đang cố bảo vệ tôi.
Con petsuchos bò về phía tôi, bộ hàm mở rộng chuẩn bị cho cú táp.
Và tôi tức lên.
Tôi đã phải đối mặt với vị thần Ai Cập tồi tệ nhất. Tôi đã lao vào Duat và du lịch quanh Đất Quỷ. Tôi đã đứng tại bờ vực Hỗn mang. Và tôi sẽ không đầu hàng trước một con cá sấu quá khổ.
Không khí xung quanh lách tách đầy năng lượng khi hiện thân chiến đấu ảo hình thành quanh cơ thể tôi, một lớp ánh sáng xanh dương mang dáng hình Horus.
Nó nâng tôi khỏi mặt đất cho tới khi tôi lơ lửng giữa thân một chiến binh đầu chim ưng cao hai mươi bộ. Tôi bước về phía trước, chuẩn bị sẵn sàng và hiện thân bắt chước động tác của tôi.
Percy la lên, “Lạy Hera! Cái quái gì…?”
Con cá sấu đâm sầm vào tôi.
Nó suýt làm tôi ngã nhào. Bộ hàm ngậm quanh cánh tay ảo không cầm kiếm, nhưng tôi chém thanh kiếm xanh của chiến binh chim ưng vào cổ con cá sấu.
Có lẽ con petsuchos không thể chết. Nhưng tôi hy vọng ít nhất thì nó sẽ cắt trúng cái vòng cổ nơi tập trung năng lượng của nó.
Không may là cú vung của tôi chệch hướng. Tôi chém vào vai con quái vật, cắt vào da nó. Thay vì đổ máu, nó đổ cát, điều bình thường của một con quái vật Ai Cập. Lẽ ra là tôi đang sảng khoái khi chứng kiến nó phân rã hoàn toàn, nhưng chuyện đó không xảy ra. Ngay sau khi tôi lôi lưỡi kiếm lên, vết thương bắt đầu khép lại và cát bắt đầu đổ chậm dần. Con cá sấu quật đầu qua lại, kéo tôi ngã xuống đất rồi đớp lấy cánh tay ảo và lắc như một con chó với cái đồ chơi để gặm của nó.
Khi nó thả ra, tôi bay thẳng vào căn nhà gần nhất và đâm sầm xuyên mái nhà, để lại cái hố hình-chiến-binh-chim-ưng to khủng khiếp trong phòng khách nhà ai đó. Tôi hy vọng mình không vô tình đè bẹp người trần yếu đuối nào đấy ngay lúc người ta đang theo dõi Dr Phil.
Tầm nhìn rõ hơn và tôi thấy hai việc làm mình tức điên lên. Thứ nhất, con cá sấu lại lao về phía tôi lần nữa. Thứ hai, anh bạn mới Percy đang đứng giữa lòng đường, nhìn tôi chằm chằm ngạc nhiên. Rõ ràng là hiện thân chiến đấu ảo của tôi đã làm hắn giật mình đến nỗi quên mất nhiệm vụ.
“Cái quái quỉ gì thế?” hắn hỏi lớn. “Cậu ở bên trong một người-gà phát sáng khổng lồ!”
“Chim ưng!” tôi la lên.
Tôi quyết định nếu mình có thể sống sót sau ngày hôm nay, tôi phải đảm bảo tên này sẽ không bao giờ gặp Sadie. Cả hai chắc chắn sẽ lần lượt sỉ nhục tôi cho đến hết quãng đời còn lại. “Giúp một tí được không?”
Percy tỉnh lại và chạy về phía con cá sấu. Khi con quái lại gần, tôi đá vào mõm nó, làm nó hắt hơi và lắc đầu đủ lâu để mình có thể thoát ra khỏi căn nhà bị tàn phá này.
Percy nhảy lên đuôi con vật và chạy về phía gáy nó. Con quái thú quật qua quật lại, da nó bắn nước khắp mọi nơi, nhưng bằng cách nào đó, Percy vẫn xoay xở đứng vững được. Tên này ắt phải tập gym hay gì đấy.
Trong khi đó, bọn nhóc người trần đã tìm thấy những thứ đạn tốt hơn – đá, mảnh kinh loại từ những chiếc xe phế liệu, thậm chí vài vành sắt của bánh xe – và chúng đang liệng những thứ đấy về con quái vật. Tôi không muốn con cá sấu quay sự chú ý qua bọn trẻ.
“Này!” tôi vung thanh khopesh vào mặt con cá sấu – một cú chém vững vàng đáng lẽ đã cắt lìa hàm dưới. Thay vì thế, nó táp lưỡi kiếm thế nào đó. Cả hai vật lộn giành giật thanh kiếm phát sáng màu xanh, tiếng rin rít phát ra từ miệng nó và vài cái răng hóa thành cát. Tôi thấy mệt, nhưng con cá sấu vẫn tiếp tục giật giật thanh kiếm.
“Percy!” tôi la lên. “Ngay đi!”
Percy nhào về phía cái vòng cổ. Hắn bám chắc và bắt đầu đập vào các mắt xích vàng, nhưng thanh kiếm bằng đồng không tạo ra lấy một vết lõm.
Trong lúc đó, con cá sấu đang cố gắng như điên để giật cây kiếm khỏi tay tôi. Hiện thân chiến đấu ảo bắt đầu nhấp nháy.
Triệu hồi một hiện thân ảo chỉ có thể thực hiện được trong thời gian ngắn, giống như chạy như hết tốc lực. Bạn không thể thực hiện lâu được, nếu không bạn sẽ bất tỉnh. Tôi đang đổ mồ hôi và thở gấp. Tim đập nhanh hơn. Nguồn năng lượng của tôi đang cạn kiệt nghiêm trọng.
“Nhanh lên,” tôi bảo Percy.
“Không cắt được!” hắn nói.
“Cái móc,” tôi nói. “Phải có một cái móc.”
Ngay sau khi dứt lời, tôi nhìn thấy nó – tại cổ họng con quái vật, một cái mảnh khảm bầu dục bằng vàng có các kí tự tượng hình đọc lấy Sobek. “Kia – ở phía dưới!”
Percy trèo xuống chỗ mắt xích phía dưới, nhưng ngay lúc đó, hiện thân ảo của tôi biến mất. Tôi ngã xuống đất, kiệt sức và chóng mặt. Điều duy nhất cứu cái mạng tôi là con cá sấu đang giật lấy thanh kiếm ảo. Khi thanh kiếm biến mất, con quái văng ngược ra sau và đè nát một chiếc Honda.
Bọn nhóc người trần chạy tán loạn. Một đứa lao xuống gầm một chiếc xe, nhưng cái xe biến mất ngay sau đó – bị đuôi con cá sấu đập văng lên trời.
Percy xuống đến phía dưới của cái vòng cổ và đang bám thật chặt để giữ cái mạng mình. Thanh kiếm của hắn đã biến mất. Có lẽ hắn đã làm rớt.
Trong khi đó, con quái thú đứng vững trở lại. Tin tốt: có vẻ nó không nhìn thấy Percy. Tin xấu: nó chắc chắn nhìn thấy tôi, và nó rất giận dữ.
Tôi không còn sức để chạy chứ nói gì đến sử dụng pháp thuật mà chiến đấu.
Lúc này, bọn nhóc người trần với mấy quả bóng nước và vài hòn đá có nhiều cơ hội ngăn chặn con cá sấu hơn cả tôi.
Từ đằng xa có tiếng còi xe. Ai đó đã gọi cho cảnh sát và việc đấy cũng chẳng làm tôi vui hơn tí gì. Điều đó chỉ có nghĩa là thêm nhiều người nữa đang chạy đến đây nhanh nhất có thể để tình nguyện làm bữa vặt cho con cá sấu.
Tôi lùi vào lề đường và cố – một cách hết sức vớ vẩn – nhìn chằm chằm vào con quái vật. “Ngồi yên nào cậu bé.”
Con cá sấu khịt mũi. Da nó chảy nước như một cái đài phun nước kinh nhất thế giới, giày tôi kêu “bọp” theo từng bước chân. Đôi mắt vàng bợn hí lại, có lẽ vì hứng thú. Nó biết tôi bất lực.
Tôi vọc tay vào túi. Thứ duy nhất tôi tìm được là một cục sáp. Không có thời gian để làm một shabti hoàn chỉnh, nhưng tôi có ý khác hay hơn. Tôi thả cái túi xuống và bắt đầu dùng hai tay một cách điên loạn để làm mềm nó.
“Percy?” tôi gọi.
“Tôi không gỡ cái móc được!” hắn la lên. Tôi không dám rời mắt khỏi con cá sấu, nhưng gần biên tầm nhìn, tôi có thể thấy Percy đang dộng nắm đấm vào cái móc. “Có một loại bùa phép nào đó?”
Đó là câu thông minh nhất hắn nói được từ chiều đến giờ (và không phải là hắn nói được nhiều câu thông minh để mà chọn ra). Cái móc là một mảnh khảm chữ tượng hình. Cần phải có một pháp sư để tìm hiểu cách mở nó ra. Dù Percy là cái gì hay là ai chăng nữa, hắn rõ ràng không phải là pháp sư.
Tôi vẫn đang nặn cục sáp, cố tạo hình thành một cái tượng nhỏ thì con cá sấu quyết định ngưng việc thưởng thức phút giây chiến thắng và ăn thịt tôi cho xong. Khi nó nhào tới, tôi quăng shabti chỉ mới thành hình một nửa của mình ra và hô thần chú.
Ngay lập tức, con hà mã dị dạng nhất thế giới sống dậy giữa không trung. Nó đâm thẳng vào lỗ mũi trái của con cá sấu và kẹt luôn ở đấy, hai chân mũm mĩm phía sau đạp tứ tung.
Đây không hẳn là chiến thuật hay nhất của tôi, nhưng một con hà mã kẹt trong lỗ mũi cũng đã đủ để nó mất tập trung. Con cá sấu rít lên, trượt chân và lắc lắc cái đầu, Percy ngã xuống và lăn qua một bên, suýt nữa bị nghiền nát dưới bàn chân khổng lồ của con quái. Hắn chạy lên lề đường về phía tôi.
Tôi kinh dị nhìn sinh vaath bằng sáp của mình giờ là một con(dù rất xí) hà mã sống, cố luồn vô lách ra khỏi lỗ mũi con cá sấu hay mở đường vô sâu trong xoang mũi con bò sát hơn thì tôi không chắc.
Con cá sấu quật tới quật lui và Percy kịp thời chộp lấy tôi, kéo tôi ra khỏi hướng dậm chân của nó.
Cả hai chạy qua phía đối diện của cái ngõ cụt, chỗ bọn nhóc đang tụ tập. Thật ngạc nhiên là chả đứa nào bị thương cả. Con cá sấu tiếp tục đập ầm ầm và quật túi bụi vào mấy căn nhà để cố thông lỗ mũi.
“Cậu ổn chứ?” Percy hỏi tôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui