Tuần chuẩn bị cho bữa đại tiệc của Pansy chồng chất công việc. Hermione tạm thời không phải trông coi bọn trẻ nữa mà thay vào đó bị buộc phải tự tay mình chuẩn bị bữa tối (công việc tẻ nhạt này đã hơn một lần mời gọi cô đụng đến cây đũa gỗ nhặt được) và nghe Pansy sai bảo, người có vẻ đã lấy lại được thái độ giả tạo hợm hĩnh của mình. Thực tế, khi nào mà có những phù thủy ghé qua với lý này lý nọ, Pansy đối xử với Hermione cay nghiệt hệt những người hầu khác. Mặc dù Hermione hiểu được thái độ kẻ cả mới hồi lại của Pansy, lần đầu tiên trong đời cô ước, mình có thể ở cùng Draco chứ không phải ai khác.
Trước khi kẻ ăn người ở trong nhà để ý thì cái ngày đó đã đến rồi. Hermione tỉnh dậy sáng đó khi tiếng quát chói tai của Pansy trôi dạt xuống phòng cô từ tầng trên, đang quở trách ông quản gia Bingley vì làm việc gì đó mà cũng không xong.
Mặc dù phần nào cô cũng muốn vùi mình xuống dưới cái chăn cóng ghét và ngủ lại, Hermione biết rằng sớm muộn gì Pansy cũng có việc cho cô làm thôi vì vậy cô cố gượng mình ra khỏi giường. Vừa chạm chân xuống đất, cô ngáp ngắn ngáp dài trước khi lê đến bên cái ngăn tủ dưới chiếc giương, vớ đại cái váy ngay trên, và tròng nó vào người. Cô cho phép mình nghía qua mặt mũi trong gương trước khi rút đũa từ chỗ giấu bí mật tít bên trong cái ngăn tủ dưới cùng, nhét nó cẩn thận vào trong váy và đi lên sảnh chính.
Đúng như Hermione đoán, Pansy đã vồ lấy cô ngay khi cô vừa đóng cánh cửa sau lưng.
“Granger, cô đã phủ kem lên món bánh pudding chưa?”
“Chưa,” Hermione lầm bầm, bật ra một tiếng ngáp. Cô không thể không để ý thấy Pansy đã quay lại với việc gọi cô bằng họ.
“Có chuyện gì?”
“Không có gì,” Hermione đáp lại to hơn. “Tại sao cô không dùng đến pháp thuật để làm?” cô thêm vào, thấy khó chịu.
Pansy trừng mắt nhìn Hermione mà không thèm đáp lại rồi nói, “Đi theo tôi.”
Hermione miễn cưỡng theo Pansy vào phòng ăn. “Cô cần gì?” cô hỏi.
Giờ khi đã thoát khỏi những ánh mắt nhòm ngó, Pansy mới bỏ cái thái độ ra điều xuống. “Tôi biết mình đã khiến đời cô như địa ngục suốt tuần qua,” cô ta nói khẽ, không nhìn vào mắt Hermione, “nhưng cô hiểu cho tôi phải không?”
“ ‘Khiến đời tôi như địa ngục’ là còn nói giảm nói tránh đấy,” Hermione mát mẻ nói.
“Chỉ cần không hé răng với bất cứ ai ở bữa tiệc,” Pansy rít lên. Trông khá lo lắng khi hỏi thêm, “Draco mời cô phải không?”
“Phải.”
“Blaise cũng tới.”
Hermione cảm giác như bị dội một gáo nước lạnh khi nghe thấy tên gã, nhưng cô cố giữ vẻ lạnh tanh bên ngoài. “Vậy sao?”
“Phải,” Pansy nói, trông còn lo lắng hơn. “Nghe này,” cô ta thêm, nói gấp gáp, “Tôi không biết chính xác là khi nào, nhưng tôi có cảm giác Thomas sắp… họ sắp làm điều đó rồi… sớm thôi.”
Phải mất vài giây Hermione mới hiểu Pansy muốn nói gì nhưng khi hiểu ra, cô thấy dạ dày mình nhộn nhạo. “Tôi vẫn chưa hỏi Draco,” cô há hốc miệng hoảng hốt.
“Tối nay hãy hỏi anh ấy, Hermione,” Pansy cầu xin, nghe như thể cổ sắp bật khóc. “Làm ơn, cô phải giúp tôi. Cô đã thề cô---“
“Tôi biết,” Hermione ngắt lời giận dữ. “Tối nay tôi sẽ hỏi, tôi hứa.”
“Nếu cô---“ Pansy bắt đầu nói, nhưng lại bị cắt ngang, lần này là bởi tiếng chuông cửa reo và giọng nói thánh thót của một phụ nữ đang gọi tên cô. Tự nguyền rủa trong hơi thở, Pansy vội vã đứng dậy và đẩy Hermione sang một bên.
“Hãy nhớ lời tôi nói,” cô ta rít lên qua vai trước khi đẩy cánh cửa và chạy vội về phía cửa ra vào.
Hermione nhìn cánh cửa đóng sập sau lưng Pansy, cô bật ra tiếng thở dài mà mình kìm nén từ nãy. Cảm thấy phải làm cái gì đó, cô đẩy cánh cửa dẫn vào bếp ở cuối phòng ăn. Bếp thì trống trơn vì vậy Hermione không gặp khó khăn gì trong việc xác định vị trí của món bánh pudding mà những con gia tinh trong phủ làm và bỏ lại để cô làm nốt.
Cô rút đũa phép ra và hô, “Mellitus laganum.” Một lớp kem dày bắt đầu tuôn ra từ đầu đũa và Hermione dùng nó để trang trí mặt bánh pudding. Ngay khi cô cẩn thận phủ xong vòng kem cuối cùng và đút cây đũa vào túi, cô có thể nghe thấy tiếng các vị khách đang trò chuyện sôi nổi khi họ đi qua cửa chính.
Đúng lúc đó, một loạt tiếng nổ vang lên trong bếp và bảy tám con gia tinh từ đâu xuất hiện. Một trong số đó – tình cờ lại là con gia tinh đã lau dọn phòng ăn sau bữa tối đầu tiên của Hermione khi ở đây – trông kinh hãi khi nhìn thấy cô trong khi mắt nhìn đi chỗ khác, rồi chạy đến chỗ những người bạn đồng hành đang xếp thành một hàng. Chẳng có lấy một mống nào để ý đến Hermione khi chúng bắt đầu chạy đi chạy lại loanh quanh từ chỗ tủ lạnh và bàn bếp, trên đầu khệ nệ những cái đĩa to tổ chảng đầy ắp thức ăn ngon: cá nướng và bánh ba tê cật, một con heo quay to, xúc xích, chân gà, khoai tây chiên, khoai tây nghiền, đậu bỏ lò, đậu Hà Lan, nước xốt, và cùng với đó là những món tráng miệng như bánh pudding, bánh sô-cô-la và bánh tạc mật ong. Những chiếc đĩa trên bàn đặt cạnh những món cao lương mỹ vị khác mà mới liếc qua thì Hermione chẳng biết là gì.
Khi Hermione lơ đễnh nhìn hai con gia tinh đỡ một cái bình đựng nước to tổ chảng từ tủ lạnh ra, tâm trí cô mới trôi dạt đến nhiệm vụ nhờ Draco can thiệp vào chuyện của Thomas. Cổ họng cô khô rát trước suy nghĩ phải cố thuyết phục Draco thay đổi ý định về một chuyện mà cô còn chẳng biết rõ.
Mình sẽ xoay sở thế nào đây?
_______________
Hermione nghe thấy tiếng tiếng cọt kẹt khe khẽ và đông cứng người lại. Nằm quay lưng về phía cầu thang nên cô không nhìn thấy mặt kẻ đột nhập, nhưng linh tính mách bảo cô hãy nằm yên, hi vọng có thể vờ như mình đang ngủ.
“Hermione?” một giọng lưỡng lự cất lên.
Hermione bật ra một tiếng thở dài nhẹ nhõm trước giọng nói quen thuộc đó và quay người sang bên kia. Draco đang đứng ở chân cầu thang, tay cầm đũa phép. Cảm giác ngờ ngợ quét qua Hermione khi cô nhớ lại lần đầu tiên cô thấy Draco ngay sau khi vừa đặt chân đến phủ với tư cách một kẻ đầy tớ, rồi bật dậy ngay.
“Tôi tưởng em đang say giấc,” Draco nói, nhét đũa vào trong túi và rút ngắn khoảng cách giữa cô và hắn. Hắn ngồi xuống cuối giường và quay ra để quan sát cô.
“Không, tôi đang nghĩ vẩn vơ,” Hermione khẽ đáp.
Draco lặng lẽ gật đầu. Khuôn mặt hắn cực kì trống rỗng và vô cảm; kể cả đôi mắt xám bạc cũng thiếu sức sống. Hắn mang một mùi hương lạnh lẽo và xa cách giống như Malfoy trước đây và điều đó khiến Hermione không thoải mái.
“Nghe này,” cô nói tiếp, từ ngữ tự động tuôn ra nơi đầu lưỡi, “Tôi cần nhờ anh một chuyện rất quan trọng.”
“Cứ nói đi.”
“Tôi cần anh cứu lấy Thomas. Đừng để họ khắc dấu lên thằng bé, Draco.” Vậy là xong. Cuối cùng cô cũng nói ra được.
Draco tiếp tục nhìn Hermione vô cảm. Hắn không có vẻ ngạc nhiên trước sự thật cô đã biết được kế hoạch; dấu hiệu duy nhất chứng tỏ hắn có nghe cô nói là khuôn mặt hắn trở nên xanh xao hơn một chút. Một lát sau, hắn nói, “Tôi không thể làm thế, Hermione.”
“Anh phải làm,” cô cầu xin, và đột nhiên cô quên biến những gì định nói với hắn. “Anh không thể làm thế với thằng bé. Anh không thể làm thế với Kathryn, cô bé không thể đánh mất anh trai mình theo cách đó. Và đặc biệt là đối với Pansy… anh không quan tâm chút nào sao? Thằng bé là đứa con trai duy nhất của cô ấy.”
“Tôi không thể làm thế,” hắn lặp lại, giọng sắc hơn cả gươm đao. “Tôi không có quyền cản trở quyết định của Chúa Tể Hắc Ám.”
“Đừng nói với tôi như thế! Làm ơn, làm ơn thử xem!”
“Không,” Draco rít lên. “Tôi cần làm thế.”
“Anh cần làm thế?” Hermione nhắc lại, mắt mở lớn. “Anh định làm thế?”
“Chỉ có cha của đứa trẻ mới có khả năng làm được,” Draco đáp, và hắn trở nên trắng bệch. Đột nhiên, vẻ ngoài vô cảm của hắn dường như chuyển thành hư vô. “Em không biết có bao nhiêu kẻ sẵn sàng chết để có được cơ hội này đâu – cơ hội tiến cử con họ được phục tùng Chúa Tể Hắc Ám. Giọng hắn đột nhiên trở nên gấp gáp, như thể hắn đang cầu xin Hermione gật đầu đồng ý và vỗ tay tán thưởng quyết định của hắn. “Cha tôi đã khắc dấu hiệu lên tôi và nhìn xem nó đã cho tôi những gì.”
“Không, Draco,” Hermione đáp tuyệt vọng. “Nhìn xem nó đã khiến anh ra sao. Anh không thấy sao? Trở thành Tử Thần Thực Tử chỉ hủy hoại cuộc đời anh thôi. Hãy nhìn xem dấu hiệu của anh đã mang gì đến cho Iris. Anh có muốn điều tương tự xảy ra với Thomas không?”
“Dấu hiệu đã cho tôi thứ mà tôi chưa từng có – sức mạnh để sống sót. Nó cho tôi mục đích sống ngay cả khi nó hủy hoại đời tôi. Thomas đã chứng tỏ được thực lực pháp thuật của nó. Tôi cần thằng bé làm điều này bằng không nó sẽ không còn là con tôi nữa.”
“Nhưng---“
“Không,” Draco gầm lên giận dữ. “Tôi không xuống đây để nghe những nỗ lực của em trong việc xía vào chuyện gia đình tôi. Tôi…” hắn ngừng lại, giọng như trượt đi.
“Vậy là chuyện gì?” Hermione hỏi, đột nhiên thấy sợ. Cô chưa bao giờ nghe giọng nói tuyệt vọng đến thế của Draco, và cô biết những gì hắn sắp nói vô cùng quan trọng. “Gì vậy?” cô hỏi lại khẩn thiết.
“Tôi phải làm điều này,” Draco thì thầm với bản thân hơn là với Hermione.
“Làm gì?” Hermione hỏi cấp bách. Cô di chuyển bằng đầu gối đến chỗ hắn đang ngồi. Cô chìa một tay ra định đặt một tay lên vai hắn nhưng hắn thình lình giật mạnh khỏi cái chạm của cô.
“Em phải hiểu cho tôi,” Draco lầm bầm. Lời nói thì nhằm thẳng vào Hermione nhưng mắt hắn không hề tập trung vào cô. “Đây là cách giải quyết duy nhất. Và… cũng là cách duy nhất tôi chọn cho em. Em nói đúng, chúng ta không có duyên với nhau.”
“Ý anh là gì?”
“Chúng ta không thể tiếp tục làm thế được nữa,” hắn nói run run. “Tôi không thể chịu được khi nhìn vào em mà biết rằng chỉ một cái nhìn như thế thôi cũng đủ đe dọa tính mạng em và tất cả những gì tôi dựng lên cho bản thân mình. Tôi không thể kiềm được ham muốn vuốt tay” – hắn hít một hơi sâu – “dọc làn da em và biết rằng tôi đang phản bội lại mọi thứ tôi đã vất vả gây dựng nên.”
Hermione định mở miệng nói, nhưng Draco lại ngắt lời cô. “Tôi chưa bao giờ làm điều đúng đắn cả, Hermione. Chưa lần nào trong đời. Tôi luôn luôn lầm đường lạc lối, một con đường đen tối bởi tôi sợ phải làm điều khác. Và vì vậy, giờ tôi là tôi, người mà em căm thù – tôi cũng ghét bản thân mình vì điều đó. Tôi phải tận mắt chứng kiến Iris chết, và tôi sẽ không thể sống nốt quãng đời còn lại nếu như phải chứng kiến em ra đi. Tôi phải làm điều đúng đắn.”
“Làm ơn nói cho tôi anh đang định---“
“Hermione,” Draco nói, đột nhiên giọng mạnh mẽ hơn. Đôi mắt hắn đổ dồn vào cô. Chúng bừng cháy với xúc cảm mãnh liệt đến mức cô gần như co rúm lại trước ánh nhìn của hắn. “Hermione, tôi…”
“Chuyện gì, Draco?”
“Tôi phải trả tự do cho em.”
Hết chương XXII