Hermione tỉnh dậy trong cơn run rẩy. Không khí quanh cô lạnh lẽo; thực tế là lạnh đến mức mà Hermione thấy dường như mắt mình đã đóng băng nhắm tịt lại. Trong một thoáng quên đi không gian xung quanh mình, cô chớp mắt hai lần với chút khó khăn, rồi mở hẳn ra và nhìn thẳng lên.
Hình như cô đang nằm trên một chiếc giường. Bên trên cô là một cái màn màu xám nhạt trong khi những tấm rèm cùng màu được vén sang, để Hermione tiếp xúc với không khí lạnh cóng. Vật bảo vệ duy nhất cô có để chống lại cái lạnh là một tấm chăn mỏng cũng màu xám. Hermione kéo nó cao lên tận cằm khi cô ôm chặt lấy mình trong nỗ lực giữ ấm bản thân.
Cảm giác hơi hoang mang, Hermione đưa mắt ra khắp phòng, bắt gặp những mảng tường và trần nhà màu trắng. Sàn nhà, được làm từ những tấm gỗ bóng loáng, không có chút tì vết. Một cái đèn đơn được treo chính giữa trần, tỏa ra thứ ánh sáng vàng cam dịu nhẹ xuống tận chân giường Hermione.
“Xin chào?” cô thì thầm, giọng vỡ ra. Vì không có ai trong phòng nên Hermione cũng chẳng mong có lời hồi đáp, nhưng âm thanh từ giọng nói của cô đảm bảo với cô rằng mình đang hoàn toàn tỉnh táo và không mơ màng.
Nhưng rồi, một tiếng nổ nhỏ phá tan bầu không khí tĩnh lặng và Draco độn thổ vào phòng. Miệng hắn cong hẳn lên và lông mày hắn nhíu lại trong một điệu bộ lo lắng. Khi hắn thấy Hermione đã tỉnh, những đường nét căng thẳng trên khuôn mặt hắn có phần dịu đi.
Bước về phía bên phải giường, Draco biến ra một cái ghế gỗ có lưng tựa và ngồi xuống. Trong vòng vài giây, hắn quan sát Hermione, người đang cảm thấy chệnh choạng đến mức không thèm hỏi tại sao hắn ở đây. Cuối cùng, Draco lên tiếng trước.
“Cô cảm thấy thế nào?”
Hermione cố gắng nhún vai, nhưng phát hiện ra các cơ của cô đã cứng lại vì lạnh. Vì thế, cô thay bằng một cái nhăn mặt.
“Cô có thể còn làm tệ hơn,” Draco nói đằng đằng sát khí. Hắn nhướng một chân mày lên khi Hermione kéo cái chăn cao hơn nữa rồi mới nói. “Tôi tống khứ chúng đi kịp lúc. Chúng đang định giết cô, cô biết đó.”
“Tôi không đoán được điều đó cơ đấy,” Hermione lầm bầm mỉa mai.
Tảng lờ lời đáp của cô, Draco nghiêng người xuống và để những ngón tay chạm lên một vết cắt sâu trên má Hermione. Cô run lên và né đầu khỏi cái chạm của hắn.
“Chắc phải mất vài ngày mới lành lại được,” hắn tự lầm bầm với mình. “Và cơ thể cô cần nhiều thời gian để hồi phục từ áp lực của những lời nguyền.”
”Có phải anh là người đã cứu tôi không?” Hermione hỏi, cảm thấy hơi xấu hổ.
“Phải.”
“Tôi cho là mình nên cảm ơn anh.” Cô nói miễn cưỡng.
Draco lắc đầu. “Không. Đừng bận tâm. Đó là… đó là lỗi của tôi.”
Ngạc nhiên vì Draco đang nhận trách nhiệm về mình, Hermione không nói gì. Thay vào đó, cô khẽ cựa quậy dưới chiếc chăn, cố gắng để bản thân trong một tư thế thoải mái. Trong lúc đó, Draco tiếp tục nhìn cô.
“Tôi có ý định về sớm hơn, nhưng công việc ngáng đường. Tôi không biết chúng sẽ… ừm, làm cái điều mà chúng đã làm. Khi tôi bước vào phòng khách, tôi thấy chúng túm tụm xung quanh cô, cười đùa trong khi cố gắng bắt cô làm theo mệnh lệnh của chúng bằng --- tôi đoán là --- Lời nguyền Độc đoán?”
Hermione lặng lẽ gật đầu.
“Tôi đẩy chúng ra và yêu cầu chúng rời khỏi nhà của tôi rồi đưa cô lên đây. Tôi dẫn một bác sĩ mình quen biết vào và trị thương cho cô rồi để cô ngủ thật say. Cô đã ngủ ở đây hai ngày rồi.”
“Hai ngày?” Hermione lặp lại, ngạc nhiên vì cô đã ở đây lâu như vậy.
Draco gật đầu. “Hai ngày,” hắn nói lại khe khẽ.
Thở dài, Hermione lăn mình về một bên để cô có thể đối mặt với Draco. “Anh biết đấy,” cô nói, “anh không cần phải cứu tôi.”
Hắn nhìn cô chằm chằm, biểu cảm của hắn đột nhiên lạnh tanh. “Tại sao không?” hắn hỏi với tông giọng thúc ép.
“Tôi không nghĩ anh sẽ quan tâm đến một Máu bùn dơ bẩn nhỏ bé như tôi,” Hermione đáp đều đều. Mặc dù tông giọng của cô nhẹ bâng, cô vẫn đang chăm chú nhìn Draco.
Mắt Draco lóe lên, rồi hắn khẽ đáp, “Tôi không quan tâm đến cô.”
“Vậy tại sao anh làm thế?”
Sau đó là sự yên lặng. Rồi, Draco nói cứng nhắc, “Giờ tôi sẽ để cô nghỉ ngơi. Sau chiều nay vị bác sĩ đó sẽ ghé qua để xem xét tình hình của cô. Tôi mong là cô sẽ hồi phục trong vòng ba ngày tới. Lũ trẻ ---“ hắn ngừng lại rồi nói nốt “--- đã không gặp cô lâu rồi.”
Khi Draco bắt đầu đẩy ghế ra đằng sau để đứng lên, Hermione nói nhanh, “Đợi đã!”
Hắn dừng lại và nhìn cô. “Gì vậy?”
“Chuyện gì đã xảy ra với Iris?”
Mặt Draco cắt không còn một giọt máu, khiến nước da hắn tái nhợt. Mắt hắn mở to khi chúng găm vào Hermione với vẻ không tin nổi và bàng hoàng. Với một tiếng lách cách, đũa phép của hắn rơi xuống sàn từ bàn tay đột nhiên mềm rũ, nhưng hẳn chẳng thèm quan tâm.
Hermione bình tĩnh đón nhận cái nhìn chằm chằm của Draco, đợi hắn trả lời. Cô đã mong đợi kiểu phản ứng này, và thậm chí không thấy chút ngạc nhiên.
“Làm thế nào… làm thế nào mà cô… cô không…”
Nheo mắt lại, Hermione đáp, “Phải tôi có.”
Khẽ run run, Draco bị ép phải bám chặt lấy thành giường trong khi hắn cố gắng đứng thẳng người. Miệng hắn lặng lẽ mở ra rồi ngậm lại ba lần, nhưng không từ ngữ nào thoát ra. Cuối cùng, khuôn mặt hắn méo mó thành vẻ cau có vì đau đớn rất không giống một Malfoy.
Nhưng Hermione vẫn giữ được bình tĩnh. Cô đợi hắn trả lời câu hỏi của mình.
Rồi, không có lấy một lời cảnh báo, Draco đứng thẳng dậy. Hắn bắt đầu giật lùi lại, nhưng Hermione đã nhanh hơn hắn – cô túm lấy ống tay áo của hắn và kéo hẳn trở lại ghế ngồi.
“Nói cho tôi,” cô rít lên, vẫn bám chặt lấy áo chùng của hắn.
Trong một giây, Draco trông như thể sắp rút đũa phép ra và phóng bùa vào Hermione. Rồi, trước sự ngạc nhiên của cô, hắn đổ sụp xuống. Như thể sự sống đã bị hút ra khỏi cơ thể hắn khi vai hắn buông thõng và hắn ngừng vung vẩy khỏi cái nắm chặt của cô.
Khi Draco cất tiếng, giọng nói của hắn khiến cô rùng mình còn hơn cả không khí lãnh lẽo xung quanh. “Cô muốn biết về Iris?” hắn thì thầm lãnh đạm, hướng ánh mắt mình về phía cô. “Chúa Tể Hắc Ám đã giết cô ấy. Ông ta kết liễu cô ấy ngay sau cái thủ phủ mà tôi bị buộc phải đứng đó và chứng kiến… chứng kiến khi lão tra tấn cô ấy, chứng kiến những tên Tử thần thực tử của hắn – những người bạn của tôi – cười cợt và nhạo báng cô ấy không một chút thương tiếc, chứng kiến ánh mắt cô ấy cầu xin tôi cứu giúp. Và rồi lão bảo tôi nắm lấy tay Iris khi lão kết liễu cô ấy.”
“Anh ---“
“Kể từ đó tôi bắt đầu cuộc sống mà tôi bị nguyền rủa ngay lúc đầu --- một cuộc sống của sự trống rỗng lãnh đạm và cứng cỏi. Sau khi tôi mất cô ấy, thế giới của tôi chỉ có hai màu đen trắng.”
“Nhưng ở đó ---“
“Cô sẽ không bao giờ hiểu,” hắn quát lên cay đắng. Sự cay độc được pha thêm trong lời nói của hắn khi hắn giằng tay khỏi Hermione. “Cô chưa bao giờ được yêu và chịu cảm giác mất mát như tôi.”
“Draco, dừng lại!” Hermione hét toáng lên khi hắn bắt đầu đứng dậy lần nữa.
Cả hai người họ đều đông cứng tại chỗ. Hermione đưa một tay lên che miệng, kinh hoàng khi cô vừa gọi to tên của hắn.
“Đừng đi,” cô vội nói khi thu vén đống chăn quanh mình và ép bản thân rời khỏi giường. Khi những ngón chân cô chạm mặt sàn lạnh lẽo, cô chệnh choạng. Tay hắn theo bản năng với tới và túm lấy cánh tay của cô để giúp cô đứng vững.
Tảng lờ đi cảm giác ấm áp rộn rạo đang bắt đầu lan rộng từ cánh tay mà Draco đang giữ, Hermione thì thầm, “Đó có phải là lý do anh cứu tôi?”
Draco quay mặt đi. “Phải.”
Không do dự, Hermione chìa một bàn tay đặt lên khuôn mặt Draco, và nhẹ nhàng quay đầu hắn để hắn tiếp tục đối diện với cô. “Tôi rất tiếc,” cô nói khẽ.
Hắn gần cô đến nỗi việc hít thở nhanh chóng trở nên khó khăn. Nhưng, không giống như lần đầu Hermione cảm thấy nghẹt thở vì gần gũi với Draco, đây không phải cái cảm giác không mong muốn. Thực ra, khi đầu hắn bắt đầu quay lại, cô không thể ngăn mình chú ý đến việc đôi mắt hắn quyến rũ như thế nào. Giống như một lớp băng trên dòng nước màu bạc, cô thấy mình đang nghĩ ngợi.
Sau cái cảm giác – mặc dù trong thực tế, chắc hẳn là ngắn hơn nhiều – như hàng giờ đồng hồ, Draco thả tay Hermione và lùi lại. Hắn mang một biểu cảm kỳ lạ, không thể đọc được trên khuôn mặt. Hermione đỏ mặt và vội chuyển ánh nhìn của mình xuống sàn nhà khi cô nhận ra những gì vừa xảy ra.
“Cô biết không,” hắn nói khẽ, phá vỡ không khí yên lặng tràn ngập sau những lời cảm thông của Hermione và khiến cô ngẩng đầu lên nhìn hắn, “Tôi nghĩ rằng mình đã quên mất tiếng thét của cô cho đến hai đêm trước.”
Và thế là, hắn quay gót và độn thổ khỏi phòng.
Giờ còn lại một mình, Hermione giật lùi lại một bước và ngã xuống giường. Đột nhiên cô cảm thấy kiệt sức và không còn sinh khí. Lần đầu tiên, tâm trí cô ngập tràn những câu trả lời hơn là nghi vấn. Cuối cùng, cô cũng khám phá ra sự thật về điều đã khiến Draco tự tách biệt mình với những người xung quanh, điều khiến hắn trở nên… vô cảm. Không phải những mối thù hằn tuổi thơ khiến hắn trở thành con người đáng ghét; mà đó là vì trái tim tan vỡ.
Hermione hồi tưởng lại cảm giác tay hắn trên cánh tay mình và vô tình run rẩy. Hơi ấm đến từ sự đụng chạm của hai người họ vẫn còn phảng phất bất chấp không khí giá lạnh. Cảm thấy hoàn toàn kiệt sức, Hermione nằm trở lại giường và quấn chăn quanh người. Chỉ một lát sau, cô chìm vào giấc ngủ.
Hết chương XVI