Hermione tự cuốc bộ về phủ. Khi cô bước đến cái lò sưởi đằng sau một cái quán dơ dáy trong Thị Trấn Máu Bùn, nắm trong tay một nhúm bột Floo, cô có thể cảm nhận thấy ánh mắt Draco dán chặt lấy mình. Thậm chí ngay cả khi cô trở về phủ, người bám đầy không khí ấm và tro, cô vẫn cảm thấy ánh mắt hắn như thiêu đốt sau lưng và đó là cảm giác mà cô không dễ dàng rũ bỏ.
Khi Hermione đã an toàn trên sàn nhà bóng loáng ở sảnh vào chính, cô bắt đầu vô tình lang thang về phía cầu thang. Khi cô gần tới nơi, cô chột dạ nghĩ rằng mình chưa phát hiện ra điều gì bí mật ở trên lầu ba.
Mặc cho cảm giác tội lỗi, Hermione vẫn để cho đôi bàn chân lặng lẽ đưa mình lên trên cầu thang được lót thảm. Căn nhà xung quanh cô tĩnh lặng, tĩnh lặng đến mức cô có thể nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch bên tai. Hơi thở của cô nghẹn lại, đông cứng, như thể cô đang đề phòng Draco có thể bất thần xuất hiện trước mặt cô bất cứ lúc nào.
Mình không nên làm điều này, cô nghĩ lo lắng khi cuối cùng cũng đặt chân lên sàn lầu ba.
Hình ảnh quen thuộc của hai hành lang về phía bên trái và bên phải không khiến cô khuây khỏa. Thực tế, khi cô bắt đầu bước đi chậm rãi xuống hành lang mà cô đã từng loanh quanh trong chuyến thăm viếng lầu ba lần đầu của mình, Hermione cảm nhận một điềm gở đang len lỏi trong cô. Có điều gì đó không phải; cô không nên lên đây. Tuy nhiên, sự tò mò đã lấn át những hồi chuông cảnh báo đang rung lên trong tâm trí cô, và cô tiếp tục bước.
Hermione đột nhiên dừng lại khi bắt gặp hình ảnh tấm thảm thêu mà cô dừng lại ngắm nhìn lần trước. Lại một lần nữa, cô thấy mình đang kinh ngạc trước vẻ đẹp và sức mạnh của những sinh vật này. Chúng được thêu tinh xảo vào tấm thảm đến mức những ngọn lửa phun ra từ mũi chúng có thể bật ra khỏi đây bất cứ lúc nào.
Nhớ đến cái núm nhỏ, Hermione cẩn thận rê tay xuống lưng của một trong những con rồng, và ngạc nhiên thay, cô thấy nó. Không chút do dự, cô nhấn vào cái núm gỗ và lùi lại, cảm thấy hơi e sợ.
Trong một vài giây, không có gì xảy ra cả. Thất vọng, Hermione bật ra một tiếng thở dài não nề và quay đi để khám phá những phần còn lại của hành lang. Tuy nhiên, trước khi cô bước đi, một tiếngroẹt phát ra từ đằng sau.
Quay mặt lại, miệng Hermione rớt xuống khi cô thấy tấm thảm – hay đúng hơn, phần còn lại của nó. Tấm thảm đẹp đẽ bung ra làm đôi. Bức tường đằng sau nó cũng biến mất khỏi tầm nhìn. Dưới rất nhiều sợi chỉ giờ đang lơ lửng từ tấm thảm, Hermione có thể thấy một căn phòng rộng vuông vắn.
Kìm nén cơn run rẩy với một chút khó khăn, Hermione vội vã băng qua những sợi chỉ mỏng manh để vào căn phòng. Trong niềm phấn khích, cô hoàn toàn quên mất việc phải tự hỏi chuyện gì sẽ xảy ra nếu như lối vào ma thuật bằng cách nào đó biến mất, điều này sẽ khiến cô bị mắc kẹt trong căn phòng bí mật. Như để trừng phạt Hermione vì tội không chịu dừng lại suy nghĩ, bức tường phía sau cô đột nhiên chuyển về trạng thái rắn. Nhưng, Hermione quá lóa mắt bởi những gì chứa trong căn phòng đến mức chẳng thèm màng đến việc thoát ra khỏi đây.
Căn phòng hầu như được làm bằng đá hoa cương. Những bức tường, trần nhà, sàn nhà, mọi thứ đều bằng đá hoa cương. Những bức tượng nằm dọc theo những bức tường, tất cả đều phác họa một nữ phù thủy trẻ trong các tư thế khác nhau. Gần như ở mọi inch vuông vức của từng bức tường, chiếm phần lớn bức tường phía đông và tây cái mà được chạm khắc thành những cái giá, được lấp đầy bởi những bức tranh và chân dung của cùng một phù thủy. Ở ngay chính giữa phòng, một bức tượng mãng xà khổng lồ đang cuộn tròn bằng thủy tinh bao trùm lên Hermione. Cái lưỡi dài chẻ đôi của nó chạm trần và đôi mắt sâu hoắm của nó dường như chĩa thẳng về phía cô. Điều thu hút nhất ở bức tượng rắn này nằm trong lòng nó, một ngọn lửa nhỏ, gần như vô hình đang bập bùng.
Trong vòng vài phút, Hermione đứng cắm rễ tại chỗ, gần như câm nín. Hàng triệu câu hỏi vụt qua đầu cô. Người phụ nữ này là ai? Sao đây lại là mật thất? Draco có biết về nó không? Sao tất cả những bức họa đều bị giấu đi? Liệu đây có phải lý do cô bị cấm đặt chân lên lầu ba?
Trong lúc tìm kiếm câu trả lời cho những thắc mắc về danh tính của người phụ nữ, Hermione lặng lẽ bước về phía một bức tranh sơn dầu toàn thân phía bên tay trái. Cô đứng yên một lúc, nắm bắt mọi đường nét thanh tú chân thật được vẽ nên bởi người nghệ sĩ; sự đánh bóng thuần thục và vẻ chói lọi, nhưng cùng lúc dịu dàng, của màu sắc. Bức họa mô tả một nữ phù thủy đang ngồi trên một tảng đá rộng, phẳng bên cạnh một con suối trong vắt. Trên nền là những ngọn núi và thậm chí đằng xa, một chiếc cầu vồng nhàn nhạt có thể được nhìn thấy đang trải băng qua bầu trời xanh. Người phụ nữ cực kỳ xinh đẹp; mái tóc dài nâu vàng của nàng xõa xuống tấm lưng như một dòng thác mạ đồng tuyệt đẹp; đôi môi nhợt nhạt cong lên thành một nụ cười hiểu biết; và đôi mắt to tròn như mắt mèo, điểm hấp dẫn nhất, có màu hổ phách tuyệt đẹp lấp lánh những tia xám rõ rệt. Đôi bàn tay nhỏ nhắn nắm chặt một bó hoa tím biếc to rất giống với hình thù và kích cỡ của loài hoa mà Hermione đã nhổ từ khu vườn hàng tháng trước.
Khi Hermione chăm chú nhìn dò hỏi vào bức họa tuyệt đẹp trước mặt, cô gái kia bắt đầu chuyển động. Nàng khẽ nghiêng đầu và nháy mắt với Hermione. Nụ cười nàng nở rộng, nhưng nàng lặng thinh không nói. Hermione không thể ngăn mình mỉm cười đáp lại, mặc dù cô cảm thấy khá là ngu ngốc khi làm thế. Đúng lúc đó, cô để ý thấy một vài dòng được viết ở góc phải bên trên của bức họa. Cô kiễng chân để nhìn những dòng chữ cho rõ, Hermione đọc phần mô tả với một chút khó khăn.
Cô con gái của Tạo hóa
Iris Zabini
60838, 09/21/99
John Carter
Hermione ngã dụi xuống nền với một tiếng thở khẽ. Vậy đây là Iris.
Vừa thấu hiểu vừa bối rối, Hermione nhìn những bức họa và tượng xung quanh, giờ nhận ra chiếc gương đã nói giảm khi bảo với cô rằng Iris gần như hoàn hảo. Từ những tác phẩm nghệ thuật này, rõ ràng Iris còn hơn cả hoàn hảo.
Giờ đang tò mò hết sức để khám phá thêm, Hermione nhích thêm về phía bên trái và dừng ngay trước một giá sách được tạo nên bằng cách khoét sâu bức tường phía tây. Những cuốn sách phủ bụi đủ kích cỡ được cất ở trong những giá sách được khoét thô, những tấm bìa da được bọc trong một lớp bụi dày, những trang sách thì ố vàng theo thời gian. Hiển nhiên là những cuốn sách này đã bị bỏ ở đây nhiều năm.
Hermione với tay lên, rút một trong những cuốn sách dày ra, cẩn thận để không phá hỏng lớp bìa đã nát của nó thêm nữa. Khi cô mở nó ra, một luồng bụi bay lên chào đón cô. Hermione mất kiên nhẫn khua chúng đi, rồi háo hức chuyển ánh mắt mình về trang sách trước mặt và bắt đầu đọc những dòng nhật ký viết trên đó.
Nhật ký,
Vậy là tháng Chín đầu tiên sau cuộc chiến đã đến. Chủ nhật tới đây, ta sẽ họp mặt với Chúa Tể Hắc Ám để bàn luận về nước cờ tiếp theo. Ta cảm nhận được sự hòa trộn giữa e ngại, phấn khích và sợ hãi. Cuộc gặp này sẽ quyết định ta có được đề bạt lên hàng ngũ thân cận của ngài hay không. Nếu ta có thể vượt qua, đó sẽ là khoảnh khắc hạnh phúc nhất đời ta. Cuối cùng, ta sẽ đạt được một trong những mục tiêu đời mình!
Chiều nay, Iris và ta đã có một cuộc đi dạo trong vườn. Khi chúng ta ra ngoài, có một điều đã xảy ra: bông tuyết đầu tiên của mùa xuất hiện. Nó thực sự rất đẹp, nói giảm là vậy, nhưng vẫn không thể sánh với nàng. Những bông tuyết rơi trên tóc nàng và đọng lại trên hàng mi, khiến nàng trông như một thiên thần tuyết... Thiên thần tuyết của ta. Nàng đẹp đến mức không thể diễn tả thành lời.
Có một điều đáng mừng là Cha không hề biết ta giữ cuốn nhật ký này, không thì ông hẳn đã từ ta rồi - nhưng giờ nó cũng không còn quan trọng nữa, xét đến việc ông không còn sống được bao lâu. "Con không được tìm thấy sự tinh khôi trong đời, Draco. Con không được có cảm xúc." Phải, ông hẳn phải răn dạy ta điều như thế. Nhưng ta không thể ngăn được tình cảm của ta dành cho Iris. Ta chưa từng cảm thấy như thế trước đây. Nàng không biết những xúc cảm mà nàng gợi lên trong ta. Liệu đó có phải tình yêu không?
Hermione gập mạnh cuốn nhật ký lại. Vậy ra đây là phòng của Draco. Hắn biết về nó, nhưng như tình trạng bụi bẩn bám trên những vật dụng trong phòng đây, hắn đã không thăm viếng nơi này hàng năm trời. Chiếc gương đã nói đúng; hắn đã tìm mọi cách để đẩy Iris ra khỏi cuộc đời hắn.
Trong vài khoảnh khắc, Hermione đứng lặng thinh, ngẫm lại những gì mình vừa mới đọc. Khi cô nhớ lại những dòng cuối cùng của đoạn cuối, cô ngạc nhiên khi thấy những giọt nước mắt đã ứ đọng nơi bờ mi. Trong thâm tâm tự vả lấy mình, Hermione nhanh chóng nhét cuốn nhật ký trở lại chỗ cũ trước khi cô có thể bị nó làm ủi lòng hơn nữa.
Khi Hermione bắt đầu đi lang thang trong phòng, cô cảm thấy tim mình nhói đau vì Draco - và cô giét bản thân vì lẽ đó. Cô muốn khinh thường hắn, ghê tởm hắn, muốn nhớ đến hắn không gì ngoài sự kinh tởm và khinh khi thuần túy, nhưng càng biết thêm về quá khứ của hắn, cô càng thấy thật khó khăn để tự vệ. Rốt cuộc, hắn cũng là con người, dù hắn cố gắng chối bỏ việc thể hiện điều đó.
Khi Hermione ngẩng mặt lên, cô thấy mình đang đứng trước con rắn thủy tinh khổng lồ. Cô tự động ngả người xuống gần hơn và khẽ chạm ngón tay vào lớp kính. Khoảnh khắc mà cô đụng vào bức điêu khắc, ngọn lửa ở ngay giữa những cuộn tròn của con rắn bùng lên, chuyển sang màu ngọc lục bảo. Hermione rụt tay lại khi như thể cô vừa bị giật điện. Ngay khi ngón tay cô rời bức tượng, ngọn lửa trở lại trạng thái ban đầu.
Sau khi hoàn hồn từ cú sốc chớp nhoáng, Hermione ngập ngừng đưa tay ra và ép lòng bàn tay vào lớp kính lạnh toát. Một lần nữa, ngọn lửa hiện lên, bùng cháy cùng một màu xanh hồi nãy. Chỉ khi Hermione bỏ tay ra nó lại sụp xuống. Nhưng, kể cả khi nó như vậy, có gì đó khác lạ, nó không còn là ngọn lửa chết chóc yếu ớt nữa; ngược lại, giờ nó cháy với nhiều sức sống hơn.
Bị thu hút bởi ngọn lửa quyến rũ, Hermione nhìn ngắm nó trong vài phút. Nhưng khi không có điều gì khác lạ, cô thở dài và quay đi.
Giờ khi cô đã khám phá xong mọi thứ đáng quan tâm trong phòng, Hermione mới chợt nhận ra cô hẳn đã ở trong phòng này vài tiếng đồng hồ rồi. Giờ đã đến lúc trở lại trước khi gia đình Malfoy về,cô tự nhủ.
Không may, khi cô quay về nơi mà cô bước vào phòng, Hermione kinh ngạc phát hiện ra lối vào đã biến mất.
"Ôi không, điều này không hay chút nào," cô lầm bầm với chính mình khi vội vàng băng qua căn phòng. Cô chỉ mập mờ hình dung ra vị trí của cánh cửa, vậy nên cô bắt đầu mò mẫm bức tường trong vô vọng.
Sau vài phút, bàn tay cô tình cờ chạm phải một cái nắm nhỏ. "Đây rồi!" cô rít lên chiến thắng, giật cái nắm. Bức tường lại dần biến mất và Hermione bước qua những sợi chỉ bung ra của tấm thảm, sự khuây khỏa lấp đầy cô sau cơn hoảng loạn chớp nhoáng.
Ngay khi Hermione trở lại phía bên kia tường, tấm thảm tự dệt lại một cách thần kỳ. Hermione quá yên lòng tìm đường về để mà quan tâm đến nó. Tuy vậy, cô cũng lầm bầm thề rằng mai này, cô sẽ không bao giờ đột nhập vào một căn phòng bí mật mà không đảm bảo rằng mình có thể thoát ra.
Sau khi đã trải qua tá chuyện trong cùng một ngày, Hermione vội vã trở lại cầu thang và bắt đầu đi xuống nhanh nhất có thể. Khi cô dừng lại ở đầu cầu thang của lầu hai, cô nhìn qua vai và bắt gặp hình ảnh căn phòng mà Draco đã đem cô đến vào tối hôm trước, một cơn rùng mình kỳ lạ chạy dọc chiều dài sống lưng cô. Run rẩy, Hermione ngoảnh đi và bước nốt những bậc còn lại.
Hết chương XIII