Ngày hôm sau, Hermione tỉnh dậy và chỉ kịp mặc vội chiếc váy rồi hớt hải đi lên lầu vào bữa sáng. Khi cô đến phòng ăn, Draco và Pansy đã yên vị trên ghế. Lũ trẻ vẫn chưa vào bàn và sau một thoáng bối rối, Hermione cảm giác tim mình se lại khi cô nhận ra mình là người phải đưa lũ trẻ xuống.
“Tôi…” cô ấp úng khi Pansy quay ra nhìn cô với một điệu bộ thăm dò.
“Lũ trẻ đâu?” Một người phụ nữ khác hỏi gay gắt.
“Tôi quên mất,” Hermione đáp khẽ. “Tôi sẽ lên đưa chúng xuống ngay.”Không muốn nghe thêm phản ứng nào, Hermione quay mặt và đến phòng lũ trẻ nhanh nhất có thể.
Ngay khi lên lầu, căn phòng đầu tiên cô bước vào là phòng của Kathryn. Này, nếu Tommy ghét mình, ít nhất thì mình cũng có cô bé ở đây để bảo vệ mình, cô nghĩ mỉa mai khi gõ nhẹ vào cánh cửa. Không ai đáp lại, vậy nên cô đẩy nó mở ra.
Đầu tiên, Hermione không thể thấy chủ phòng đâu. Sự lo sợ trào lên trong cô, nhưng ngay sau đó, cô nhìn thấy một thân hình nhỏ nằm cuộn tròn trong chăn. Cô mỉm cười nhẹ nhõm và bước về phía chiếc giường.
“Kathryn,” cô thì thầm, khẽ lay lay cô bé. “Dậy đi nào, cháu yêu.”
Tiếng lầm bầm phát ra từ đống chăn bùng nhùng, rồi đến mớ tóc rối bù của Kathryn, tiếp theo đó là khuôn mặt ngái ngủ của cô bé xuất hiện. “Không phải hôm nay là thứ Bảy ạ?” cô bé hỏi với một cái ngáp.
“Phải, nhưng ba mẹ cháu đang chờ cháu xuống dùng bữa sáng,” Hermione đáp khi cô lăng xăng đi kiếm cho Kathryn áo váy để mặc. “Mặc cái này vào trong khi cô đi gọi anh trai cháu.”
Thay vì làm theo lời Hermione, Kathryn chỉ ngồi dậy và nhìn cô chằm chằm với vẻ trống rỗng. “Mặc vào ạ?” cô bé nhắc lại.
“Cháu biết mặc quần áo chứ, phải không?” Hermione hỏi vẻ đùa bỡn.
“Không ạ.”
“Gì cơ?!” Hermione hét toáng lên, quay mặt lại nhìn cô bé với vẻ không tin nổi.
Mắt Kathryn mở to sợ hãi trước cơn bùng nổ của Hermione và cô bé thì thầm, “Chưa ai dạy cháu cả.”
Hermione kìm nén một tiếng rền rĩ thất vọng. “Cô không thể TIN nổi chuyện này,” cô lầm bầm trong hơi thở. “Được thôi Kathryn, cháu sẽ học từ hôm nay,” cô nói lớn.
Kathryn trề môi. “Có cần thiết không ạ?” cô bé rên rỉ.
“Có,” Hermione đáp cứng rắn. Cô vớ lấy chiếc áo nhỏ rồi quỳ xuống trước mặt Kathryn. “Được rồi, đầu tiên là áo. Cháu phải xỏ tay vào tay áo, lần lượt từng bên một. Rồi đến khuy áo, cháu cài chúng vào từng lỗ tròn này.”
Kathryn chú ý quan sát Hermione, rồi nghe làm theo hướng dẫn của cô. Ban đầu cô bé gặp khó khăn trong việc cài khuy, nhưng sau một chút nỗ lực, cuối cùng cô bé đã mặc xong áo. Cô bé cúi xuống nhìn Hermione đầy hãnh diện, rồi reo vui, “Cháu làm được rồi!”
Hermione cười khiên cưỡng và chúc mừng cô bé. “Tốt lắm! Giờ cháu đã sẵn sàng mặc váy chưa?”
Gật đầu hào hứng, Kathryn với lấy chiếc váy. Nhưng ngay lúc đó, một giọng nói sắc lẹm cắt ngang, “Cô đang làm gì vậy?”
Hermione vội quay lại và thấy Pansy đang đứng ở ngưỡng cửa hai tay chống hông, trông vô cùng giận dữ. “Tôi bảo cô mang lũ trẻ xuống lầu. Cô đang chơi trò gì với con bé vậy?” cô ta tiếp lời.
“Tôi xin lỗi,” Hermione thì thầm. “Tôi đang dạy cô bé cách mặc đồ.”
”Đó là công việc của người hầu,” Pansy nạt lại.
“Cô bé muốn học,” Hermione đáp lời. “Và rồi một ngày nào đó cô bé cũng phải học. Có lẽ tôi nên dạy cô bé từ bây giờ.”
Như thể xác nhận lời tuyên bố của Hermione, Kathryn gật đầu hào hứng. “Mẹ, nhìn xem, con đã tự mặc áo này!” cô bé nói phấn khởi, trỏ tay vào những chiếc khuy đã cài xong.
Cái nhìn lạnh lẽo trong mắt Pansy dịu lại, và cô ta nói với tông giọng nhỏ nhẹ hơn. “Vậy sao? Con gái bé bỏng của mẹ đang lớn rồi, phải không nhỉ?”
Kathryn gật đầu rồi nói. “Cô Hermyne đang dạy con cách mặc váy!”
Quá muộn rồi, Hermione nhận ra Pansy đã nghe thấy và biết được thân phận của cô. Cô đã đúng – mẹ của Kathryn đã dướn thẳng người dậy và mắt cô ta mở to ngạc nhiên. “Hermione? Hermione Granger?!” cô ta nói, hơi run rẩy.
Hermione rủa thầm bản thân vì đã nói tên của mình cho Kathryn. “Phải,” cô lầm bầm.
”Hermione Granger nổi tiếng đó sao? Cô nàng Máu bùn tóc rối bù hay lên mặt dạy đời ở Hogwarts?”
“Tôi đây,” Hermione đáp, sự khó chịu ẩn chứa trong giọng nói. Cái này thì liên quan quái gì đến việc Kathryn mặc quần áo chứ? Cô nghĩ giận dữ.
Pansy lắc lắc đầu, không thể thốt lên lời vì tràng cười khúc khích đang kiểm soát cô ta. Hermione khẽ cau mày nhìn Pansy. Cô định sẽ quay lại với Kathryn và cố gắng lờ đi sự hiện diện của Pansy khi người phụ nữ này tiếp tục nói.
“Ôi Chúa, ai có thể nghĩ cô xuống giá đến mức này chứ?”
Hermione không nói gì.
“Tôi cho rằng Draco đã biết rồi?”
Hermione gật đầu cứng nhắc.
“Ồ, không còn nghi ngờ gì nữa khi anh ấy quan tâm cô đến vậy. Thường thì anh ấy không quá quan tâm đến những đầy tớ là Máu bùn. Tất nhiên, anh ấy quá bận rộn với những công việc khác để thực s---" (*) Pansy đột ngột dừng lại và một biểu cảm kỳ lạ trải rộng trên gương mặt cô ta. Một vài giây sau, cô ta lắc đầu và nạt nộ, “Trở lại với công việc đi.”
Ngạc nhiên trước sự thay đổi thái độ đột ngột đó, Hermione gật đầu và quay trở lại với Kathryn, nhưng khẽ bắn một ánh nhìn tò mò về phía Pansy. Người phụ nữ đó quay đi vậy nên Hermione không thể đọc được những biểu cảm trên gương mặt ấy.
Vài phút sau, Hermione hỏi dè chừng, “Cô có thể chuẩn bị cho Tommy được không?”
Sau một hay hai giây yên lặng, cuối cùng, không thèm ngoảnh đầu lại, Pansy đáp với tông giọng cứng nhắc. “Tốt thôi. Nhưng nhớ lấy, đây là công việc của cô và tôi sẽ không lặp lại điều này nữa đâu.”Hermione nhún vai và nhìn Pansy rời phòng. Ngay khi cánh cửa đóng lại, cô quay qua Kathryn. “Cháu có biết…?”
Cô bé lắc đầu. “Mẹ luôn luôn như vậy khi nói về công việc của Ba.” Cô bé giải thích cho người trông nom mình.
“Thật thú vị,” Hermione thì thầm thật lớn với vẻ trầm ngâm khi cô nhìn Kathryn kéo khóa váy. “Giỏi lắm,” cô thêm vào khi Kathryn thành công.
Cô con gái của Draco cười rạng rỡ với Hermione. “Không khó như vẻ bề ngoài!” cô bé hét, nhảy xuống khỏi giường. “Cám ơn cô vì đã dạy cháu, cô Hermyne.”
Hermione bật ra một tiếng thở phào nhẹ nhõm vì nhiệm vụ buổi sáng của cô đã được hoàn tất, mặc dù tâm trí cô vẫn còn băn khoăn về biểu hiện kỳ lạ của Pansy lúc nãy. “Không có chi,” cô đáp mỉm cười. “Cháu có muốn xuống ăn sáng ngay không?”
Kathryn gật đầu hào hứng. “Liệu ba có tự hào về cháu không?” cô bé hỏi, ánh mắt lấp lánh.
Hermione chợt lặng thinh rồi chậm rãi đáp, “Có, ông ấy sẽ cảm thấy vậy, cháu yêu.”
Kathryn cười toe. “Vậy thì đi thôi!” cô bé giục giã rồi nắm lấy tay Hermione và cố gắng kéo cô về phía cửa.
“Được rồi, được rồi,” Hermione nói cười phá lên. Cô để Kathryn kéo mình đến đầu cầu thang, nơi mà Pansy đã đợi sẵn với Tommy ngay bên cạnh. Những cái trừng mắt giống nhau xuất hiện trên khuôn mặt của cả bà mẹ và cậu con trai trước sự có mặt của hai kẻ đến trễ.
“Chúng tôi đang đợi,” Pansy chỉ ra cụt lủn. “Đi thôi.”
Thay vì đợi Hermione và Kathryn theo sau, cô ta nắm lấy tay Tommy và hai người bước xuống cầu thang nhanh chóng. Khi họ biến mất ở khúc ngoặt, ánh mắt của cậu bé ghim vào ánh mắt em mình. Trong một khoảnh khắc, Hermione gần như thấy được sự tức giận được bắn ra từ đôi mắt xanh dương có vẻ ngây thơ vô tội. Rồi, Pansy và cậu bé đi mất.
“Có phải anh Tommy giận cháu không?” Kathryn hỏi, giọng cô bé khẽ run lên.
“Không, không phải đâu,” Hermione đáp hấp tấp. “Cậu bé chỉ…” cô ngừng lại, bặm môi. “Chỉ là anh cháu đã có một ngày tồi tệ.”
“Ồ, vâng,” Kathryn nói, mặc dù vẻ hứng khởi trong giọng nói của cô bé từ mấy phút trước đã hoàn toàn biến mất. Giờ chỉ còn tông giọng thất vọng khi cô bé hỏi, “Giờ chúng ta xuống được chưa ạ?”Hermione lúng túng rồi đáp, “Tất nhiên.” Cô bị phân tâm bởi thái độ kỳ lạ của vợ và cậu con trai Draco đến nỗi quên mất mình phải xuống phòng ăn.
Khi hai người họ xuống đến nơi, bữa sáng đã bắt đầu. Kathryn ngay lập tức chạy vội đến ghế của mình mà không nhìn ba mẹ lẫn anh trai. Không chắc mình nên làm gì, Hermione chỉ đứng ở ngưỡng cửa và bồn chồn nghịch một lọn tóc lạc khỏi túm tóc đuôi ngựa bù xù của cô.
Draco ngẩng mặt lên và để ý thấy sự bất tiện của Hermione. Hắn chăm chú nhìn cô trong vài giây như thể đang suy ngẫm cái gì đó, rồi cuối cùng cũng cất tiếng với một tông giọng khắc nghiệt lãnh đạm, “Ngồi xuống.”
Hermione choáng váng trước sự thật rằng Draco đang gợi ý cô hãy ngồi vào bàn đến mức cô nghe theo lời hắn mà không phản đối gì. Khi Hermione cố gắng tìm một vị trí thoải mái trên chiếc ghế tựa, cô tình cờ liếc nhìn lên. Ánh mắt Hermione ngay lập tức gặp ánh mắt Draco, cái mà cũng đang dán lấy cô chằm chằm. Cô thấy đôi mắt xám ấy lóe lên thứ ánh sáng không thể đọc được, nhưng trước khi cô có cơ hội ngâm cứu, nó biến mất. Draco quay mặt đi và cô cũng làm vậy. Sự trao đổi ngắn ngủi giữa hai người trôi qua mà không ai ngồi quanh bàn biết được, và bữa sáng tiếp tục trong không khí yên ắng rợn người.
Hết chương VI
(*): Tác giả chơi chữ: Nguyên tác Pansy dùng từ “affair” vừa có nghĩa là “công việc”, vừa có nghĩa là “chuyện tình, chuyện yêu đương”