Hermione chớp mắt, không chắc với những gì mình vừa nghe. Khi cô nhận ra Draco không định tiến thêm một bước về phía cô lúc này, cô để cho các cơ của mình được thả lỏng một chút.
“Ý… ý anh là gì, ôn lại chuyện xưa?” cô hỏi, bối rối.
“Đó chính xác là những gì tôi nói,” Draco đáp. “Tôi đã không nhìn thấy cô kể từ những ngày chúng ta ở Hogwarts và tôi nghĩ việc ôn lại chuyện xưa là hợp lý.” Hắn nói những từ đó bình tĩnh và hiển nhiên đến nỗi lúc đầu Hermione đã thấy chút khó khăn khi tin tưởng sự thành thật đằng sau đó. Tất nhiên, cô sớm nhận ra rằng hắn, đối lập nơi sự không tin tưởng nơi cô, thật sự nghiêm túc với những gì hắn đang nói.
”Chính xác thì tại sao anh muốn làm vậy?” Cô hỏi, cảm thấy khuây khỏa. Bởi vì cô chắc chắn rằng hắn không định làm đau cô, hoặc thậm chí tệ hơn, cưỡng bức cô, giờ thì cô lại có đủ dũng khí để nói lên suy nghĩ của mình.
Hắn thở dài và đáp, “Tôi một mực tin rằng tôi đã nói với cô đừng có nghi ngờ sự chú tâm của tôi. Giờ cô có thể nhận lấy sự hào phóng của tôi và lịch sự ngồi xuống hoặc tiếp tục đứng đó và tranh cãi một cách trâng tráo.”
Hermione bặm môi bởi cô biết hắn đang nói thật. Cô hoàn toàn ý thức được hắn đang tốt bụng hơn rất nhiều so với cần thiết, vì vậy cô ngoan ngoãn ngồi xuống chiếc giường bốn cọc cái mà chìm vào góc tối ở bức tường phía tây. Trong khi đó, ánh mắt cô vẫn chúi xuống sàn, phần vì cảm giác không thoải mái, phần vì cô sợ rằng nếu ngẩng mặt lên, cô có thể thấy những rãnh đỏ của mãng xà trong đôi mắt của Draco.
“Vậy, Granger,” hắn lầm bầm.
Cô nghe thấy tiếng chân hắn chuyển động, và sớm nhìn thấy mũi giày đen bóng dừng lại cách cô vài inch.
“Ba năm dài hơn rất nhiều so với những gì người ta nghĩ. Nói cho tôi, cuộc sống của cô thế nào kể từ lần cuối cô nhìn thấy cô ở lễ tốt nghiệp?”
Hermione đỏ mặt trước sự ác nghiệt trong câu hỏi; cô chắc rằng hắn chỉ hỏi cô bởi hắn biết nhắc lại quá khứ sẽ khiến cô đau đớn. Mình ghét hắn, cô nghĩ giận dữ. Đáp lại, cô chỉ lầm bầm, “Tốt.”
“Tốt? Chỉ thế thôi sao? Bởi vì tôi có ấn tượng rằng cô đã có một khoảng thời gian khá khó khăn với những người chủ trước. Nhưng tôi cũng có thể lầm.” Hắn cười êm ru.
“Đó không phải lỗi của tôi khi lúc nào tôi cũng bị dính với những tên khốn,” Hermione bật lại một cách giận dữ. “Nhưng một lần nữa, chẳng có chút khả năng nào rằng tôi có thể tìm được một người chủ có phẩm chất và tốt bụng.”
Draco tặc lưỡi. “Với thái độ đó, tôi không ngạc nhiên rằng chỉ những người có địa vị thấp nhất trong số chúng tôi muốn cô làm đầy tớ của họ.”
“Tôi không phải đầy tớ,” Hermione đáp lại, nói chậm rãi từng từ qua hàm răng nghiến chặt. Cô đang run lên vì giận dữ, và nó đã tiêu tốn toàn bộ năng lượng của cô để giữ cô bình tĩnh.
“Cô đúng là như vậy,” hắn đáp nhẹ ru. “Rõ ràng, cô không thay đổi nhiều kể từ lần cuối tôi nhìn thấy cô. Cô vẫn là một phù thủy cố chấp và tự phụ. Có thể quá cố chấp và tự phụ để chấp nhận mặt thảm hại trong hoàn cảnh của cô. Cô chỉ là một đầy tớ bẩn thỉu. Nấc thấp nhất ở bậc thang xã hội, loài sinh vật ghê tởm nhất trên đời này.”
Không hề suy nghĩ, Hermione đứng bật dậy và trừng mắt nhìn Draco. Đôi mắt nâu của cô bắn những tia nhìn giận dữ về phía đôi mắt xám của hắn khi cô đáp, “Và những người như anh có gì tốt đẹp hơn chúng tôi ư? Ít nhất thì phù thủy gốc Muggle có lòng tự trọng. Chúng tôi có thể bị đối xử như bụi bẩn trên sàn bếp sạch bong, nhưng chúng tôi có phẩm cách để đối xử với mọi người công bằng, bất kể họ là bề trên hay bề dưới. Tôi không thể nói điều tương tự với anh và tất cả những phù thủy còn lại.”
Thay vì phản đòn, Draco đứng lặng yên. Hắn không hề cảm thấy bối rối bởi cơn bùng nổ của Hermione; thực tế, hắn đang mong đợi, thậm chí kích động nó. Hắn đáp lại, “Lòng tự trọng? Nói cho tôi, có gì đáng để cô tự hào? Cô có tận hưởng sự thật rằng nếu không nhờ có tôi thì giờ có lẽ cô đang ngủ trên một đống rác rưởi ngay cạnh một con chó ghẻ?”
Cô nắm chặt tay ở hai bên. Rồi cô đáp một cách giận dữ, “Tôi nghĩ một con chó ghẻ còn tốt hơn anh.”
Draco cười thầm lặng lẽ, “Cô đang gợi ý rằng cô muốn ngủ với tôi ư? Ôi Chúa, hình như chúng ta đang tiến hơi xa nhỉ.”
Gò má sẵn-đã-ửng-đỏ của Hermione nóng như thiêu đốt bởi sự xấu hổ. “Tôi thà ngủ với một con ký sinh trùng còn hơn. Tất nhiên, gã đàn ông mà tôi đã không may phải lên giường cùng có thể so sánh được với nó, vậy nên chẳng có gì mới mẻ cả. Thật nực cười khi những phù thủy thuần chủng như các người tự ình ở thứ bậc cao nhất của xã hội, nhưng lại lấy làm thỏa mãn khi cưỡng hiếp một Máu bùn bẩn thỉu nhỏ bé. Tôi không thấy được sự tôn trọng dành cho những kẻ cho anh lý do để huênh hoang về địa vị của mình.”
Nhướng một chân mày lên, Draco khẽ đáp, “Tôi không lấy đâu ra lý do để đối xử với cô hay ai đó cùng đẳng cấp như cô bằng sự tôn trọng.”
“Và chúng tôi có lý do để đối xử với những người giống anh bằng sự tôn trọng như thế ư?”
Với câu nói này, Draco, lần đầu tiên trong buổi tối hôm nay, cảm thấy choáng váng. Không một lời đáp trả nào ngay lập tức sượt qua đầu hắn, vậy nên hắn chỉ đứng đó và trừng mắt nhìn cô một lát. Cuối cùng, tia sáng lung linh trong mắt hắn được thay thế với một cái nhìn lãnh đạm. “Đủ rồi,” hắn nói, giọng khắc nghiệt. “Đừng có cãi lời tôi, không thì cô sẽ thấy mình ước cô chưa từng làm vậy.”
Hermione ngậm miệng lại. Giờ thì cô nhận ra những gì mình vừa làm, và nhanh chóng ngồi trở lại giường. Cô cúi đầu, nhắm mắt và hít một hơi sâu, cố gắng làm dịu những dây thần kinh đang nóng bừng.
“Nhìn tôi đi,” Draco đột nhiên nói, giọng hắn nghe như mắc nghẹn. Thay vì chờ cô ngẩng mặt lên, hắn cúi xuống và thô bạo kéo đầu cô về phía sau để cho ánh mắt cô một lần nữa đâm thẳng vào ánh mắt hắn. “Ai đã làm điều đó?”
Cô trừng mắt đáp trả, không hiểu hắn đang hỏi gì. “Ai làm gì?” Cô rên rỉ khi hắn túm lấy tóc cô mạnh hơn, khiến cho những giọt nước mắt vì đau đớn trực trào nơi mắt cô.
“Ai cưỡng bức cô?”
Hermione cảm thấy bất ngờ trước câu hỏi đến mức cô ngừng giãy giụa trước cái nắm chặt của hắn vào tóc cô. “Anh vừa nói gì?” Cô thì thầm, mắt mở to.
“Cô đã nghe rồi đó. Nói cho tôi.”
Sợ hãi, Hermione lắc đầu. Mình không biết hắn đang làm cái quái gì, nhưng mình sẽ không nói với hắn, cô nghĩ dứt khoát khi cố gắng tránh cảm xúc mãnh liệt trong tia nhìn lạnh lẽo của hắn. Đó không… đó không phải vấn đề để hắn quan tâm. Mình thậm chí còn không hiểu sao hắn quan tâm nữa.
”Nói cho tôi ngay,” hắn rít lên, khuôn mặt chỉ còn cách cô vài li. Họ gần nhau đến nỗi nếu Hermione cố hắng hít vào, môi họ có thể chạm nhau. Đôi mắt hắn ánh lên sự nguy hiểm khi hắn giữ cô chặt hơn nữa, một cách đầy đe dọa.
“Tôi không thể nói với anh,” Hermione đáp, giọng cô như vỡ ra dưới ảnh hưởng của việc đầu cô đang bị kéo mạnh về phía sau. “Tôi… không thể…”
Draco nheo mắt. Hắn mở miệng ra định nói gì đó nhưng ngay lúc đó, có tiếng cánh cửa bật mở từ dưới tầng và giọng nói Pansy vọng lên từ sảnh chính, gọi chồng mình, thông báo rằng tất cả thành viên còn lại đã ở nhà. Ngạc nhiên, Draco buông tay ra và đứng thẳng dậy. Hermione ngay lập tức thở hổn hển và xoa xoa da đầu.
“Chúng ta sẽ tiếp tục cuộc trò chuyện này vào một dịp khác. Và cô sẽ nói cho tôi vào một lúc nào đó,” Draco nói khẽ trước khi quay mặt đi, rời phòng và đi xuống cầu thang để chào vợ con.
Hermione đổ gục vào tường khi theo dõi Draco rời đi. Và khi cô không còn nghe thấy tiếng bước chân hắn vọng lại từ sảnh, cô quay mắt về phía cây nến hắn dừng lại khi đi ngang qua trước đó.
Hắn muốn gì ở mình? Cô tự nhủ khi nhìn ngắm ngọn lửa lung linh đang nhảy múa và gần như lụi đi khi một cơn gió nhẹ thoảng qua từ ô cửa sổ mở tung. Nếu hắn không quan tâm thì tại sao lại hỏi?
“Máu bùn, đi xuống đây!”
Hermione rên rỉ. Cô run rẩy đứng lên, ném một cái nhìn cuối cùng ra quanh phòng và đi xuống lầu. Khi cô đến chân cầu thang, cô thở phào nhẹ nhõm vì Draco không còn ở đó. Chỉ có Pansy, Tommy, Kathryn và ông quản gia Bingley đứng ở sảnh.
“Vâng?” Cô nói lễ phép nhất có thể.
“Đưa lũ trẻ lên lầu và chuẩn bị giường cho chúng,” Pansy nói bất cẩn khi rũ bỏ chiếc áo khoác ngoài và gọi một người hầu đến cầm lấy nó. “Bà vú của lũ trẻ sẽ rời đi trong tuần này, vì vậy cô sẽ là người trông nom chúng.”
Lông mày của Hermione bắn lên ngạc nhiên. “Tại sao bà ấy rời đi?”
”Không được phép hỏi,” Pansy đáp giận dữ. “Chỉ cần nghe theo thôi.” Cô ta quay mặt và bước lên lầu, băng qua nơi Hermione đang đứng.
Gật đầu đáp lại, Hermione ra hiệu cho lũ trẻ theo cô lên lầu. Cô lẳng lặng đi lên với Kathryn nhún nhảy ngay sau và Tommy bước uể oải. Ngay khi cô đến được bậc cao nhất, cô nghe thấy một tiếng thụi và tiếng la ré lên từ phía sau. Quay người lại, cô thấy Tommy đang nằm trên ở chân cầu thang, giữ lấy cổ tay phải bằng tay trái và rên rỉ thảm thiết.
Há hốc mồm, Hermione chạy vội xuống. Cô cúi xuống ngay bên cạnh đứa trẻ nhỏ và nắm lấy cổ tay cậu bé. May thay, đó chỉ là một vết bầm nhỏ.
“Chuyện gì xảy ra vậy?” Cô hỏi lo lắng khi Kathryn đến ngay bên, thở dốc.
“Không gì cả,” Tommy càu nhàu, giằng tay ra khỏi Hermione. “Đừng có động vào tôi.”
Hermione choáng váng trước lời nói cay nghiệt. Khi hoàn hồn, cô chỉ nhún vai và nhìn Kathryn vô vọng. Cô bé trừng mắt nhìn cô với đôi mắt mở to, sau đó quay qua anh trai mình và hỏi xem cậu ta có ổn không. Với một cái trừng mắt cuối cùng ném về phía Hermione, Tommy bắt đầu thảm thiết kể với Kathryn rằng Hermione đã ếm bùa cậu như thế nào trong khi cậu không để ý và lăn xuống cầu thang.
Khi cô nhìn Tommy vung vẩy tay một cách điên dại và Kathryn cúi sát người xuống trong sợ hãi, Hermione dựa vào lan can cầu thang và thở dài não nề. Đây sẽ là một tuần vô cùng dài…
Hết chương V