Hermione ngước mắt lên nhìn thủ phủ rộng lớn đang hiện lù lù ngay trước mặt cô và nuốt đánh ực một cách lo lắng. Hôm nay là ngày đầu tiên cô làm việc cho gia đình thuần chủng này và chẳng chắc mình mong muốn gì. Cô mới nhận được công việc này từ cách đây một tuần, cơ quan môi giới việc làm đã trả lời thư cô trong vòng hai ngày và nói rõ địa điểm cũng như lương tháng mà cô sẽ được nhận. Nhưng họ không nói cho cô biết tên của gia đình đó.
Cơ quan môi giới việc làm dành cho Máu bùn, viết tắt là MEA (Mudblood Employment Agency – ND), là một tổ chức lớn chuyên săn tìm Máu bùn và đánh dấu họ bằng những con số. Việc này cũng chẳng khó khăn gì; mấy năm về trước, hầu như toàn bộ dân Muggle đã bị giết hại chỉ với một lời nguyền độc nhất của Voldemort. Giờ trên đường phố chỉ còn phù thủy gốc Muggle, phù thủy lai và thuần chủng nên không khó để nhận ra họ là ai. Bất cứ phù thủy nào cần một công việc từ MEA, họ ngay lập tức sẽ tra tìm một con số bất kỳ và liên lạc với chủ sở hữu của nó. Hermione là người may mắn được chọn.
Đôi lúc Hermione không hiểu nổi mình muốn thế nào hơn. Sống như là tài sản của ai đó và luôn luôn bị giám sát hay là sống trong đói khổ và dành cả đời lang thang trên những con phố bẩn thỉu mà người ta hay gọi là “Thị Trấn Máu Bùn”? Chẳng có cái nào nghe vẻ dễ chịu hơn cả, giờ thì cô không có sự lựa chọn – trung tâm đó đã gắn Hermione với một con số và tước đũa phép của cô. Không có đũa phép, cô không còn khả năng sử dụng pháp thuật, giống như những phù thủy lai và máu bùn còn lại.
Hermione thở dài và nhìn bộ đồ rách tả tơi của mình lần cuối trước khi tiến đến gõ cửa. Trong khi đợi ai đó ra mở cửa, cô lấy chiếc áo cáu bẩn của mình để quệt nước mắt. Thế là quá đủ để gây ấn tượng ban đầu, cô nghĩ buồn bã. Tất nhiên, đến bây giờ thì Hermione đã quá quen với việc mặc những bộ đồ tồi tàn không-thể-chấp-nhận nổi; tuy nhiên sẽ tốt hơn nếu được mặc thứ gì đó mà không bị chắp vá tả tơi, dù chỉ một lần duy nhất.
Cuối cùng thì cánh cửa bằng sắt cũng được mở ra và khuôn mặt già nua của người quản gia xuất hiện. Ông ta nhìn Hermione một cách ngờ vực và hỏi cô bằng giọng khàn khàn, “Cô muốn gì?”
“Tôi là người … giúp việc mới của gia đình,” cô đáp lo lắng.
Ông ta gật đầu và bước vào bên trong. Cánh cửa được mở rộng ra vài inch để Hermione có thể len vào. Ngay lập tức, cô há hốc mồm ngạc nhiên trước cảnh tượng đang chào đón mình.
Căn nhà này không giống như những gì mà cô đã từng thấy hay thậm chí nhớ được. Bốn bức tường được làm bằng những tấm khảm tuyệt đẹp. Những ký tự của một thứ ngôn ngữ cổ được vẽ bằng nước sơn màu bạc trên nền trần nhà đen tuyền, và ánh sáng từ những chùm đèn khổng lồ treo chính giữa hành lang rộng lớn làm bằng pha lê phản chiếu hình ảnh của chúng. Hai chiếc cầu thang bằng cẩm thạch lượn vòng về bên trái và bên phải Hermione, và về phía cuối hành lang là hai cánh cửa với những tay nắm màu bạc hình mãng xà.
Khi đang nhìn quanh căn phòng trong kinh ngạc, Hermione nghe thấy tiếng ai đó vọng lại từ cầu thang. Ngay lập tức, cô quay lại và cúi chào một cách kính cẩn. Khi ngẩng mặt lên, cô cảm thấy máu mình như đang đông lại.
Pansy Malfoy, hay từng được biết đến là Pansy Parkinson, đang đứng ở chân cầu thang với một tay vịn chặt ở lan can và một tay đặt lên hông. Mái tóc vàng hoe của cô ta được búi cao lên, ít nhất là sáu phân so với chiều cao của cổ và lớp phấn trang điểm bám chặt vào khuôn mặt nhợt nhạt.
“Thôi được rồi, Bingley,” cô ta nói bằng giọng cao vót khi tiến về phía hai người họ.
Người quản gia gật đầu kính cẩn và lùi về một góc tối phía sau Hermione. Giờ thì hai người phụ nữ đang mặt đối mặt.
“Vậy ra cô là Máu Bùn mà họ gửi đến cho chúng tôi,” Pansy đăm chiêu khi đi lòng vòng quanh Hermione, săm soi cô từng chút một. “Trông cô quen lắm…”
Hermione chợt nhận ra những gì Pansy vừa nói, toàn thân cô bất động – cô sắp làm việc cho gia đình Malfoy. Cô ghét cái tên này hơn bất cứ thứ gì khác, kể cả khi ở trường, kể cả sau cuộc chiến. Chồng của Pansy, Draco, là kẻ thù thời thơ ấu của cô.
Ôi làm ơn, làm ơn đừng nhận ra tôi, Hermione cầu nguyện trong thâm tâm khi Pansy tiếp tục dò xét cô.
“Cô được nhận,” Pansy đột ngột nói lớn. “Tất nhiên, cô cần có một bộ đồ mới. Những thứ,” cô ta khịt mũi một cách kinh tởm khi liếc nhìn bộ đồ cáu ghét mà Hermione đang mặc, “…rác rưởi này phải bỏ đi ngay lập tức.”
“Vâng, thưa bà chủ,” Hermione nói khẽ. Cô đang phải kìm nén sự hoảng loạn khi nghĩ đến cảnh phải làm việc cho gia đình Malfoy.
Thôi ngay, cô nhủ thầm với bản thân mình. Mày còn may mắn chán khi có được một công việc. Jeanne tội nghiệp vẫn đang phải đợi chờ kia kìa… Cố nén một nụ cười, cô hỏi, “Khi nào thì tôi có thể bắt đầu?”
“Ngày mai. Bây giờ thì đi xuống lầu, chỗ ở của cô đã được sắp xếp rồi.” Ném một cái nhìn khinh bỉ cuối cùng về phía Hermione, Pansy rời phòng mà hương thơm đắt tiền từ quần áo cô ta vẫn bay phảng phất.
“Lối này,” người quản gia càu nhàu, nắm cánh tay Hermione một cách thô bạo và lôi cô đi cùng khi ông ta bước xuống hành lang. Cuối hành lang đó có một cánh cửa nhỏ làm bằng sắt, ông ta mở ra và dẫn cô xuống những bậc cầu thang vừa mới xuất hiện.
Ở cuối chân cầu thang mục rữa bằng gỗ là một căn phòng nhỏ hình chữ nhật. Nó có vẻ không được coi sóc cẩn thận vì mạng nhện chăng đầy các ngóc ngách, và hàng tá những vệt bụi bẩn chạy dọc sàn đá. Một chiếc giường nhỏ được đặt giữa phòng, bao phủ trên tấm nệm là một lớp bụi dày. Một ngăn tủ nhỏ được đặt ở phía bức tường bên phải, một chiếc kính vỡ được gắn trên đó. Điều này cho thấy căn phòng này đã không được sử dụng trong hàng thế kỷ.
"Tôi sẽ ngủ ở đây sao?" Hermione hỏi ngờ vực.
"Phải, và nếu cô có vấn đề gì với căn phòng này, tôi khuyên cô không nên tranh cãi với chủ nhân làm gì," người quản gia cười châm chọc. Lão nở một tràng cười khúc khích khô khốc rồi rời phòng mà không nói gì thêm.
Giờ thì chỉ còn Hermione đứng một mình trong phòng. Cô cẩn thận đi vòng quanh, nhăn nhó khi lòng bàn chân trần của mình chạm vào những hạt sạn và vài viên sỏi.
"Ít ra thì nơi này cũng khá khẩm hơn nơi trước," cô tự nhủ, ám chỉ đến cái tủ đồ chật hẹp đã từng là phòng của cô khi cô là người ở cho gia đình trước đó. "Phải, rõ ràng là nơi này tốt hơn hẳn."
Hơi lưỡng lự, Hermione ngồi xuống chiếc giường. Cô đột nhiên hắt hơi khi cả đám bụi bay lên chào đón mình. "Ưm, có lẽ không tốt hơn nhiều lắm..."
Khi Hermione nằm xuống giường, cô nàng nhắm mắt lại. Lại một ngày nữa trôi qua với một công việc mới. Hít một hơi thật mạnh, cô mở toang cánh cửa tâm hồn và để những suy nghĩ hỗn độn của mình có dịp tràn vào.
Bốn năm sống trong địa ngục. Những Luật lệ kiểm soát Máu Bùn chết tiệt... Mình tự nhủ mọi chuyện sẽ như thế nào nếu Voldermort không giành chiến thắng. Nghĩ lại đi Hermione, đừng bao giờ tơ tưởng đến điều đó. Mày có thể bị giết vì quá hạnh phúc hay gì đó đấy.
Với một tiếng thở dài khe khẽ, Hermione trở mình qua một bên và cố gắng đẩy những suy nghĩ tiêu cực ra khỏi đầu. Có lẽ được phép bước vào cuộc sống phục vụ những gia đình thuần chủng cũng không quá tệ. Không phải tất cả bọn họ đều tệ bạc. Chỉ khoảng 99% thôi... Hừmmm, nhưng họ là gia đình MALFOY. Nếu Draco nhận ra mày thì mày chỉ còn nước chết. Phải, đó là những gì mày sẽ làm. Nhưng không, mày không thể làm vậy. Thôi ngay cái kiểu sợ hãi này đi, Granger. Hồi ở Hogwarts Malfoy đã không thể đánh bại mày và bây giờ mày cũng không thể để hắn ta làm thế.
Những suy nghĩ rối rắm quay mòng mòng trong tâm trí Hermione khi cô vùi mặt vào gối. Cô cố gắng không khóc; nhưng rốt cuộc thì cô đã khóc ròng trong vài năm gần đây đến mức không có chút nước mắt nào còn sót lại. Và rồi cô chìm vào giấc ngủ khi đã quá kiệt sức.
Khi Hermione tỉnh dậy, cô thấy không thoải mái khi có cảm tưởng ai đó đang ở trong phòng. Cố gắng gượng dậy, cô suýt chút nữa đã hét ầm lên khi trông thấy một bóng người cao ráo với mái tóc bạch kim đang đứng ở chân giường. Tim cô đập thình thịch khi cô nhận ra người đó là Draco Malfoy.
"Vậy ra cô là người hầu mới của gia đình tôi," hắn nhận xét khi nhướng mày về phía Hermione. Đôi mắt xám cứng rắn của hắn nhìn cô từ đầu đến chân, và cô cố gắng kiềm chế mong muốn kéo tấm chăn mỏng lên che chắn. Cái cách mà hắn thăm dò kỹ lưỡng khiến cô có cảm giác như thể mình đang nằm trước mặt hắn mà không có lấy một mảnh vải che thân.
"Vâng," cô đáp cứng nhắc.
Đôi mắt hắn mở to hơn một chút. "Tôi nhận ra giọng nói này..." hắn nói dè chừng trong khi cái nhìn càng trở nên dữ dội.
Mình đúng là một con ngốc.
Đột nhiên Draco cười phá lên. "Granger? Có phải cô đó không?"
Cô cảm thấy ngượng vô cùng và chỉ chăm chăm nhìn xuống sàn.
"Lạy Merlin, thật tuyệt. Hermione Granger, nô lệ tình dục của Potter. Tôi không thể tin được cô là đứa Máu Bùn làm việc cho gia đình tôi."
Cô giận dữ rủa thầm trong miệng.
"Thái độ gì vậy?" Hắn tiến gần về phía cô.
Cô cắn môi và không đáp lại.
Hắn tiến thêm một bước về phía cô. "Cô phải nói khi cô được hỏi, Granger," hắn tuyên bố.
Trước khi cô có thể nghĩ thêm, cô nạt lại, "Ồ phải? Vậy anh định làm gì tôi chứ?"
Đôi mắt hắn lóe lên sự nguy hiểm, và đột nhiên, hắn tát cô thật mạnh. Ngay lập tức, cô đưa tay lên má. Rồi cô quay mặt ra nhìn hắn kinh ngạc.
"Đây chính là điều tôi sẽ làm," hắn bình tĩnh đáp. "Giờ thì tôi sẽ nói cho cô biết những luật lệ trong nhà này, bởi vì hình như chưa ai đả động cả. Thứ nhất: Vợ chồng tôi cùng với hai đứa con, là những người duy nhất sống ở đây bên cạnh những người hầu và quản gia. Vì cô ở nấc cuối cùng của bậc thang đặc ân, cô sẽ phải tuân theo mệnh lệnh của bất cứ ai. Thứ hai: Hãy để tôi nhắc nhở cô rằng cô chỉ là đồ Máu Bùn bẩn thỉu đang sống trong căn nhà của tôi. Ở đây cô không có quyền lợi cũng như ưu tiên gì hết. Cô phải coi tôi là chủ nhân. Thứ ba: Tôi đã đặc biệt yêu cầu trung tâm đó tìm một người ở độ tuổi của cô và đó là lý do giờ cô đang ở đây..." hắn đứng thẳng người dậy ngay trước mặt cô, và khi hắn nói những lời đó, hắn đặt một ngón tay dưới cằm cô và nâng khuôn mặt cô để cô nhìn thẳng vào mắt hắn" ... cô sẽ làm bất cứ điều gì, mọi thứ mà tôi yêu cầu. Cô đã hiểu chưa?"
Hermione rất khó khăn trong việc thở khi ở gần hắn như thế này. Cuối cùng, cô khẽ thì thầm, "Vâng."
"Đó cũng chính là điều tôi nghĩ," hắn nói với giọng lãnh đạm và bước lùi về phía sau. "Pansy sẽ sai người mang đến cho cô một vài bộ đồ thích hợp hơn vào ngày mai. Trong khi đó, cô có thể đi dạo quanh phủ, nhưng tuyệt đối không được lên lầu ba. Có mặt vào bữa tối không muộn trước sáu giờ."
Và rồi, hắn rời phòng. Cánh cửa đóng sầm lại.
Hermione vẫn ngồi trên giường, cả người cô run lên sau vụ chạm trán với Draco. Cô bất giác chạm vào bên má mà hắn đã tát cô, và ngạc nhiên khi phát hiện ra cô đang bị chảy máu. Cô đứng dậy rồi đi về phía gương. Nhìn vào đó, cô thấy kinh hoàng trước hình ảnh phản chiếu đang chào đón mình: một phù thủy 20 tuổi đang nhìn chằm chằm vào gương và gần như không nhận ra bản thân mình. Mớ tóc nâu rối bù của cô thì bẩn thỉu, khuôn mặt gầy gò xanh sao vì thiếu ăn và thiếu ngủ. Đôi mắt nâu to tròn của cô dường như còn to hơn do gò má nâng lên và chúng mang một ánh nhìn mệt mỏi ám ảnh.
"Mình sẽ không gọi hắn là ông chủ," cô thì thầm với chính mình. "Mình từ chối làm điều đó."
Hết chương I.