Hermione nhìn đăm đăm vào Draco, những lời cuối cùng của hắn vang vọng trong đầu cô. “Tôi phải trả tự do cho em…”
“Tôi biết câu bùa chú. Chỉ có người chủ hiện thời mới có khả năng làm điều đó.” Những lời đó thoát ra từ miệng Draco, líu ríu và hấp tấp, nhưng Hermione vẫn có thể nghe được.
“A-anh chắc chứ?” Hermione lắp bắp, khó mà tin được vào tai mình. “Anh có thể---“
“Tôi đã lường trước được hậu quả,” Draco giận dữ ngắt lời. “Tôi sẵn sàng liều mình… vì em.”
“Nhưng sao lại là tôi?"
"Vì tôi yêu em, Hermione," hắn nói gượng ép, cô có thể thấy gò má xanh xao của hắn ửng dần lên và đôi mắt xám của hắn chứa ánh nhìn rạng rỡ kì lạ hàm ý rằng hắn thực lòng. "Tôi biết điều đó. Tôi yêu em nhiều đến mức sẽ vô cùng đau khổ nếu như không được ở bên em, tôi yêu em nhiều đến mức có thể quên đi tất cả định kiến khi có em bên cạnh. Em xứng đáng với người tốt hơn tôi và tôi không thể để mình điều khiển em được nữa. Tôi chỉ muốn em ---"
Draco bị ngắt lời bởi một tiếng rơi vỡ từ tầng trên. Mắt hắn mở to như thể vừa ngộ ra điều gì đó. "Nhanh lên, vén tay áo lên."
"Không--- đợi đã--- tại sao anh---"
"Làm đi!" Draco ra lệnh. Hắn rút đũa và chĩa về phía Hermione. “Làm ngay đi.”
Tim cô đập liên hồi trong lồng ngực, Hermione lóng ngóng kéo tay áo phải lên. Những ngón tay cô trượt trên lớp vải trơn nhưng cô cũng xoay xở để lộ ra được con số in được nung đỏ trên cánh tay – 082189.
Draco chĩa đũa xuống dấu nung trên tay cô. Không chần chừ, hắn bắt đầu lầm bầm một loạt những bùa chú mà Hermione không nghe rõ. Con số bắt đầu chuyển dần sang vàng cam và lớp da xung quanh bắt đầu nóng dần lên.
“Chuyện gì…” cô bắt đầu nói không ra hơi, nhưng Draco đã lên tiếng trước khi cô nói hết câu.
“Eximo Servitus!” hắn rít lên, dí đầu đũa vào da Hermione và rê nó chạy dọc chiều dài của con dấu. Một cơn đau nhói chạy dọc cánh tay Hermione nhưng trước khi cô có thể bật ra tiếng khóc thì Draco đã vứt đũa phép qua một bên và xoa tay mình vào làn da rát bỏng của cô.
Ngay lập tức Hermione thấy cơn đau tan biến. Cô há hốc mồm và nắm lấy cổ tay Draco. Sao có thể? Có phải cô đã… tự do rồi không? Sẽ thật tốt khi được như thế; nếu như tất cả chuyện này chỉ là mơ thì sao, hoặc giả dụ câu bùa chú không có tác dụng và con dấu vẫncòn đó? Nhưng mặc cho cảm giác sợ hãi, cô vẫn ép mình cúi xuống nhìn.
Vùng da trên cánh tay cô trơn nhẵn không tì vết. Như thể chưa từng có bất cứ cái gì được khắc lên đây. Hermione nhìn đăm đăm vào nơi con số cô bị ép phải mang suốt nhiều năm, nhiều đến nỗi tưởng như là vĩnh viễn, cái mà đã từng làm biến dạng cánh tay cô. Khi tâm trí cô bắt đầu nắm bắt được thực tế tình hình, một cảm giác lạ lẫm bao trùm lấy cô – như thể cô đang trôi dạt, như thể đang vút bay. Dù thế nào thì vấn đề quan trọng là: cô đã tự do.
“D-Draco…” cô lầm bầm, chuyển ánh mắt về nơi Draco đang ngồi. Và rồi cô sững người lại, vì Draco đã đi mất, thay vì là cổ tay hắn, bàn tay cô giờ đang nắm chặt lấy làn khí mỏng manh.
_______________
Hermione quẹt đũa thành một vòng tròn rộng trước mặt và nhìn đống quần áo vương vãi trong phòng – đồ đạc duy nhất của cô – bay lên và tự gấp lại gọn gàng trước khi hạ cánh nhẹ nhàng xuống dưới chân cô.
Khi tất cả đều đã vào vị trí, Hermione thu chồng thành quả lên, chĩa đũa phép vào và hô rõ ràng, “Minuo minui minutum.” Chỉ trong nháy mắt, chồng quần áo thu nhỏ lại chỉ vào cỡ một đồng xu, và Hermione thả chúng vào trong túi.
Giờ, cô dừng lại để hồi tưởng về những việc đã xảy ra trong vài ngày gần đây. Thật khó mà tin khi cô chỉ giúp việc cho gia đình Malfoy trong có vài tháng ngắn ngủi. Những sự việc diễn ra khi cô ở đây, những điều mà cô trải qua… chúng đều khiến tâm trí cô choáng váng.
Và giờ mình sắp chạy trốn.
Cô đã cố hết sức để thuyết phục Draco thay đổi ý định về chuyện của Thomas. Nhưng cô chẳng thể làm gì được nữa. Cô cũng không có nghĩa vụ dàn xếp mọi chuyện cho gia đình này. Cô đã cố gắng thực hiện đến cùng lời hứa với Pansy là thuyết phục Draco, nhưng cô không làm được.
Tự do… bản thân Hermione xứng đáng có được nó hơn bất cứ thứ gì khác. Nhưng cô không khỏi cảm thấy tội lỗi khi rời gia đình này. Phải, cô đến đây với tư cách một Máu bùn bẩn thỉu chỉ thầm cầu mong người chủ của mình ít nhất cũng đối xử tử tế với cô nhưng vẫn hi vọng mình đang ở nơi khác, là một con người khác. Nhưng… đó là trước khi cô hình thành tình bằng hữu với Pansy. Trước khi cô học được rằng thừa nhận bí mật của bản thân sẽ không giết chết cô. Trước khi cô gặp Kathryn và trước khi cô biết được rằng không phải ai cũng độc ác và vô tâm. Đó là trước khi cô yêu người đàn ông mà cô khinh bỉ.
Draco. Trái tim Hermione luôn lỡ nhịp mỗi khi cái tên đó xuất hiện trong đầu. Cô vô thức đưa tay chạm vào chỗ mà con số vẫn còn ở đó khoảng nửa giờ trước đây. Cảm giác ngón tay hắn khẽ lướt trên da cô sau khi hắn kết thúc lời nguyền vẫn còn vương lại. Hắn đã đối xử tệ với cô và làm sống lại những cơn ác mộng khinh khủng nhất. Nhưng cùng lúc… cùng lúc, Hermione có thể nhớ như in lần hắn không gượng nài cô tiết lộ những bí mật thầm kín của mình dù cho hắn có thể dễ dàng làm thế với chút pháp thuật, lần mà hắn cứu cô thoát khỏi cái chết trong gang tấc, đánh liều cả tình bằng hữu của hắn với những tên Tử thần thực tử, lần mà hắn dẫn cô vào căn phòng hắn chưa từng chia sẻ với ai và trút mọi mảnh vỡ của trái tim mình với cô. Và giờ hắn đã trả tự do cô, điều mà chưa một phù thủy nào trên đời này từng làm với Hermione.
“Mình phải đi thôi,” cô nói thành lời kiên quyết bất chấp giọng mình đang rung lên. “Chẳng còn chút hi vọng gì nếu mình lưu lại đây cả. Mình không thể… mình không thể để tình cảm cản đường mình.”
“Vậy là cô định đi ư?” một giọng nói nhẹ nhàng cất lên từ phía sau Hermione. Cô thậm chí không cần quay lại cũng biết chiếc gương lại xuất hiện để khuyên nhủ.
“Phải,” Hermione thì thầm, vẫn quay lưng về phía chiếc gương. “Draco đã trả tự do cho tôi.”
“Tôi luôn biết là cậu ấy sẽ làm thế.”
“Ngươi biết nhiều quá đấy.”
“Tôi biết,” chiếc gương nói khẽ. “Quay lại và nhìn tôi nào, cô gái.”
Hermione làm theo. Vẫn là khuôn mặt quen thuộc, đôi mắt thấu hiểu và nụ cười trìu mến hằn trên mặt kính của chiếc gương. Nó khóa chặt mắt mình vào mắt Hermione khi nói, “Cô biết rõ rằng sự vắng mặt của cô sẽ đưa ra gia đình này đến bờ vực bi thảm phải không?”
Hermione mím môi đáp, “Ngươi có ý gì?”
“Mọi người đều thay đổi nhờ có cô. Pansy đã chấp nhận sự thật rằng cô ấy có thể sống tiếp kể cả khi Draco ra đi, Kathryn cuối cùng cũng tìm được một người ra dáng người mẹ mà cô bé có thể thân thiết, kể cả Thomas cũng thay đổi. Và Draco... cô đã cứu rỗi cậu ấy khỏi chính bản thân mình. Sau Iris, tôi không nghĩ cậu ấy có thể hồi phục được. Nhưng cô gần như đã gắn kết những mảnh vỡ trong con người cậu ấy lại. Cậu ấy rất yêu cô, Hermione.” Chiếc gương bật ra một tiếng vừa như thở dài vừa như sụt sịt.
“Tôi… tôi cũng yêu anh ấy,” Hermione thì thầm và cô choáng váng nhận ra cô nói thật. Cô yêu hắn. “Nhưng ngươi phải hiểu là---“
“Có một vài điều mà tôi thậm chí không hiểu được,” chiếc gương cắt ngang. “Chao ôi, tình yêu giữa hai người là thứ mà chỉ người trong cuộc mới hiểu. Tôi chỉ có thể quan sát và truyền đạt lại cho cô những gì tôi quan sát được.”
“Vậy ngươi nghĩ ta không nên ra đi?” Hermione hỏi gấp gáp.
Lông mày của chiếc gương bắn thẳng lên và nó vội nó, “Ôi không! Không, đó không hẳn là những gì tôi nghĩ. Nhưng quyết định mà cô bày ra trước mắt giờ còn phức tạp hơn cô nghĩ. Cô sẽ lựa chọn bỏ mặc những người mà cô yêu, giả dụ như Draco chứ? Cô có thể bằng lòng mà rời bỏ cậu ấy bây giờ không? Hay cô chọn sự tự do của riêng mình, sự tự do để cứu rỗi bản thân, những phù thủy gốc thuần chủng và phù thủy lai khác?”
“Ngươi đang phức tạp hóa vấn đề lên,” Hermione nói thất vọng.
“Không phải mọi thứ trên đời đều trắng đen rõ ràng,” chiếc gương đáp. Trước sự ngạc nhiên của Hermione, một giọt nước mắt chạy dọc xuống má nó. “Dù cô có chọn con đường nào, Hermione, tôi biết cô sẽ chọn đúng. Nhưng giờ, đến lúc tôi phải đi rồi. Chúc may mắn.”
Trước khi Hermione có thể cất tiếng phản đối, khuôn mặt đó đã biến mất, chỉ để lại trên mặt kính một vài gợn sóng rồi cũng nhạt đi trong chốc lát. Mất tinh thần, Hermione quay đi và bắt đầu trèo lên cầu thang. Cô đã quyết định, không gì có thể xoay chuyển được; thế nên nếu cô có định rời phủ Malfoy, tiện nhất là cô làm điều đó ngay bây giờ khi mà màn đêm bao trùm mặt đất và sảnh chính đang đầy những vị khách - nhiều đến mức cô thầm nhủ với bản thân rằng khả năng đâm sầm vào Blaise gần như là không có - người mà sẽ không nhận ra cô với tư cách một người hầu dưới trong bộ cánh này.
Khi Hermione di chuyển từ phòng cô lên sảnh chính, cô thở phào khi thấy không có vị khách nào gần đó chú ý tới cô. Mắt cô nhanh chóng quét một lượt để tìm Draco trong đám đông, cũng chẳng khó khăn gì: Hắn đang ung dung dựa vào tay vịn cầu thang ở đầu bên kia sảnh, khoác một áo choàng dài màu đen. Từ những gì Hermione thấy, hình như hắn đang đợi ai đó. Tim cô đập rộn lên khi nhìn thấy hắn; trông hắn vừa đẹp trai lại vừa cô độc. Cô muốn chạy đến bên hắn, hôn hắn, giữ lấy hắn và không bao giờ rời đi, nhưng cô kiềm chế và bắt đầu len qua từng nhóm phù thủy trong những bộ cánh đắt tiền để đến cửa ra vào.
Khi Hermione gần đến nơi, cô mới thấy là cực kì khó mới len qua được. Hàng tá phù thủy cứ ra ra vào vào theo một dòng chảy ổn định; phải, họ rõ ràng đã phụ giúp trong việc ngăn cô bỏ trốn; nhưng cánh cửa cũng thẳng tầm nhìn của Draco. Hắn chắc chắn sẽ thấy cô nếu cô cố gắng đi qua cửa chính.
Thế nên, Hermione bực bội quay đi và cố gắng tìm lối ra khác. Mắt cô quét khắp sảnh, và khi chúng lướt qua cửa nhà bếp, cô chợt nhận ra – có một cánh cửa nách nhỏ ở ngay trong bếp; cô có thể rời đi bằng lối đó. Nhưng làm thế nào để qua phòng ăn để đến bếp đây?
Hít một hơi sâu, Hermione quyết định cách duy nhất giúp cô đến được đó là phải phóng qua đại sảnh, qua phòng ăn, rồi rời đi qua gian bếp, trong khi đó cố gắng để không bị chú ý hết mức có thể. Làm thế thật mạo hiểm, Hermione nghĩ, không bị thu hút bởi ý tưởng này chút nào, nhưng cô không thể đợi đến hết đêm. Thế nên, sau khi nhắm chặt mắt và lầm bầm vài lời cầu nguyện giận dữ rằng cô sẽ không chạm mặt Pansy, Blaise hay bất cứ tên Tử thần thực tử nào mà cô biết, Hermione bắt đầu bước, kìm nén mong muốn được quay lại nhìn Draco lần cuối, vì cô không được phân tâm.
Phải mất vài phút cô mới len qua được hàng đống phù thủy ăn vận rực rỡ, nhưng khi Hermione mở cánh cửa dẫn đến phòng ăn, cô may mắn được ban ột căn phòng tối và trống trải. Bật ra một tiếng thở phào nhẹ nhõm, cô chạy một mạch tới cánh cửa dẫn đến bếp, mở ra rồi băng qua căn bếp trống và thoát ra qua cánh cửa nách ở phía sau.
Ngay khi ra được ngoài, Hermione khựng lại một lát. Không khí ban đêm trong lành mát rượi phả vào da cô và cảm giác ngột ngạt khi bị bao quanh bởi những người lạ mặt ngay lập tức biến mất. Tiếng vo ve khe khẽ của lũ dế là một sự thay thế dễ chịu so với tiếng rì rầm ồn ào khi hàng tá người bô lô ba la một lúc. Hermione ngẩng mặt lên và với niềm vui sướng cô thấy trăng tròn và bầu trời nửa đêm đen bị che khuất bởi những tầng mây.
Ngay khi Hermione định quay đi và bắt đầu thu vén rời khỏi phủ Malfoy, cô để ý qua khóe mắt hai dáng người đang băng qua vườn, ngược với hướng cô định đi. Một người thì lùn, áo chùng kín mít còn kẻ đồng hành thì – không, không thể nào… nhưng mái tóc… cách di chuyển… mắt Hermione mở lớn. Draco đang làm gì với kẻ lạ mặt kia ở ngoài vườn?
Quyết định đầu tiên của Hermione ngay lập tức bay vụt khỏi tâm trí cô. Sự bất an và tò mò đã choán hết, và cô bắt đầu đi theo hướng ngược lại, theo dấu Draco. Trong khi cô bước, hàng loạt suy nghĩ xoáy trong đầu cô, vô tình vừa xung đột vừa thống nhất.
Tại sao Draco không ở trong kia? Người đàn ông này là ai? Cuộc gặp này rõ ràng được sắp đặt từ trước, vì hình như Draco đã đợi người đàn ông này xuất hiện, nhưng sao lại gặp mặt ở đây trong khi tất cả mọi người đều ở trong phủ?
Lúc này Hermione đã ở trong vườn. Hít một hơi sâu, cô rút đũa phép và bắt đầu thận trọng bước xuống con đường đất hẹp đũa vẫn chĩa về phía trước. May thay, cô không cần dùng đến cây đũa để chiếu sáng dẫn đường, vì ánh trăng chiếu xuống những vòm lá trên đầu đủ để chiếu sáng đường đi của Hermione.
Cô không biết vì sao mình làm việc này. Giờ mình đã tự do, cô nghĩ, cố gắng thuyết phục bản thân quay lại, mình nên rời khỏi đây mới đúng, không nên cố xía mũi vào chuyện của Draco làm gì.
Nhưng tận sâu trong tâm khảm, cô biết được lý do thực sự: Đó là bởi vì cô quan tâm. Cô quan tâm đến Draco, cho dù cô có thừa nhận hay không, và cô quan tâm đến sự an toàn của hắn. Và ngay lúc này, việc anh ta đi lang thang trong vườn cùng với một người đàn ông bí ẩn khoác áo chùng lúc nửa đêm thực sự không khiến mình bớt lo chút nào.
Tuy thế, sau một hồi đi quẩn quanh qua khoảng rừng nhỏ ở cuối vườn, Hermione cuối cùng cũng buộc phải thừa nhận với bản thân rằng cả Draco lẫn kẻ đồng hành đều không có ở đây. Thở phào vì giờ cô có thể từ bỏ việc tìm kiếm mà lương tâm không cắn rứt, Hermione bắt đầu tìm đường trở lại phủ.
Nhưng ngay khi Hermione định rời khu rừng, cô nghe thấy những tiếng rì rầm bắt lên từ phía hồ. Vừa phấn khích vừa ngạc nhiên, Hermione đi theo những giọng nói cho đến khi cô đến bên bờ hồ. Trong khoảnh khắc, cô chỉ đứng chôn chân ở đó, sững sờ trước những gì mình đang chứng kiến. Rồi, những giác quan của cô trở lại và cô nhanh chóng nấp dưới bóng một cây liễu cao để khỏi bị phát hiện trong khi quan sát cảnh tượng trước mắt trước với sự kinh hoàng tột độ.
Hết chương XXIII